Phù Phá Thiên

Chương 49: Minh Nguyệt Hồ



Đêm khuya yên tĩnh như chết, bên trong phòng trúc có hai người yên lặng thưởng trà.

Nhấp một ngụm trà, cảm nhận chút đắng chát đầu lưỡi, Tuyết Linh nhìn nam tử trước mắt nói nhẹ: " Ta đã nói chuyện với minh chủ rồi, đạo hữu có thể ở lại Kim Trúc Thương Minh, đảm nhiệm quản lý một gian cửa hàng nhỏ."

Lý Phù đối diện nghe thế thì hơi dừng lại, chén trà trong tay sóng sánh không thôi. Quản lý cửa hàng? Lấy hắn phận hèn tài mỏng, lại vừa gia nhập thương minh lại có thể sắp xếp tới một chức vụ này chỉ sợ không dễ dàng.

Nên biết thương minh làm ăn buôn bán, nhàn hạ lại thu nhập cao nhất không thể nghi ngờ chính là quản lý cửa hàng một loại chức vụ. Loại người này không cần ra ngoài lăn lộn, không cần cùng người tranh đấu, chỉ cần an an ổn ổn ngồi chờ khách nhân đến là được, nói một câu ngồi mát ăn bát vàng hoàn toàn không quá.

Lợi ích lớn như vậy, hiển nhiên được đám tu tiên giả chạy theo như vịt. Tuyết Linh có thể sắp xếp cho một tên ngoại nhân như Lý Phù chức vụ này, dù thân phận cao quý chắc hẳn cũng không dễ dàng, thiết nghĩ cũng vì vậy mà một tháng trôi qua nàng mới tới gặp mặt.

" Cô nương đại ân tại hạ nhớ kỹ!" Lý Phù đặt xuống chén trà, đứng dậy thi lễ. Quả thật vừa gặp không lâu, trước đó càng không có chút giao tình, đối phương lại có thể vì hắn mời tới y sư, vì hắn sắp xếp thật tốt nơi đặt chân, thật sự tận tâm tận tình.

" Hừ! Tất nhiên phải nhớ kỹ." Tuyết Linh nửa đùa nửa thật nói một câu, tiếng cười như chuông ngân, trong tay chén trà cũng bị nàng một hớp uống cạn.

Đang khi Lý Phù muốn đứng dậy châm trà, nữ tử khoát tay chặn lại, nói: " Đêm khuya thanh vắng, nam đơn nữ chiếc ở chung một phòng cũng không hay. Xin cáo từ! Ngày mai tự nhiên sẽ có người tới vì đạo hữu sắp xếp. Tiểu nữ trên người có việc, chỉ sợ rất lâu không thể tái ngộ."

" Vậy xin cáo từ!" Lý Phù đứng dậy, trong lòng không hiểu sao nghe xong mấy lời ấy lại có chút tiếc nuối.

Cạch một tiếng, cửa trúc mở toang, gió đêm lạnh buốt lùa vào hất tung tóc đen.

Lý Phù mũi ngửi hương thơm nhàn nhạt, đưa mắt nhìn mỹ nhân khuất bóng sau rừng trúc xanh.


Nữ tử lời nói quả nhiên không giả, sáng hôm sau một tên thương minh người đúng hẹn mà đi tới. Kẻ này là một thiếu niên rất trẻ tên Vương Minh Đàn, hai hàng lông mày còn vương nét non nớt, ấy vậy tu vi đã là luyện khí trung kỳ, tư chất thật tốt làm Lý Phù hâm mộ không thôi.

Trải qua đơn giản nói chuyện, Lý Phù theo thiếu niên họ Vương đi tới một căn lầu năm tầng cao gọi Sự Vụ Lâu. Hai người bọn hắn tại bên trong Sự Vụ Lâu đi đi lại lại, hao tốn cả ngày thời gian mới làm xong đủ loại thủ tục rườm rà rối rắm.

Ngay trong hôm đó, men theo ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, Lý Phù cùng Vương Minh Đàn một trước một sau cưỡi ngựa phi nước đại ra khỏi Vạn Hoa Thành, mục tiêu chính là cách đó ngàn dặm Minh Nguyệt Hồ.




Một tháng sau, Minh Nguyệt Hồ có hai vị khách phương xa đi tới, chính là Lý Phù cùng thiểu niên họ Vương.

Bọn hắn một đường từ Vạn Hoa Thanh chạy vội tới đây, đi đường nhàm chán cho nên thường sẽ tùy ý tán gẫu đôi ba câu. Trải qua lâu như vậy quan hệ cũng có chút quen thuộc.

Thì ra Vương Minh Đàn trước kia vốn chỉ là một tên tán tu. May mắn hắn tư chất rất tốt, chính là kim, mộc, song linh căn cho nên được Kim Trúc Thương Minh thu nhận.

Tư chất tốt là vậy nhưng khổ nỗi y tại trong minh không quen không biết, thường ngày đều phải làm chút việc vặt không ai để ý. Mãi đến nửa năm trước nhận được mệnh lệnh cùng Lý Phù tới tiếp quản một gian cửu hàng ở Minh Nguyệt Hồ cho nên mới cùng hắn đồng hành.

Lại nói tới Lý Phù khi nghe được Vương Minh Đàn chính là song linh căn tu sĩ thì trong lòng cảm khái không thôi.

Nên biết tư chất Lý Phù chính là Mộc, Thuỷ, Thổ, tam linh căn, không dám nói thật tốt nhưng đã là rất không kém. Chỉ là không biết hắn mắc phải chứng quái bệnh gì, không chỉ thân thể yếu ớt hơn nữa tốc độ tu luyện chậm chạp, một thân pháp lực càng là bạc nhược yếu kém, điều này cứ như chiếc xương cá mắc ngang cổ họng làm Lý Phù canh cánh trong lòng nhưng cũng không có cách nào khác.

Nếu không mắc phải quái bệnh, lấy tư chất tam linh căn cộng thêm phù đạo xuất chúng, Lý Phù tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều lần. Chỉ là nhiều năm qua hắn chưa từng từ bỏ tìm kiếm, cũng đã hướng nhiều vị y sư dò hỏi nhưng chứng quái bệnh vẫn không có chút tin tức, muốn chữa khỏi càng là người si nói mộng, xa không thể thấy.

Cho dù là như vậy Lý Phù cũng chưa từng buông tha tìm kiếm phương pháp chữa trị quái bệnh. Lần này tới Minh Nguyệt Hồ chính là địa điểm giao thương hiếm có đông đúc, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối gì.

"Lý đạo hữu, Minh Nguyệt Hồ đã tới!" Vương Minh Đàn nhảy xuống ngựa, có chút kính cẩn hướng Lý Phù lên tiếng.

" Quả nhiên danh bất hư truyền!" Lý Phù ngửa đầu nhìn trước mắt bàn ngàn màu xanh lục, cảm nhận không khí trôi nổi phong phú thủy khí, không nhịn được mà cảm thán một câu. Nhiều ngày nhàm chán đi đường cuối cùng cũng tới đích, hắn trong lòng sảng khoái vô cùng.

Phải nói Sa Hải mênh mông, hiếm có nhất cũng không phải vàng bạc châu báu mà chính là nước. Nước tụ tập một chỗ thành hồ lại càng hiếm thấy, lác đác như sao ngày mưa, Minh Nguyệt Hồ lại chính là một ngôi sao ngày mưa như vậy.

Minh Nguyệt Hồ hình dáng tròn trịa, nhìn từ trên cao chẳng khác nào trăng rằm ngày thu, trong hồ nước mát mênh mông, tôm cá thành đàn. Hưởng hồ này diễm phúc, lấy Minh Nguyệt Hồ làm trung tâm, mười dặm xung quanh đều thuỷ khí tràn đầy, cây cỏ xanh tốt, sinh cơ bừng bừng.

Lý Phù theo chân Vương Minh Đàn bước vào rừng cây bên ngoài Minh Nguyệt Hồ. Cảm giác đầu tiên chỉ có hai chữ mát mẻ, giây trước còn nóng rát như thiêu, giây sau đã như thân ngâm suối mát, nơi này quả nhiên là một chỗ kỳ cảnh.



Rừng cây vô cùng cao lớn, bên trong đủ loại thực vật chen chúc sinh trưởng, nếu không phải có người cố ý mở ra mấy con đường lớn chỉ sợ muốn tiến lên một bước cũng không dễ dàng. Lý Phù hai người tại bên trên đường đá đi khoảng một nén hương thời gian thì trước mắt bỗng sáng tỏ, Minh Nguyệt Hồ nghe danh đã lâu cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy.

Chỉ thấy giữa rừng cây âm u có một khoảng không sáng bừng, chỗ này nằm lấy một hồ nước cực kỳ rộng lớn, lấy thị lực cực tốt của Lý Phù mà đừng ở bờ bên này cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được bờ đối điện.

Bên trong hồ nước mát gần như trong suốt, óng ánh long lanh như tiên thuỷ. Mặt hồ thuyền to thuyền nhỏ đi lại như mắc cửi, náo nhiệt vô cùng.

" Ha... ha...! Thế nào, Lý đạo hữu cũng thấy rất thần kỳ đúng không? Nơi này cứ như một phương thiên địa khác vậy!" Vương Minh Đàn thấy Lý Phù có chút thất thần thì cười nhẹ. Nói rồi y hướng bờ hồ phất tay một cái, lập tức có một con thuyền nhỏ rẽ sóng chạy tới.

Trên thuyền cũng không có người ngồi, chỉ có một tên phàm nhân thuyền phu. Vương Minh Đàn quay người nói một tiếng mời rồi ung dung bước lên thuyền.

Lý Phù không dám chậm trễ vội nối gót theo sau, vừa lên thuyền chỉ thấy một trận chòng chành, cảm giác này hắn đã thật lâu không thấy

Thuyền phu thấy khách nhân đã ổn định liền nhịp nhàng đạp mái chèo, thuyền nhỏ ung dung tiến về giữa hồ.

Càng đi về giữa hồ, thuyền trên mặt hồ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn. Nhìn tới trên thuyền treo đủ loại danh tự như Kim Gia Linh Khí Cửa Hàng, Hoa Minh Thuyền, Lục Gia Đan Thuyền,... Lý Phù bỗng nhiên trong lòng có minh ngộ.

" Thì ra Minh Nguyệt Hồ cũng không có lầu các kiến trúc như nơi khác, cửa hàng nhà ở chính là những con thuyền lớn này!" Lý Phù hướng bên cạnh Vương Minh Đàn nói.

" Đạo hữu quả nhiên tinh mắt! Đây cũng chính là điểm đặc biệt của Minh Nguyệt Hồ khi đem so với chỗ khác. Cửa hàng của Kim Trúc Thương Minh chúng ta chính là một chiếc kim thuyền! Vừa khéo cũng đã tới, ở ngay kia."

Lý Phù đưa mắt nhìn theo tay đối phương chỉ, thấy mặt hồ rộng rãi nơi đó đậu một chiếc thuyền lớn. Thuyền này từ đầu tới đuôi chỉ sợ mười m có hơn, trên thuyền cũng không có cột buồm, toàn bộ một màu vàng kim chói mắt, tỏ ra có chút nổi bật. Đáng chú ý nhất chính là đầu thuyền trôi lơ lửng lấy một tấm vải lớn, bên trên ngang dọc viết sáu chữ Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng.

Chỉ là cách bày biện này tại Minh Nguyệt Hồ rất phổ biến, Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng cũng không tỏ ra quá mức nổi trội, thậm chí nếu đem so với những đại thuyền to lớn đằng xa còn có chút nhỏ bé không đáng nhắc tới. Có thể thấy nó tại nơi đây cũng chỉ là một gian cửa hàng nhỏ!

Tuy nhiên dù là một gian cửa hàng nhỏ như vậy lấy Lý Phù tu vi cùng kinh nghiệm muốn tiếp quản cũng có chút miễn cưỡng, việc này gây nên bên trong thương hội không ít kẻ bất mãn. Nên biết bên trong thương hội lợi ích dây dưa rất phức tạp, muốn lấy sức một người định đoạt đại sự quả thật không dễ.

Thuyền nhỏ không mất bao lâu đã đi tới bên cạnh Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng, Lý Phù hai người một trước một sau bước lên kim thuyền.



Trên thuyền bày biện rộng rãi, xung quanh dựng lấy bốn giá gỗ thật dài, bên trên là đủ loại thượng vàng hạ cám đồ vật, từ yêu thú tài liệu tới linh thảo kháng sản đều đủ cả. Ngoài ra trên thuyền nhiều chỗ còn đặt lấy rất lớn chậu cây, bên trong trồng một loại không biết tên thực vậy, bộ dạng như cây liễu nhưng lại nở hoa xanh biếc.

Nơi này bày biện không dám xưng tinh xảo nhưng lại mang đặc thù khí tức làm người ta chú ý.

" Còn tường khách quý là ai, thì ra là Vương Minh Đàn, Vương đạo hữu! Bên cạnh hẳn là tiểu tình nhân của Tuyết Linh cô nương a! Chỉ là ngoại hình có chút.... Tuyết Linh cô nương sở thích quả kỳ lạ."

Khoang thuyền đột ngột truyền ra âm thanh khàn khàn đầy ngột ngạt, một tên trung niên mặt đầy mụt nhọt đung đưa eo lớn đi ra từ khoang thuyền. Hắn bộ hạng xấu xí, mặt mày lấm lem, nhìn như tên trộm cắp đầu đường xó chợ, ấy vậy tu vi kinh người đã là luyện khí hậu kỳ.












Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: