Phù Phá Thiên

Chương 34: Xâm nhập tổ yêu



Cát vàng mênh mông đột ngột mọc lên một toà ốc đảo xanh mướt, bên trong thuỷ khí dày đặc, sinh vật đông đảo, quả là chốn thế ngoại đào viên hiếm thấy.

Tuy nhiên mấy người Lý Phù không mời mà tới đã phá huỷ hết thảy nơi đây yên bình. Lúc này khắp đảo rực rỡ hào quang, pháp thuật ngang dọc, cây cối nát bét, mặt đất xốc ngược, hỗn loạn đến không thể tả.

Một con Sa Trư toàn thân trên dưới đã có hơn mười vết thương, máu chảy đầm đìa nhưng trong lòng bạo ngược vẫn không thuyên giảm, nó húc bay một con hình hổ khôi lỗi, quay người định cắn tới tu tiên giả gần đó. Bỗng nhiên dưới chân nó mặt đất nứt toác, mấy chục cây dây leo cấp tốc lớn lên, chớp mắt cái đã cuốn con vật thành cái bánh.

Dây leo xanh mướt ướt át, lớn chỉ bằng cổ tay vậy mà cứng cỏi dị thường, dù con yêu trư có liều mạng dùng sức thế nào cũng không thể mảy may di chuyển.

Tuyết Linh nhìn thấy yêu thú bị trói buộc thì trong lòng vui mừng, vội vung lên cánh tay điều khiển hắc khôi lỗi công tới.

Vù một tiếng, hắc khôi lỗi nhanh như chớp vượt qua chục m khoảng cách, miệng rộng tua tủa răng nanh vững vàng chắn chặt vào cổ con Sa Trư đang bị trói buộc.

Éc…… éc!!!!!!!!!!!!

Trư yêu mở miệng gầm thét, cổ họng máu tuôn như mưa, chẳng bao lâu liền ngã xuống tuyệt khí mà chết. Hắc khôi lỗi lúc này mới bằng lòng thả lỏng nhả ra cổ yêu, cả cái đầu mái me be bét, hung ác vô cùng.

“ Tốt!” Lý Phù thấy đầu Sa Trư thứ sáu ngã xuống thì trong lòng nhẹ nhõm. Phen này hành động coi như thuận lời, dụ tới sáu đầu yêu trư đều đã thành công diệt sát. Bây giờ chỉ cần giết nốt số yêu trư trong hang ổ, thiết nghĩ bên trong phần nhiều là con non, thực lực sẽ không mạnh.

Có thể nói tới bước này chuyến đi coi như thành công đến tám phần, kế tiếp chỉ cần chuyên tâm thu lấy thành quả.

“ Thi thể sáu đầu Sa Trư này ta tạm thời dữ lấy, đợi đến khi chuyện kết thúc sẽ cẩn thận tính toán sau.” Tuyết Linh hướng mọi người hỏi ý, thấy không ai lên tiếng phản đối với phất tay đem thi thể sáu con yêu thú thu vào túi trữ vật.

Lý Phù đứng bên nhìn mà thèm nhỏ dãi, thi thể Sa Trư lớn như vậy, một cỗ không biết có thể vẽ ra bao nhiêu tấm linh phù đây?

Đến đây Tuyết Linh cũng không dấu được ý cười trên mặt, chuyến đi này nếu có thể một mẻ tóm gọn bầy Sa Trư nhất định thu hoạch to lớn. Thấy thời gian đã không còn sớm, nàng liền hướng đám người lên tiếng: “ Hang ổ sa trư cũng không ở bên trong ốc đảo mà cách ốc đảo mấy trăm m về phía đông. Tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta lập tức xuất phát tiến đánh hang ổ, trừ ma diệt yêu. Các vị có thể ở trên đường đi hồi phục pháp lực, như vậy sẽ không lãng phí thời gian!"



“ Cô nương nói phải! Trừ ma diệt yêu chính là nghĩa vụ của chính đạo tu sĩ chúng ta.”

“ Đúng vật!”

“ Yêu quái giết người thành tính, giết một đầu chính là cứu trăm họ muôn dân.”

Đám người lập tức mở lời hưởng ứng, lời ăn tiếng nói có ý lấy lòng rõ ràng. Dù sao Tuyết Linh đường đường là luyện khí hậu kỳ, hơn nữa còn là chủ nhân của nhiệm vụ lần này, kéo gần quan hệ chắc chắn không sai.

Lý Phù đứng sau cùng đám người, nhìn bọn hắn mở miệng hùng hồn mà trong lòng cười khinh. Trừ ma diệt yêu? Cứu trăm họ muôn dân? Quả thật là nực cười.

Bọn hắn phen này tới đây ai chẳng như nhau, đều là hướng tới linh sa cùng tài nguyên yêu thú mà tới. Còn như cái gọi là trăm họ muôn dân kia nào ai thèm để tâm.

Thiết nghĩ yêu thú vui thích lấy nhân loại làm thức ăn, con người chẳng phải cũng hễ có cơ hội liền phá ổ đập trứng yêu thú hay sao? Suy cho cùng cũng là người tám lặng kẻ nửa cân mà thôi, ai tốt ai xấu vẫn không thể nói được.

Tất nhiên mấy lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu người ta đã muốn dát vàng lên mặt mình thì hà cớ gì phá đám.

Tuyết Linh nghe thế vội nói đa tạ một câu, cưỡi hắc khôi lỗi đi trước đẫn đường.

Đám người sau một hồi khổ chiến không ít mang thương nhưng chiến ý đại thịnh, hùng hổ nối đuôi. Lý Phù cong mình cưỡi lên độc hạt khôi lỗi đi ở giữa đám người, một phen chiến đấu vừa rồi hắn không có bao nhiêu hao tổn, duy chỉ có thần thức tiêu hao không ít nhưng hồi phục một thời gian ngắn liền có thể trở lại như lúc đầu.

Cứ thế đoàn người như thanh đao bén cắt xuyên qua ốc đảo, men theo đồi cát tiến lên. Cứ thế trầm mặc đi nửa ngày, trước mặt xuất hiện một đồi cát vô cùng lớn.


Nói vô cùng lớn không hề quá, đồi cát này sừng sững hùng vĩ, chỉ sợ so với núi cao còn cao hơn. Ở chỗ sa mạc bằng phẳng này ngược lại là ít thấy.

“ Chính ở dưới chân đồi cát này!” Tuyết Linh để lại một câu liền điều khiển hắc khôi lỗi phóng đi, chớp mắt cái đã không còn bóng dáng.

Thì ra mặt cát trước mắt có một cái hố rộng, xung quanh có cồn cát che chắn cho nên rất khó thấy. Hắc khôi lỗi chính là đã chui vào hố cát này.

Mười tám người còn lại không dám chậm trễ vội đuổi theo, chẳng bao lâu mặt cát mới đây còn ồn ào nhộn nhịp đã không còn bóng người, mấy hàng dấu chân cũng nhanh chóng bị cát vàng lấp kín. Mảnh thiên địa này chớp mắt lại trở về bộ dạng vốn có mấy ngàn năm qua, hoang vắng, trống trải.

Dấn thân vào ổ yêu, Lý Phù mười phần cẩn thận. Cưỡi lên độc hạt khôi lỗi, hắn trong tay đã cầm bốn tờ phù lục từ lúc nào, thần thức từng chút rà xoát không gian xung quanh, chỉ gió thổi cỏ lay liền sẵn sàng quay người mà chạy.

Thông qua hố cát tiến vào mặt đất, xung quanh ánh sáng càng ngày càng ít ỏi. Chẳng bao lâu xung quanh đã tối đen như mực, Lý Phù từ trong túi lấy ra một viên dạ minh châu, dựa vào ánh sáng le lói mới có thể miễn cưỡng quan sát mấy chục m vuông xung quanh.

Không ngờ hang ổ sa trư lại nằm sâu dưới lòng đất như vậy, đường hầm một mạch nghiêng nghiêng tiến xuống mà đi mãi không thấy hồi kết, yêu thú cũng chẳng thấy đâu.

Đơn giản tính toán, đám người lúc này hẳn đã ở trăm m dưới lòng đất, thậm có còn có hơn.

Cứ thế trầm mặc tiến lên một nén hương thời gian, xung quanh vẫn chỉ có đường hầm khúc khuỷu.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Tiếng bước chân phá tan yên tĩnh, đám người Lý Phù đi qua một khúc cua, trước mắt liền sáng bừng, không gian rộng rãi thoáng đãng.

Lý Phù trong lòng cảnh giác, đưa mắt mà nhìn, chỉ thấy trước mắt không ngờ lại là một không gian rộng lớn vô cùng, cao ít cũng mấy chục m, rộng càng như một toà quảng trường. Vách đá không chút dấu vết thi công, sần sùi lồi lõm, tự nhiên khảm đầy những tinh thạch màu tím long lanh như ngọc, ánh tím đậm ma mị chiếu xạ không gian rõ ràng.



Không ngờ chỗ này lại có một toà hang động thiên nhiên rộng lớn như vậy, cứ như một đại điện hoa lệ ngay dưới lòng đất. Lý Phù lần đầu thấy được kỳ quan như vậy cũng là trong lòng ngạc nhiên, ngơ ngác đôi chút.

“ Ở kia!” Một lão giả hét to phá tan bầu yên tĩnh.

Đám người vội đưa mắt nhìn theo tay lão chỉ, thấy ở trong góc hang động có một cái hồ nhỏ, bờ hồ tuỳ ý nằm mười mấy con Sa Trư.

Hồ này long lanh óng ánh, nước trong như kính. Trên bờ Sa Trư bé nhỏ hồng hào, thân hình mũm mĩm, không hề hung ác giống như mấy con Sa Trư bọn hắn vừa gặp, ngược lại có chút xinh đẹp đáng yêu.

“ Mười hai đầu Sa Trư con non! Phen này phát tài rồi.” Tuyết Linh thấy thế khẽ kêu, khuôn mặt dấu dưới chiếc vũ rộng vành hẳn đang rất kích động.

Yêu thú con non có thể thuần hoá thành linh thú, trên thị trường giá cả rất cao. Nếu phen này thành công đem mười hai con Sa Trư con non này toàn bộ bán đi chỉ sợ ít cũng được trăm cân linh sa!




Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: