Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 136



Edit: Jess93

Bầu trời phía trên rừng nấm, từng trận tử lôi bùng lên, bổ vào người đại hán thể tu đang bôn ba bên trong rừng nấm.

Theo đại hán thể tu xâm nhập vào rừng nấm, càng ngày càng nhiều tử lôi tụ tập trên bầu trời, gần như là cách mấy chục giây sẽ hạ xuống một tia sét. Tử lôi dày đặc kia, nổ vang ầm ầm, người tu luyện bên ngoài rừng nấm nhìn thấy tê cả da đầu, hơn nữa cũng tò mò đại hán thể tu này có thể thật sự hái được lôi nấm hay không.

Vào lúc làn da toàn thân đại hán thể tu kia gần như bị tử lôi đánh đến da tróc thịt bong, rốt cuộc đi tới chỗ có lôi nấm.

Đại hán thể tu chịu đựng sự đau đớn bởi tử lôi trút lên thân thể, khó khăn hái lôi nấm kia, nhanh chóng ném vào trong túi trữ vật, sau đó vội vàng rút lui ra bên ngoài, lại không rút lui hắn ta sẽ bị chém thành than cốc.

Ầm ầm --

Lại một tiếng sấm vang lên, một đạo tử lôi tráng kiện bổ vào người đại hán thể tu kia, giống như xem hắn ta như nấm Dẫn Lôi bên trong rừng nấm, bổ đến mức đại hán thể tu kia toàn thân cháy đen, miệng mũi bốc khói.

Chờ đến khi đại hán thể tu rốt cuộc thành công chạy ra khỏi rừng nấm, thẳng tắp ngã xuống.

Người tu luyện bên ngoài rừng nấm yên tĩnh im lặng nhìn đại hán thể tu ngã trên mặt đất, ánh mắt lấp lóe.

Mặc dù đại hán thể tu này thành công chạy ra, nhưng một bộ da thịt lại bị đánh đến da tróc thịt bong, vừa đen vừa đỏ, phảng phất là một người bị nướng cháy thành than đen, nếu không phải khí tức của hắn ta như ẩn như hiện, cũng đã bị người ta cho rằng có phải hắn ta đã bị đánh chết rồi hay không.

Đây là người đầu tiên hoàn toàn dựa vào nhục thân của mình chống đỡ tử lôi hái được lôi nấm.

Sét đánh với cường độ mạnh như vậy, nếu là người tu luyện khác, đã sớm bị bổ đến thân tử đạo tiêu, nhưng thể tu có thể dựa vào thân thể cường hãn, cứng rắn chống đỡ.

Người tu luyện ở đây lập tức có một nhận thức khắc sâu đối với trình độ cường hãn của nhục thân thể tu.

Một lát sau, phát hiện đại hán thể tu kia vẫn ngã trên mặt đất, ánh mắt người tu luyện trước rừng nấm không khỏi rơi vào túi trữ vật ở trên người hắn ta.

Bên trong bí cảnh, xưa nay không thiếu giết chuyện người đoạt bảo, đặc biệt là đại hán thể tu này, hắn ta đã hái được lôi nấm! Lại càng không cần phải nói bây giờ hắn ta bị sét đánh đến thoi thóp, không có lực phản kháng chút nào, nếu hiện tại bọn hắn thừa cơ cướp đoạt lôi nấm, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Chỉ là ở đây hơn nghìn người, người người đều muốn lôi nấm..

Lúc này, có người tu luyện sốt ruột động thủ.

Một bóng dáng lướt về phía thể tu kia cực nhanh, mục tiêu là túi trữ vật trên lưng thể tu.

Người ở chỗ này thấy thế, nhao nhao hành động, sợ bị những người khác đoạt trước một bước, còn đại hán thể tu trên đất, lúc này không ai quan tâm hắn ta như thế nào, chỉ muốn cướp được lôi nấm trên người hắn ta, không để cho người khác giành trước một bước.

Mắt thấy người kia đã sắp cướp được túi trữ vật trên người đại hán thể tu, thể tu nằm rạp trên mặt đất nhanh chóng hành động, một bàn tay bị đánh đến cháy đen nắm lấy người kia, khàn giọng mà nói: "Muốn cướp lôi nấm của ta? Tự mình đi vào."

Đại hán thể tu nói xong, vậy mà dùng một tay xách người tu luyện kia lên, ném vào bên trong rừng nấm.

Một tiếng ầm vang lên, người tu luyện bị ném vào rừng nấm bị tử lôi bổ đến mức tóc dựng thẳng lên, hét thảm một tiếng, mau chóng chạy trốn từ bên trong rừng nấm ra ngoài.

Nhưng mà đại hán thể tu ném hắn ta vào một chỗ cách bên ngoài rừng nấm khá xa, chờ hắn ta vất vả chạy ra được, đã chịu mấy đạo tử lôi, hình dạng của hắn ta cùng đại hán thể tu không sai biệt lắm, nhưng cường độ nhục thân so với đại hán thể tu càng không bằng, sau khi chạy ra ngoài, người liền ngã ở đó, hấp hối.

Đại hán thể tu nhìn về phía những người khác, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng dính máu, âm trầm.

Một màn này cũng chấn nhiếp người tu luyện xung quanh, bọn họ vội vàng lui ra, để tránh bị đối phương hiểu lầm, đem chính mình ném vào bên trong rừng nấm gặp phải sét đánh.

Đại hán thể tu cười ha ha, nhìn người tu luyện bốn phía xung quanh, mặc dù chịu mấy chục đạo tử lôi, nhưng nhục thân cường hãn của thể tu khiến hắn ta trông tựa như một người không có chuyện gì, điều này khiến những người tu luyện khác đều có chút kiêng kị, không dám trêu chọc hắn ta.

Nhục thân cường hãn của thể tu luôn luôn là vũ khí gánh lôi lợi hại, ai biết hắn ta còn dư lực phản kích hay không, nếu không giành được lôi nấm ngược lại đưa đầu người, vậy thì mất nhiều hơn được.

Đại hán thể tu toét miệng cười, sau khi đạt được lôi nấm, hắn ta cũng không vội mà đi, hướng về phía bọn người tu luyện ánh mắt lấp lóe mà nói: "Bên trong cũng không ít lôi nấm, các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi lấy, cướp đoạt của người khác tính là gì? Hôm nay lão tử buông lời nói ở chỗ này, ai dám đoạt, ta sẽ đưa hắn đi vào chịu sét đánh!"

Lời uy hiếp hung dữ của đại hán thể tu này lần nữa chấn nhiếp người ở chỗ này, không ai dám đem ánh mắt phóng tới túi trữ vật của hắn ta nữa.

Kế tiếp, đại hán thể tu ngồi ở một bên, cũng không để ý tới bộ dáng bị sét đánh thành than đen của mình, có chút dương dương tự đắc. Rơi vào trong mắt những người khác, lập tức cảm giác thể tu này càng sâu không lường được, ngay cả sét đánh cường độ mạnh như thế đều vô dụng đối với hắn ta.

Nếu còn có lôi nấm bên trong, cũng không nhất thiết phải đoạt thứ trong tay đại hán thể tu kia, nếu như cuối cùng thực sự hái không được, đến lúc đó lại đoạt của hắn ta cũng được.

Đám người tu luyện nhanh chóng suy xét xong, quyết định tạm thời nghĩ biện pháp khác hái lôi nấm.

Ngược lại có người cảm thấy thể tu này thông minh, nếu như bây giờ hắn ta rời đi, chắc chắn có người tu luyện âm thầm theo đuôi phía sau, muốn cướp đoạt lôi nấm. Nhưng hắn ta lưu lại đây, người ở đây nhiều, cộng thêm bên trong rừng nấm còn có lôi nấm khác, đều muốn thử trước một chút xem có thể tự mình hái được lôi nấm hay không lại nói, tạm thời sẽ không có ý đồ với hắn ta.

Như thế, cũng cho thể tu này có thời gian khôi phục, nếu sau đó có một trận chiến, đại hán thể tu này cũng có thể ứng phó.

Tiếp theo, những người tu luyện khác cũng bắt đầu dùng các loại phương pháp thử tiến vào rừng nấm, thậm chí cũng có người tu luyện muốn học đại hán thể tu kia, dùng sức mạnh hung hãn của nhục thân chọi cứng.

Văn Kiều vẫn âm thầm nhìn chằm chằm đại hán thể tu kia, phát hiện mặc dù hắn ta nhìn như tùy ý ngồi ở chỗ đó, kỳ thực là âm thầm đem tử lôi lưu lại trong thân thể luyện hóa, thân thể căng cứng, cũng không buông lỏng cảnh giác đối với xung quanh.

Có lẽ là Văn Kiều nhìn lâu một chút, ánh mắt thể tu kia như sấm, rơi xuống trên người nàng, phát hiện chỉ là một tiểu cô nương cảnh giới Nguyên Không, thể tu chỉ nhếch miệng cười cười, cũng không để ý đến nàng.

Lại thêm một người tu luyện không gánh được tử lôi bên trong rừng nấm chạy ra ngoài, người tu luyện kia đè xuống mái tóc bị sét đánh xù lên, mang theo một mặt cháy đen, đau đớn nói: "Không được, nấm Dẫn Lôi dẫn tử lôi tới cực kỳ bá đạo, ngay cả linh khí đều chống đỡ không được, hoàn toàn không có cách nào xâm nhập vào bên trong ngắt lấy lôi nấm."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ta đã bị đánh một kiện linh khí cấp địa, năm kiện linh khí cấp huyền, những thứ này là toàn bộ gia sản của ta, đặc biệt chuẩn bị để tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, nào biết được mới tiến vào chưa tới một tháng, đều tiêu hao ở đây."

"Có muốn thử một chút linh khí cấp thiên hay không?"

"Ai có linh khí cấp thiên? Ngươi cam lòng lấy ra hủy ở đây?"

"Vậy quên đi.."

"Tử lôi ở gần lôi nấm bá đạo hơn những nơi khác, căn bản không có cách nào đến gần."

* * *..

Có người tu luyện nhịn không được bắt đầu phàn nàn, nhưng phàn nàn thì phàn nàn, lại ít có người nguyện ý từ bỏ.

Nếu có được một cây lôi nấm, tương đương về sau đối mặt lôi kiếp có thêm một cái mạng, thật vất vả gặp được vật thuộc tính lôi, sao bọn họ có thể nguyện ý rời đi.

Những người tu luyện vừa nói, vừa nhịn không được âm thầm nhìn chằm chằm thể tu ngồi ở bên cạnh.

Văn Kiều vẫn không có hành động, nàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện ngoại trừ nàng, nơi này thuần một màu đều là nam tu. Giới tu luyện xưa nay nam nhiều nữ ít, nữ tu dám vào bí cảnh Thiên Đảo càng ít, từ nhân số chỗ này liền có thể thấy được.

Là nữ tu duy nhất ở đây, Văn Kiều tự nhiên biết mình tương đối khiến người ta chú ý, cho nên không có mạo muội làm gì.

"Vị cô nương này, ngươi cũng muốn lôi nấm?"

Văn Kiều quay đầu, phát hiện vài nam tu đi tới chỗ nàng, câu nói kia chính là nói với nàng.

Lông mày của nàng hơi cau lại, không thích ánh mắt rơi trên người mình của mấy người kia, không khỏi mím môi, lãnh đạm nói: "Phải thì như thế nào?"

"Nhìn tiên tử ngươi da mịn thịt mềm, nếu đi vào, chỉ sợ sẽ bị tử lôi bổ giống như những người kia."

Nam tu nói chuyện chỉ tay vào những người trốn ra từ bên trong rừng nấm.

Đám người trốn ra kia bị đánh đến da tróc thịt bong, toàn thân bốc khói, tóc xù lên, dựng thẳng trên đầu, bộ dáng muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu, không có bộ dáng ngăn nắp xinh đẹp, dung mạo tuấn tú của người tu luyện chút nào.

Văn Kiều a một tiếng, không có động tĩnh.

Năm nam tu kia nhìn chằm chằm một chút, đột nhiên nói: "Nếu như cô nương ngươi muốn lôi nấm, kỳ thật chúng ta có thể giúp ngươi."

Văn Kiều lặng lẽ nhìn bọn hắn.

"Đúng vậy, cô nương đi một mình sao? Không bằng cùng một chỗ với huynh đệ chúng ta, nếu chúng ta được bảo vật gì, sẽ phân cho ngươi một chút."

"Cô nương, nếu không chúng ta đến một bên thương lượng."

"Cô nương.."

Văn Kiều nghe bọn hắn nói nhảm một đống, thậm chí còn muốn động thủ kéo nàng tới một bên, giữa lông mày lạnh lẽo, khẽ vỗ bên hông, roi dài trong tay, quất tới nam tu động thủ kéo nàng, kế tiếp lại quất vào các nam tu xung quanh, dứt khoát quất bay toàn bộ bọn hắn.

Năm nam tu giống sủi cảo hạ xuống, bay ra bên ngoài, hung hăng quẳng xuống đất, phát ra một trận rên rỉ.

Một màn này hấp dẫn sự chú ý của những người khác, nhìn thấy Văn Kiều cầm roi dài trong tay, nhìn lại đám nam tu bị quất bay kia, trong lòng hiểu rõ.

"Cút!" Văn Kiều mở miệng, thần sắc lạnh lùng: "Dài dòng nữa liền quất chết các ngươi."

Thấy thế, người tu luyện xung quanh nhướng mày, cảm thấy tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, xinh đẹp động lòng người, nhưng tính tình này thật đúng là hung hãn, cũng không biết là đệ tử môn phái nào.

Chẳng qua những điều này không liên quan gì với bọn họ, so với nữ sắc, hiện giờ quan trọng nhất chính là lôi nấm.

Mấy nam tu bị roi quất bay kia lại nổi giận đùng đùng, mặt mũi tràn đầy lệ khí nhìn Văn Kiều, cười gằn nói: "Tiểu nha đầu, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Mau xin lỗi các ca ca, nếu không sẽ cho ngươi đẹp mặt."

"Muốn đánh thì đánh!" Văn Kiều không sợ chút nào, lạnh lùng nhìn bọn hắn.

Mấy nam tu trao đổi ánh mắt với nhau, dù tu vi của bọn hắn đều là cảnh giới Nguyên Không, nhưng cao hơn Văn Kiều hai tiểu cảnh giới, chớ xem thường hai tiểu cảnh giới này, có đôi khi một tiểu cảnh giới cũng có thể nghiền áp người tu luyện cùng cấp. Vừa rồi sẽ bị quất bay, đều cảm thấy hẳn là bọn họ chủ quan, cộng thêm trên tay nữ nhân này là một đầu roi là linh khí cấp địa, mới có thể bị đánh trúng.

Ở trong mắt rất nhiều tán tu, linh khí cấp địa đã là vũ khí hiếm có, nếu có thể cướp vào tay..

Mấy nam tu cùng tế ra vũ khí, đánh tới chỗ Văn Kiều.

Những người khác nhìn thấy một màn này, cũng không xen vào việc của người khác, ngược lại là đại hán thể tu kia, rất có hứng thú nhìn xem một mình Văn Kiều đánh năm, roi dài như linh xà, bị nàng vung đến uy vũ sinh phong, một roi liền quất một người giống như con quay, không khỏi âm thầm kinh ngạc, khí lực tiểu cô nương này thật lớn.

Văn Kiều không chỉ có khí lực lớn, tay chân cực kỳ linh hoạt, di chuyển quanh năm người, tùy thời dùng roi cuốn trúng một người, trở tay liền ném về phía rừng nấm.

Một tiếng ầm vang lên, người tu luyện bị ném vào rừng nấm vừa lúc bị sét đánh trúng.

Những người khác thấy thế, kinh ngạc nhìn nàng, giống như không nghĩ tới tiểu cô nương này khí lực lớn như thế.

Văn Kiều đã thu hồi roi Thạch Kim Mãng, hai tay hóa quyền, quyền phong mạnh mẽ bá đạo, đánh đám người này một trận, sau khi đánh xong liền đem người ném vào bên trong rừng nấm, để bọn hắn bị sét đánh.

Làm xong những việc này, nàng vẫn thành thạo điêu luyện, khí tức không thấy lưu động chút nào.

Một trận chiến này cũng chấn nhiếp những người tu luyện lòng mang ý đồ xấu kia, không còn dám xem thường nàng bởi vì nàng là một nữ tu cảnh giới Nguyên Không, còn năm người bị ném vào rừng nấm kia, đây chẳng qua là năm vật hi sinh không có bản lĩnh, không có ai để ý bọn họ.

Văn Kiều không hề quan tâm ánh mắt của người xung quanh, nếu nàng không mạnh mẽ một chút, những nam nhân này đều cho rằng nàng dễ ức hiếp, cho dù nàng không có tận lực chú ý, cũng cảm giác được những ánh mắt bẩn thỉu kia.

Giới tu luyện luôn luôn như thế, từ trước đến nay nữ tu xinh đẹp luôn phải vất vả hơn nam tu, Ninh Ngộ Châu một mực dạy bảo nàng, lúc nên cứng rắn liền cứng rắn, thỉnh thoảng giết gà dọa khỉ một cái, để người ta biết lợi hại sau đó sẽ không còn dám nổi lên ý xấu.

Văn Kiều vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy bảo của phu quân nhà nàng.

Sau khi chiến đấu kết thúc, đại hán thể tu kia lên tiếng nói: "Tiểu cô nương, ngươi qua đây."

Văn Kiều liếc hắn ta một cái, thần sắc lãnh đạm, nhìn xem chính là một tiểu cô nương không dễ ở chung, vào lúc mọi người cho rằng nàng không để ý tới đại hán thể tu kia, đã thấy nàng đi tới chỗ đại hán thể tu kia.

Đại hán thể tu dò xét nàng, hỏi: "Ngươi cũng là thể tu?"

Văn Kiều ừm một tiếng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây nhìn qua, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đứng trước mặt đại hán thể tu, bộ dáng non mềm yếu ớt kia, giống thể tu chỗ nào? Thể tu không phải đều là vạm vỡ, đầu óc ngu si sao?

Tiểu cô nương này rõ ràng là một tay chơi roi rất giỏi, trông thế nào cũng không giống thể tu.

Rất nhiều người cũng không muốn tin, bọn họ tình nguyện tin tưởng đây là một tiểu tiên tử yếu đuối xinh đẹp.

Đại hán thể tu lại cười lên ha hả: "Không tệ không tệ, thể tu chúng ta chính là phải nói chuyện bằng nắm đấm, vừa rồi ngươi làm rất tốt! Không biết trước kia ngươi luyện thể như thế nào?"

"Lấy trọng lực gấp mấy trăm lần tôi thể." Văn Kiều trả lời, biết đại hán thể tu này bởi vì chính mình là thể tu, mới có thể đối đãi bằng con mắt khác.

Giới tu luyện không nhiều thể tu, bởi vì có rất ít người có thể chịu đựng sự thống khổ khi luyện thể, lại càng không cần phải nói hầu hết thể tu đều là bộ dáng cơ bắp cường tráng khỏe mạnh, ở trong mắt những người tu luyện kia thực sự bất nhã, cũng không thích loại phương thức tu luyện này.

"Trọng lực cũng không tệ, ta là lấy lôi luyện thể." Đại hán thể tu nói: "Tử lôi ở nơi này coi như không tệ, ta dự định sau này đều tôi thể ở đây, tiểu cô nương có muốn lưu lại cùng một chỗ tôi thể?"

Sau khi nghe xong, người xung quanh mới hiểu được vì sao đến giờ đại hán thể tu vẫn chưa rời đi.

Đối với một số người tu luyện tới nói, mặc dù bên trong bí cảnh Thiên Đảo có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng nếu có thể tìm được một chỗ tu luyện thích hợp với bản thân, cũng nguyện ý từ bỏ tầm bảo, lưu tại một chỗ tu luyện, cho đến khi bí cảnh phong bế.

Văn Kiều do dự một chút: "Ta còn muốn tìm người."

Sau khi đại hán thể tu nghe xong cũng không có khuyên nàng, liếc người xung quanh một cái, thản nhiên nói: "Chúng ta cùng là thể tu, hiếm khi gặp được, không bằng cùng một chỗ."

Văn Kiều đáp một tiếng.

Như thế, Văn Kiều liền đứng ở bên cạnh đại hán thể tu, ngược lại là ngăn cách không ít ánh mắt không có ý tốt.

Nàng hiểu rõ ý tứ của đại hán thể tu này, tu vi hắn ta là cảnh giới Nguyên Linh, lại là thể tu, có hắn ta chấn nhiếp che chở, nếu những người khác muốn ra tay với nàng ngược lại phải ước lượng một phen.

Đồng thời, đại hán thể tu cũng muốn tìm đồng minh cho mình, để tránh lúc hắn ta dưỡng thương bị người đánh lén, lúc trước nhìn Văn Kiều chiến đấu, phát hiện tu vi của nàng dù không bằng mình, nhưng cũng không tệ.

Đại hán thể tu nói: "Ta tên là Tông Chiếu, tiểu cô nương xưng hô như thế nào?"

"Mẫn Xúc."

Sau khi hai người nói chuyện họ và tên, liền không có nói nữa.

Thẳng đến Tông Chiếu rốt cuộc luyện hóa xong tử lôi trong cơ thể, vết thương trên người cũng khôi phục kha khá, làn da đen thối lui, biến thành làn da màu đồng cổ, phối hợp với ngũ quan đoan chính sáng sủa kia, đặc biệt rất có phong phạm của nam tử hán.

Tông Chiếu nói: "Ta lại muốn đi vào tôi thể, Mẫn cô nương có muốn đi vào?"

"Cũng được." Văn Kiều gật đầu với hắn ta, mặc dù nàng không hoàn toàn tin tưởng Tông Chiếu, nhưng ấn tượng đối với hắn ta cũng tốt hơn so với những người khác, quyết định tiến vào rừng nấm thử một chút, có Tông Chiếu cùng vào, cũng dễ chiếu cố lẫn nhau.

Thế là hai người cùng nhau tiến vào rừng nấm.

Những người khác thấy thế, đều nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn xem hai thể tu này có thể làm đến loại trình độ nào.

Hơn nữa trong hai thể tu này, còn có một tiểu cô nương xinh đẹp nhìn mềm mại yêu kiều, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Văn Kiều, đều có chút bận tâm có thể bị sét đánh hủy dung hay không, vậy thì quá đáng tiếc.

Nam tu luôn luôn có thêm một phần thương tiếc trời sinh đối với nữ tu xinh đẹp, thực sự không nguyện ý đối phương bị đánh thành than đen.

Vào lúc Văn Kiều và Tông Chiếu tiến vào rừng nấm, không bao lâu sau nơi xa lại có một đám người tới đây.