Cạch!
Đóng chặt cửa lớn, Lý Thiên Lâm mới thở phù ra một hơi.
“ Hai tên kia chắc chắn vẫn luôn bám theo ta, cho nên mới tại nơi hẻo lánh xuất hiện đúng lúc như vậy. Cũng may đã cắt đuôi được chúng!” Lý Thiên Lâm thở ra một hơi dài, tu tiên giới âm hiểm ngay cả già đầu như lão cũng không thể đối phó cho chu toàn.
Lý Phù tuy trong lòng tò mò rốt cuộc có chuyện gì nhưng không dám hỏi, lúc nãy hắn từ xa thấy gia gia bị hai kẻ lạ mặt tấn công. Không kịp nghĩ nhiều hắn liền xử dụng tấm Hắc Sương Phù vừa vẽ được, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Vừa nãy dùng một chiêu Khí Kiếm Thuật làm Lý Thiên Lâm toàn thân thoát lực, thở gấp một chút lão nắm lấy cổ áo Lý Phù: “ Hắc Sương Phù là do ngươi dùng sao? Tiểu tử ngươi lấy ở đâu ra?”
“ Là do Phù nhi dùng! Phù cũng là do Phù nhi vẽ!” Lý Phù không biết gia gia mình rốt cuộc đã làm gì nhưng vẫn thành thật trả lời.
Gió đêm thổi tung tóc đen, bốn mắt nhìn nhau sáng ngời.
“ Haa………… aaaaaa!”
Lý Thiên Lâm nghe tới đây thì im lặng thật lâu, cuối cùng cũng không quan tâm truy binh có tìm tới không mà ngửa đầu cười dài. Không ngờ, không ngờ, lão thiên quả thật có mắt, cháu hắn vậy mà đã là một tên luyện phù sư cao quý.
Lão sống lâu như vậy cũng không uổng phí, rất nhanh đã hồi phục khỏi cơn kích động. Biết đây không phải nơi nói chuyện, Lý Thiên Lâm vội kéo Lý Phù vào phòng rồi khoá trái cửa.
Hôm đó hai ông cháu trò chuyện đến nửa đêm, chủ yếu là Lý Thiên Lâm nói còn Lý Phù đa phần thời gian chỉ là cung kính đứng nghe mà thôi. Biểu hiện của Lý Thiên Lâm lúc này rất giống người say rựu, má đỏ hây hây, miệng nói không ngừng, lão hết chúc mừng Lý Phù lại kể về cuộc đời lão, toàn những câu chuyện không đâu nhưng Lý Phù vẫn chăm chú ghi nhớ từng chữ.
Lý Phù vậy mà bây giờ mới biết gia gia mình trước kia từng trải qua nhiều chuyện như vậy, gian khổ như vậy.
Có lần kinh nghiệm đầu tiên luyện phù thành công, đoạn thời gian tiếp theo Lý Phù dưới sự chu cấp toàn lực của gia gia không ngừng vẽ phù. Mỗi ngày cơ hồ chỉ ăn, tu luyện rồi vẽ phù nhưng hắn vẫn toàn thân tràn trề sức mạnh.
Lý Thiên Lâm càng là khắc khắc cười tươi như hoa, nhìn bộ dạng còn vui gấp trăm lần cháu mình.
Thấm thoát lại nửa năm trôi qua, Lý Phù quả nhiên tiến bộ thần tốc, đã cơ bản nắm chắc Hắc Sương Phù. Cũng đã bắt đầu kiếm được những viên linh thạch đầu tiên.
Bây giờ cơ bản Lý Phù vẽ mười lần thì sẽ thành công năm lần, tỉ lệ này tuy không cao nhưng đã bắt đầu sinh lời. Hắc Sương Phù tuy không có sát thương nhưng phù lục chung quy là không bao giờ sợ bán không được, phù lục Lý Phù vẽ ra đều bán Hoạ Phù Lầu, một cửa hàng bán linh phù trong thành.
Hôm nay Lý Thiên Lâm ra ngoài từ rất sớm, lúc về trong túi đã nhiều thêm mười viên linh thạch. Nửa năm qua Lý Phù thành công vẽ được 20 tấm Hắc Sương Phù, đem đi bán vừa đúng mười viên hạ phẩm linh thạch.
“ Cầm lấy!” Lý Thiên Lâm vừa vào phòng đã vứt một cái túi nặng trích xuống bàn, phát ra một tiếng cạch thật lớn.
Lý Phù thận trọng mở ra túi vải thấy bên trong tuần tự nằm mười viên hạ phẩm linh thạch đang toả ra ánh sáng trắng mờ ảo. Khoản linh thạch không lớn nhưng ý nghĩa phi thường.
Lý Thiên Lâm thấy cháu mình hết ngắm lại nghía, mở miệng: “ Phù nhi! Ta nghĩ kỹ rồi. Bây giờ ngươi đã là một tên phù sư, sau này số lượng phù lục vẽ ra sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu cứ bán hết co Hoạ Phù Lầu như vậy thật không phải cách, chi bằng ta tại quảng trưởng thuê một gian cửa hàng bày bán linh phù. Như vậy lợi nhuận sẽ cao hơn rất nhiều.”
“ Tất cả tuỳ vào gia gia!” Lý Phù xưa nay không hứng thú với làm ăn buôn bán, chỉ cần được vẽ phù thì hắn như nào cũng được.
“ Ngươi đừng đắc ý mà quên mình! Nên nhớ tu tiên giả tất cả lấy tu vi làm cơ sở, dù kỹ thuật của ngươi tốt đến đâu nhưng tu vi chưa tới thì vẫn không thể vẽ ra phù lục cấp cao.” Lý Thiên Lâm chân tình nhắc nhở.
Lý Phù thận trọng gật đầu, đây cũng chính là nỗi lo canh cánh trong lòng hắn. Lấy tu vi luyện khí sơ kỳ của hắn bây giờ dù có luyện tập thế nào cũng chỉ có thể vẽ ra những loại phù lục cấp thấp nhất như Hắc Sương Phù mà thôi.
“ Phù nhi rõ ràng! Ta dự định dùng mười viên linh thạch này mua đan dược để tu luyện, tiếp theo cũng hạn chế vẽ phù mà tập trung tu hành.” Lý Phù thu lại vẻ tươi cười, cầm lên mười viên linh thạch.
“ Như thế thì tốt! Coi vẻ là ta lo xa!”
Tu luyện không tuế nguyệt, hai ông cháu Lý Phù đã tới Bồi Tiên Thành được năm năm.
Một ngày này, mưa rơi lất phất, gió lạnh rít gào. Hai bên đường lớn trong Bồi Tiên Thành vẫn tấp nập qua lại, tiếng qua lời lại không dứt, một thiếu niên đội dù đỏ vén mưa mà đi.
Lý Phù năm nay đã mười lăm, cũng không tính là trẻ, thần sắc cũng mất đi vẻ non nớt, nhiều thêm vẻ chững chạc. Hắn trời sinh ốm yếu lại không thích giao tiếp, dáng vẻ bao giờ cũng có mấy phần cô liêu, trong sắc mưa trắng đục càng tỏ ra buồn bã.
Xuyên qua mấy con đường, hắn đi vào một quảng trường rộng. Quảng trường lát bằng đá xanh, hình tròn, trên đó người ta dựng từng xạp hàng cho thuê, người mua người bán đông như kiến.
Quen thuộc đi một lát Lý Phù đã thấy được gia gia Lý Thiên Lâm, lão lúc này đang đứng phía sau xạp hàng đơn sơ, bên trên bày mấy chục tấm linh phù. Nhìn thần sắc Lý Thiên Lâm thì việc làm ăn buôn bán hẳn không tệ.
Những tấm linh phù này đều là do Lý Phù vẽ, hắn hiện tại đã có thể vẽ được năm loại cấp thấp phù lục. Bao gồm Hắc Sương Phù, Hoả Cầu Phù, Mộc Thuẫn Phù, Cường Quang Phù, Tốc Phong Phù, đây đều là cấp thấp nhất linh phù nhưng mấy năm ngắn ngủi làm được như vậy Lý Phù đã rất hài lòng.
Phù sư quả thật là một cái nghề hái ra tiền, thu nhập của hai người Lý Phù cũng ngày một khả quan. Tuy nhiên linh thạch kiếm được cũng không xa hoa phung phí mà toàn bộ dùng cho Lý Phù tu luyện, đến nay tu vi tiến triển coi như khả quan.
Mấy ngày trước Lý Phù cảm nhận được bình cảnh luyện khí trung kỳ đã tới nhưng khổ nỗi cố gắng thế nào cũng không thể phá hạm. Lần này ra ngoài hắn là muốn mua một bình đan dược trợ giúp đột phá bình cảnh.
Đan dược dùng nhiều loại linh tài, linh thảo quý giá luyện thành, hiệu dụng vô tận. Tu sĩ thường ngày dù là chiến đấu hay tu luyện đều không thể thoát khỏi đan dược, khổ nỗi thứ này hiệu quả nhưng cũng quý giá không kém.
“ Phù nhi! Ngươi tới đây làm gì!” Lý Thiên Lâm vội tiến tới.
“ Cũng không có gì! Ta vừa vẽ xong mấy tấm Hoả Cầu Phù, nghĩ phù này thường ngày vừa ra liền bán hết nên đặc biệt đưa tới.” Lý Phù từ trong ngực lấy mười tấm Hoả Cầu Phù, giải thích.
“ Đúng lúc lắm! Lúc nãy có mấy vị hỏi mua hoả cầu phù nhưng đáng tiếc đã hết! Đúng rồi, ta có chuyện này muốn nói với con. Sáng nay Thành Chủ đại nhân treo bố cáo cần lượng lớn tu tiên giả cung cấp pháp lực để luyện bảo, chỉ cần là luyện khí trung kỳ tu tiên giả trở lên đều có thể tới phủ thành chủ ghi danh, có thể nhận được một trăm linh thạch bổng lộc.” Lý Thiên Lâm gật gù nói.
Thành chủ đại nhân trong lời lão chính là Chí Lôi Chân Nhân, thành chủ Bồi Tiên Thành. Lão tiền bối nghe nói đã là trúc cơ nhiều năm, từ lúc Lý Thiên Lâm còn nhỏ Chí Lôi Chân Nhân đã là thành chủ chí cao vô thượng, gần trăm năm sau vẫn là như vậy.
Lý Phù nghe thế thì trong lòng không hiểu sao co chút vô cớ không yên nhưng mãi không nói rõ được lý do: “ Một trăm linh thạch! Tiền công hậu hĩnh như vậy lần này luyện bảo chỉ sợ dài đằng đẵng, chi bằng gia gia cứ ở lại bán phù đi thôi.”
Nhớ lại thì loại chuyện Chí Lôi Chân Nhân thuê người cung cấp pháp lực luyện bảo quả thật không phải lần một lần hai, nghe đồn lão tiền bối ngài đang chế tạo một môn tuyệt thế thần khí nên cần lượng lớn pháp lực gia trì. Ngươi được thuê tới chỉ cần ở yên trong phủ thành chủ, ngày đêm truyền pháp lực vào một toà trận pháp không rõ là được, dù tiêu hao sức lực nhưng tiền công hậu hĩnh lại an toàn không lo, thường ngày không thiếu kẻ tranh làm.
“ Hừ! Một trăm linh thạch ngươi cho là cải trắng không bằng, làm sao có thể dễ dàng có được. Ngươi không cần lo lắng cho gia gia, lần này tới phủ thành chủ ghi danh không có tám trăm cũng đủ một ngàn, ta tự biết lượng sức mà làm.” Lý Thiên Lâm không cho là phải.
Lý Phù ầm ờ mãi nhưng vẫn không thể nói gì, dù sao gia gia hắn đi ghi danh cũng đã mấy lần, mỗi lần như thế phủ thành chủ đều nhiệt tình tiếp đãi, linh thạch không thiếu nửa viên. Cuối cùng hắn chỉ có thể nhắc nhở gia gia cẩn trọng.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: