“ Hừ!” Tuyết Linh thở nhẹ một hơi, khoé miệng máu đào chảy xuống thành dòng, hơn nửa khuôn mặt bị mũ rộng vành che kín không thấy rõ biểu cảm. Hiển nhiên phen này bị nội tặc đánh lén, nàng thương thế không nhẹ.
Tu tiên giả cùng khôi lỗi gắn kết chặt chẽ, tuy một mà hai, tuy hai mà một, bây giờ hắc khôi lỗi bị trọng thương, nàng thân là người điều khiển tự nhiên không tránh khỏi liên luỵ.
Đạo sĩ già thấy một kích đánh lén đắc thủ, trên mặt cố ra vẻ bình thản nhưng vẫn không giấu được vui mừng, lão nhẹ giọng: “ Tuyết Linh cô nương cần gì liều mạng chống trả? Ta thấy ngươi thực lực mạnh mẽ, thân thủ bất phàm, lão hủ nhất thời sinh lòng quý tài. Cô nương bây giờ buông tay đầu hàng, tại hạ có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho cô nương.”
Tuyết Linh che kín dung mạo nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ có phần cằm nhọn vẫn lấp loáng nhìn thấy, nàng nghe thế thì hơi nhếch miệng: “ Sa tặc các ngươi tội ác chất lên tận trời, loại chuyện táng tận lương tâm nào chưa làm? Bây giờ còn ở đây nói chuyện nhân nghĩa.”
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “ Các ngươi biết ta là ai sao? Ta chính là muội muội của đương kim minh chủ Kim Trúc Thương Minh, luyện khí đỉnh phong Kim Trúc Chân Nhân. Các ngươi hoặc bây giờ quay người liền trốn, nếu không tương lai nhất định cùng Kim Trúc Thương Hội không chết không thôi!” Tuyết Linh càng nói càng lăng lệ, phất tay cởi bỏ mũ rộng vành để lộ dung mạo.
Mắt như sao xa, mày như liễu rủ, dung nhan diễm lệ như trăng sáng mùa thu. Không ngờ Tuyết Linh người này ra tay độc ác là vậy nhưng lại là một cái tiểu mỹ nhân, dung mạo yếu đuối mà diễm lệ, quả thật hoàn toàn không hợp.
Chỉ là hiện tại khắp nơi pháp thuật la liệt nổ vang, kiếm bay đao chạy không dứt, làm gì có kẻ nào nhàn tâm rảnh rỗi để ý dung mạo xinh đẹp của nàng!
“ Kim Trúc Chân Nhân?” Đạo sĩ già nhìn thấy dung nhan xinh đẹp kia mặt mày lại một phen nhăn nhó, giọng nói the thé. Luyện khí đỉnh phong tại Đại Bắc Thành đã là một phương bá chủ, Kim Trúc Chân Nhân hắn nghe nói đã nhiều, từng may mắn từ xa nhìn thấy vài lần. Nghe nói Kim Trúc Chân Nhân có một vị muội muội xinh đẹp như hoa, tư chất thượng đẳng, chẳng nhẽ lại để hắn đen đủi gặp ở chỗ này?
Đối với chuyện này đạo sĩ già không thể không cẩn thận suy tính một phen. Bây giờ hai bên đại thù đã kết, bọn hắn thân phận lại là sa tặc người người đuổi đánh, thiết nghĩ bây giờ có quay đầu rời đi cũng không thoát được kết cục bị truy sát.
Ngược lại nữ tử trước mắt đến Kim Trúc Chân Nhân cũng lôi ra, chắc hẳn thương thế không đơn giản như vẻ bề ngoài, nói không chừng chiến lực đã không còn bao nhiêu. Đạo sĩ già đám ngươi chỉ cần xử lý gọn gẽ một chút, đem toàn bộ người biết chuyện giết sạch thì chuyện hôm nay liền quỷ thần không hay. Như vậy nữ tử trước mắt có thật là muội muội của Kim Trúc Chân Nhân hay không có quan trọng gì?
Suy nghĩ nói ra thì dài nhưng thực chất lướt qua đầu chỉ là khoảnh khắc, đạo sĩ già xoay chuyển ánh mắt một vòng, lạnh giọng: “ Hừ! Cáo mượn oai hùm! Cho dù ngươi có là muội muội của thần tiên cũng vô dụng. Hôm nay các một đám các ngươi đừng mong toàn mạng rời khỏi hang động này.”
Tiếp theo cũng không thấy hắn có hành động gì, bên cạnh bốn tên hắc y nhân lập tức từ bỏ đối thủ của mình chạy tới. Bọn hắn phối hợp ăn ý, vững vàng đem Tuyết Linh bao vây vào chính giữa.
“ Khốn khiếp!” Tuyết Linh cúi đầu mà lồng ngực đau thắt, nàng cùng hắc khôi lỗi liên kết sâu xa, phen này bị thương thật sự không nhẹ. Vẫn nói tiên hạ thủ vi cường, đã thương lượng không thành nàng liền không còn do dự, phất tay liền ném ra bốn viên Phích Lịch Đạn.
Phích Lịch Đạn hình dạng tròn trịa, kích thước chỉ bằng ngón tay cái, trên không bay nhanh để lại một đạo bóng mờ.
Ầm….. ầm…… ầm…. ầm!
Khói lửa nổ tung, khung cảnh nhất thời nhìn không rõ.
Choang!
Bên trong khói bụi truyền tới một hồi va chạm, Tuyết Linh cùng hắc khôi lỗi gấp rơi về sau. Trước mắt nàng đã bị hai tên hắc y nhân chặn đứng, bọn hắn mỗi người một con khôi lỗi, một thân khí thế đại thịnh.
Chưa đợi Tuyết Linh ổn định trận cước, lão đạo sĩ già đã dẫn theo bốn tên hắc y nhân công tới. Lập tức khôi lỗi gầm thét kinh thiết, pháp thuật thần thông xảo trá hung ác đem thân ảnh đơn bạc của Tuyết Linh che khuất.
Cách đó không xa, Lý Phù trở tay ném ta một tấm hoả cầu phù, trong tâm khẽ động. Lập tức phù cháy thành tro, hoả cầu nổ vang đem trước mắt hắc y nhân đẩy lùi.
Hỗn chiến đã một khoảng thời gian, hắc y nhân một phe càng ngày càng chiếm thượng phong. Lý Phù một đám người có bị thương, có mất mạng, chiến ý không còn chỉ biết phòng ngự mà không công.
Nhưng bây giờ bọn hắn không chỗ có thể chạy, vùng vẫy như thế nào cũng tỏ ra vô ích.
Hắc y nhân số lượng nhiều, tấn công liên miên bất tuyệt, Lý Phù vừa đánh lui một con khôi lỗi thì con khôi lỗi khác lập tức lao tới thế chỗ.
Một con khỉ đột khôi lỗi to lớn như gò núi, bốn vó chạm đất hùng hục lao tới, Lý Phù không kịp nghĩ nhiều vội điều khiển độc hạt khôi lỗi ngăn lại trước mắt.
Ầm một tiếng! Lý Phù cùng độc hạt khôi lỗi bị đánh bay vào hồ nước làm cho nước văng tung toé như mưa.
Lý Phù gắng sức ổn định thân mình đang xoay chuyển như con quay, đưa mắt vội nhìn sang chỉ thấy độc hạt khôi lỗi đã chia năm sẻ bảy, chân chính biến thành ngàn vạn mảnh vỡ.
Liên miên chiến đấu, nhiều lần bị đánh thương nay lại bị khỉ đột khôi lỗi đánh cho một kích như trời giáng, độc hạt khôi lỗi cuối cùng cũng tới giới hạn. Con cấp một khôi lỗi này vốn dĩ cấp bậc không cao, lúc luyện chế càng đã có sai sót, thiết nghĩ có thể chống cự tới tận bây giờ đã làm hiếm có.
“ Hộc!!!!!!!” Lý Phù há hốc miệng, cổ họng cuộn trào máu tanh. Khôi lỗi bị huỷ, chủ nhân tự nhiên liên luỵ, tuy vậy đau đớn trên người lại không so được với trong lòng tiếc nuối. Vì một con độc hạt khôi lỗi này, hắn bỏ ra ròng rã bảy năm, trong đó khổ cực chỉ một mình hắn biết, vậy mà bây giờ lại bị người đánh nát không thương tiếc!
Cố nén nộ khí đang cuộn trào trong ngực, Lý Phù lấp loé nhìn đáy hồ một chút liền nhô đầu lên khỏi mặt nước, hết sức hô to: “ Chạy vào mê cung đá dưới đáy hồ!”
Nói xong một tiếng hắn cũng không quản những người khác thế nào, bản thân không chút do dự quay đầu hướng đáy hồ lặn xuống.
Tuyết Linh lúc này đã bị dồn tới tuyệt lộ, nghe thế thì như nắng gắt gặp mưa rào, liều mình phản kích một phen liền chạy mất vào lòng hồ yên tĩnh. Những người khác phản ứng không khác là bao, nhân lúc hắc y nhân một phe hỗn loạn mà đồng loạt bỏ chạy xuống đáy hồ.
Còn nhớ bọn hắn bởi vì truy lùng Sa Trư con non mà vô tình phát hiện dưới đáy hồ có một mê cung đá khổng lồ. Bây giờ bị kẻ xấu vây công, không lối có thể thoát, chạy vào mê cung đá quả thật là một lựa chọn không tồi. Như vậy tuy không dám nói tới thoát thân, ít nhất còn có cơ hội trốn tránh một hai.
Cứ thế dòng người như lũ, nối đuôi nhau xâm nhập vào mê cung đá thông qua cửa hang bé xíu dưới đáy hồ.
Bên trong mê cung lối đi ngang dọc, kết cấu phức tạp, đám người một bên chạy một bên đuổi, rất nhanh đã tán loạn ra khắp nơi.
Lý Phù lựa chọn thời cơ rất xảo trá, chính là người đầu tiên chạy vào mê cung đá. Đáng tiếc hắn tu vi thấp kém, thần thông yếu ớt nếu không phen này đã có thể dứt ra truy binh mà trốn thoát thành công.
Càng trên tuyết thêm sương chính là Tuyết Linh cô nương kia không biết trong đầu nghĩ gì lại một mực đuổi theo Lý Phù, chẳng bao lâu đã cùng hắn sánh vai mà chạy. Đạo sĩ già thực lực khủng bố cùng mấy tên hắc y nhân truy sát nàng ta tự nhiên nửa bước không rời mà theo sát ngay sau, Lý Phù quay lưng nhìn một cái mà kinh hãi.
“ Khốn khiếp! Chúng ta trước không oán nay không thù, ngươi vì sao bám lấy ta không buông? ” Lý Phù liếc mắt nhìn sang mỹ nhân bên cạnh, thấy dung nhan tinh xảo mà trong lòng giận giữ, ánh mắt sắc bén như đao! Chỉ là nghĩ lại bản thân bây giờ khôi lỗi vỡ nát, thực lực đại tổn, có một tên luyện khí hậu kỳ cao thủ đồng hành chưa hẳn là xấu, trong lòng tức giận cũng giảm đi mấy phần.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc