Phù Phá Thiên

Chương 24: Nan đề



Sa Hải địa thế chín phần đều là sa mạc cằn cỗi, đâu đâu cũng chỉ hoang vu cảnh tượng, tài nguyên khan hiếm. Đến như con người nơi đây cũng khác hẳn chỗ khác, từ tính tình đến thể chất đều là như vậy.

Đủ loại điều kiện khác biệt kết hợp làm cho tu tiên giới Sa Hải là một thứ gì đó hoàn toàn tách biệt khỏi số đông. Lý Phù mới tới từ bên ngoài càng cảm nhận rõ điều này.

Càng hiểu về Sa Hải tu tiên giới, thường thức của hắn càng thay đổi mãnh liệt. Có những điều vốn chỉ tưởng là truyện cười nhưng lại là hiển nhiên, có những thứ tưởng chừng không thể tồn tại lại ngày ngày lang thang khắp mặt cát.

Tìm hiểu một chút, Lý Phù biết được bởi vì Sa Hải quanh năm bão cát liên miên nên rất nhiều tiên thành đều là ở dưới đất xây dựng, Đại Bắc Thành chỉ là một trong số đó. Hơn nữa mảnh sa mạc này cực kỳ khô cằn, thiếu thốn tài nguyên, như ở nơi đây thuỷ thuộc tính công pháp, thuỷ thuộc tính pháp thuật đều chỉ có trong truyền thuyết, đến nỗi nhiều tu tiên giả sống hơn trăm năm vẫn không được tận mắt thấy một lần.

Tu tiên giới thống nhất tiền tệ từ vạn năm tới nay đều là linh thạch, nhưng ở chỗ này linh thạch lại là vật liệu luyện khí. Tiền tệ thông hành là một thứ cát gọi linh sa, một loại linh vật đặc hữu chỉ có ở vùng sa mạc này.

Còn nữa, còn nữa! Nếu ngồi nói về đủ loại chuyện hoang đường xuất hiện ở mảnh sa mạc này chắc phải giành ra nhiều ngày. Nhưng từng ấy thôi cũng đủ chứng tỏ Sa Hải đặc biệt, đây là nơi mà những quan niệm cố hữu tưởng chừng như hiển nhiên không thể không thay đổi để cho hợp với hoàn cảnh.

Bên trong căn phòng đơn sơ, Lý Phù thẫn thờ nhìn bức tường đá sần sùi. Đã rất lâu rồi hắn mới cách ly được với tiếng cát bay ù ù, với thứ nóng rát khó nhịn, với những đêm khuy lạnh buốt. Đại Bắc Thành nằm cách mặt đất gần trăm m, mảnh thiên địa này hoàn toàn khác, chỗ này ngày đêm ấm áp, an ổn tường hoà làm cho tâm tình con người tựa như cũng an ổn hơn nhiều!

“ Quả nhiên người ta bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của công sức xây nên một toà tiên thành dưới lòng đất đều có lý do của nó! Nếu thành này ở trên mặt đất, chỉ sợ người ta ngày đêm đều phải đóng cửa ngồi trong phòng!” Lý Phù gật gù, hai hàng lông mày vẫn không giãn ra chút nào.

Đủ loại chuyện lạ ở Sa Hải không làm hắn phiền lòng, điều duy nhất làm hắn lo nghĩ không thôi chính là linh phù một chuyện. Nên biết Sa Hải vô cùng hoang vắng, rộng thênh thang nhưng số lượng sinh linh không nhiều, tất cả đều tập trung tại những nơi có nước.

Cũng vì thế mà săn yêu thú một nghề ở nơi này gần như tuyệt tích, thử hỏi yêu thú vốn đã mười phần thưa thớt khó tìm lại còn tụ tập thành đống, làm sao mà giết?


Nếu ở tu tiên giới nơi khác, linh vật thu được từ thi thể yêu thú chính là tài nguyên phổ biến nhất, quan trọng nhất. Nào da xương máu thịt, yêu đan yêu hồn, bất kỳ thứ gì cũng không thể thiếu đối với tu tiên giả!

Nhưng tại Sa Hải, một cọng lông yêu thú cũng là khó mà thấy được. Còn như mấy thứ yêu cốt, yêu bì, yêu huyết,… càng cũng đừng nghĩ tới, đây không phải thứ có thể dùng tiền tệ bình thường để đổi lấy.

Nhưng vẫn đề chính là ở đây! Vẽ phù cần những thứ gì? Phù phôi, linh mực, phù bút.

Phù phôi thông thường đều dùng da thú qua đặc thù thủ đoạn chế tạo thành. Hơn nữa phù lục khác nhau yêu cầu phù phôi cũng khác nhau, loại da thú sử dụng cũng có khác biệt.

Phù mực phần nhiều dùng chính máu yêu thú luyện thế mà thành. Yêu thú đa phần thân hình khổng lồ, giết một con liền lênh láng máu tươi, phù mực vì vậy cũng không đáng tiền. Tất nhiên đây là tại những nơi khác, ở Sa Hải muốn kiếm một giọt máu yêu cũng là mất công tốn sức.

Cuối cùng, mọi cây phù bút Lý Phù từng dùng qua, thấy qua đều sử dụng lông yêu thú làm ngòi bút.

Có thể thấy luyện phù một chuyện từ chuẩn bị đến bắt đầu đều không thể xa cách trên thân yêu thú linh vật.

Tất nhiên Phù phôi, linh mực, phù bút cũng có thể dùng linh vật khác luyện chế. Nhưng như vậy nếu không phải hiệu quả không tốt thì cũng là chi phí cao ngất ngưởng, hoàn toàn không thích hợp để sử dụng.

Cứ thế ở nơi Sa Hải yêu thú thưa thớt này, Lý Phù một thân bản lĩnh vẽ phù có thể phát huy được mấy phần? Đây cũng chính là điều làm hắn lo nghĩ mấy ngày nay.


Tất nhiên Lý Phù cũng đã từng nghĩ tới việc rời khỏi Sa Hải, kiếm một nơi an ổn tu hành. Nhưng Sa Hải rộng bao nhiều hắn còn không biết, muốn rời khỏi mảnh sa mạc này cũng chỉ còn cách trở lại Cảnh châu.

Ở lại Sa Hải lo lắng yêu thú thiểu số, ở Cảnh châu ngược lại tốt, yêu thú đầy đường, quần ma loạn vũ. Mất bao nhiêu công sức mới chạy ra khỏi được mảnh địa ngục ở nhân gian này, giờ trở về đó khác nào tự sát! Trở về Cảnh châu hoàn toàn là chuyện cười, nghĩ qua liền thôi chứ không thể nghiêm túc suy xét.

“ Không có linh phù ta khác nào hổ không có răng, dựa vào thân thể yếu ớt, một thân pháp lực bạc nhược này làm sao có thể tranh đấu với người! Chưa kể không thể vẽ phù, họ Lý ta làm gì kiếm tiềm bây giờ?” Đủ loại câu hỏi không thể trả lời làm Lý Phù đầu đau như búa bổ, nghĩ mãi vẫn không có đầu mối.

“ Thôi thì đường đi xưa nay vốn dĩ đều là con người dẫm nát chỗ trông gai mà tạo ra! Những chuyện này ngược lại có thể để sau tính, trước mắt cần tìm một cái công việc cái đã. May mắn nữ tử kia đưa tặng hai cân linh sa nếu không chỉ sợ chỗ ở ta cũng không thể thuê được.” Lý Phù tự an ủi bản thân một câu, bắt đầu suy nghĩ tới tiếp theo nên làm thế nào.

Từ khi vẽ phù có thành đến này, hắn thật lâu không phải lo nghĩ qua chuyện linh thạch. Bây giờ cái nghề luyện phù sư là không thể làm, nguồn tiền đã đoạn, hắn chỉ có thể trước mắt tìm một công việc khác.

Dù sao thì ăn cần linh thạch, ngủ cần linh thạch, tu luyện cũng cần linh thạch, còn gì quan trọng hơn linh thạc bây giờ? Không, phải thay linh thạch bằng linh sa mới đúng. Nên nhớ tại Sa Hải tiền tệ chính là linh sa!

“ Thiết nghĩ ta dù gì cũng là luyện khí trung kỳ, kiếm tìm một công việc chắc hẳn cũng không quá khó!” Đem theo suy nghĩ như vậy, Lý Phù rời khỏi phòng.

Thời gian tiếp theo, hắn tại trong Đại Bắc Thành thăm thú khắp nơi, mục tiêu chính là tìm lấy một công việc. Vẫn nói đọc vạn quyển sách không bằng đi một ngày đường, quả nhiên không giả, tận mắt nhìn thấy mới thật sự cảm giác được tu tiên giới nơi đây đặc biệt.

Đại Bắc Thành có một địa phương gọi là Vạn Vụ Các, là nơi chuyên môn để tu tiên giả có nhu cầu thuê người. Các này là một căn nhà đá rộng thênh thang, chỉ có một tầng, chính giữa là một quảng trường không có mái che, nơi này lẻ loi dựng lấy một tấm bia đá cao hơn núi.

Nếu muốn chỉ cần đăng ký liền có thể tại bên trên bia đá đăng lên thông tin tuyển dụng. Ví dụ như: .. Muốn thuê một người hộ tống ta đi Hạo Chương Hồ, tu vi không thể thấp hơn luyện khí trung kỳ, nhâm phẩm đảm bảo….. Cần thuê tu tiên giả đi tìm Bách Xích Thiết, tu vi không quản, chuyện thành trả năm cân linh sa một người….



Đủ loại yêu cầu thiên kỳ bách quái làm Lý Phù đọc tới hồ hởi, so với mấy cuốn sách vở giới thiệu về Sa Hải còn kỹ càng hơn.

Hắn sau khi tới được chỗ này, nhìn thấy la liệt khắp nơi đều là yêu cầu tuyển người thì trong lòng vui mừng. Lý Phù thậm chí còn thấy yêu cầu thuê lượng lớn tu tiên giả tấn công một yêu thú hang ổ, chuyện thành có thể đạt được yêu thú tài nguyên, thứ này làm hắn như vén mây thấy được mặt trời, đối với tương lai càng có thêm lòng tin.

Quả nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, cũng có trường hợp yêu thú tụ tập số lượng không nhiều, thực lực không mạnh. Muốn cầm tới yêu thú tài nguyên không phải không thể, chỉ là không thể dùng thủ đoạn bình thường thu lấy mà thôi.

“ Nhiều việc như vậy! Nhưng không có việc nào thích hợp cho Lý mỗ a!” Lý Phù nhìn một vòng, cuối cùng lắc đầu thở dài một hơi.



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: