Vào lúc tường đất kia sắp lật úp xuống, Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu nhanh chóng tránh đi. Văn Thỏ Thỏ thì thừa cơ nhảy dựng lên, ngự gió nâng thân thể của nó lên, bay về phía cửa hang.
Tường đất vồ hụt, sau đó rẽ ngang, tiếp tục lao về hướng bọn họ.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu tránh né trong động, cũng may nơi này rộng rãi, nên không có bị tường đất kia ngăn chặn.
Đột nhiên, tường đất vừa dựng thẳng lên không lâu liền sụp đổ, bùn đất mềm nhũn rơi tán loạn trên mặt đất.
Lúc này, Văn Kiều bọn họ cũng nghe thấy một tiếng kêu phẫn nộ ở phía bên ngoài, tiếng kêu kia mềm mại yếu đuối, nũng nịu: "Ừm ách ừm ách."
Lúc Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn thấy tường đất kia sụp đổ, liền biết Văn Thỏ Thỏ đã thành công, mà tiếng kêu mềm mại yếu đuối, nũng nịu kia, chắc hẳn là thứ dùng tường đất đánh lén bọn họ phát ra.
Hai người đi ra ngoài động, ánh mắt quét qua, liền nhìn thấy trong một hang động chật hẹp cách đó không xa, Văn Thỏ Thỏ ngăn ở trước cửa hang động kia, hướng vào trong phát ra khí âm uy hiếp, hiển nhiên thứ đánh lén bọn họ trốn ở đó.
"Văn Thỏ Thỏ."
Văn Kiều kêu một tiếng, Văn Thỏ Thỏ lần nữa phát ra một tiếng nghiến răng uy hiếp vào bên trong hang động, sau đó dịch chuyển thân thể.
Văn Kiều bọn họ đi qua, chỉ thấy trong hang động chật hẹp kia, một con mao đoàn trắng đen rõ ràng co ro trốn ở trong đó, nhìn tựa như một đoàn lông. Thấy bọn họ xuất hiện, phát ra tiếng uy hiếp, chỉ là tiếng kêu này nghe không giống uy hiếp, ngược lại giống như đang làm nũng bán manh.
"A, là gấu con?" Văn Kiều nói.
Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua, thần sắc có chút cổ quái, nói ra: "Không phải, là con non Thực Thiết thú."
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều nhìn kỹ lại, phát hiện con "Gấu con" co lại trong hang động kia đang xù lông với bọn họ quả thực không giống yêu thú họ gấu thuần chủng, đầu của nó tròn vành vạnh, lông màu trắng, lỗ tai màu đen, vành mắt màu đen, thân thể béo ị màu đen, hơi giống mèo, cũng không phải mèo thuần chủng, bộ lông trắng đen rõ ràng phối hợp bộ dáng tròn vo kia, thật sự là quá đáng yêu.
"Hóa ra Thực Thiết thú có bộ dáng này, vừa giống gấu vừa giống mèo."
Sau khi dò xét xong Thực Thiết thú, Văn Kiều nghĩ đến con gấu lớn chiến đấu với con sói khổng lồ lúc trước, hỏi: "Phu quân, con yêu thú chiến đấu với con sói khổng lồ lúc trước cũng không phải là gấu sao?"
Ninh Ngộ Châu lại nói: "Là gấu."
Lúc ấy hắn thấy rất rõ ràng, đúng là một loại yêu gấu, mặc dù lông của nó là màu trắng, rất giống lông trắng của con non Thực Thiết thú này.
"Sao gấu có thể sinh ra Thực Thiết thú?" Văn Kiều khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ là biến dị?"
Cho dù là biến dị, cũng sẽ không biến dị cả chủng loại chứ, trừ khi con gấu kia cũng có huyết mạch Thực Thiết thú.
Ninh Ngộ Châu buồn cười nói: "Thực Thiết thú này không nhất định là con của con gấu lớn kia. Đương nhiên, cũng có thể là con gấu lớn kia cùng Thực Thiết thú khác sinh ra, nàng hỏi nó một chút là biết rồi."
Văn Kiều a một tiếng, lần nữa nhìn về phía con non Thực Thiết thú đang đem bản thân mình co thành một đoàn trong huyệt động kia, càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng nó co lại rất giống một viên bánh trôi tròn vo đen trắng.
Chẳng qua có phải con non Thực Thiết thú này quá nhát gan hay không?
Văn Kiều suy nghĩ một chút, lấy ra một khối mật chi đưa cho nó, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chúng ta không biết nơi này là chỗ ở của ngươi, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn đào một chút linh thạch, nếu là chỗ của ngươi, chúng ta sẽ không đào nha."
Mùi hương ngọt ngào của tiên linh mật thổi tới, cái mũi của con non Thực Thiết thú giật giật, trong miệng phát ra tiếng ô ô, cẩn thận từng li từng tí duỗi ra móng vuốt nhỏ bắt lấy khối mật chi kia, bỏ vào trong miệng gặm.
Văn Kiều thấy nó thích, lại đưa mấy khối qua đó.
Quả nhiên, trên thế giới này không có chuyện gì mỹ thực không thể giải quyết.
Sau khi liên tục cho mấy khối mật chi, con non Thực Thiết thú rốt cuộc buông xuống phòng bị, hướng về phía nàng kêu ô ô.
Sau khi Văn Kiều nghe xong, nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, nó nói nơi này là nhà của nó, sau khi ra đời nó vẫn cùng nương mình ở chỗ này. Hóa ra con Bạch Hùng kia thật sự sinh ra một con Thực Thiết thú, thật lợi hại.. Ồ, hóa ra cha nó là Thực Thiết thú, cho nên Bạch Hùng mới có thể sinh ra một con Thực Thiết thú.."
Theo Văn Kiều thuật lại, Ninh Ngộ Châu cũng hiểu đại khái tình huống lúc trước.
Bạch Hùng là một con yêu gấu giống cái, cùng một con Thực Thiết thú giống đực sinh hạ tiểu Thực Thiết thú này.
Mảnh Tử Linh trúc này là địa bàn của con Thực Thiết thú giống đực kia, sau khi Bạch Hùng và Thực Thiết thú sinh hạ con non, cũng đi theo sinh sống ở nơi này.
Mà sau khi tiểu Thực Thiết thú ra đời không lâu, một con sói khổng lồ lại tới đây cướp Quỳnh Ngọc Tương, lúc ấy Bạch Hùng vừa sinh con non không lâu, sức chiến đấu không mạnh, Thực Thiết thú giống đực vì bảo hộ nàng dâu và con non, liền cùng con sói khổng lồ kia đánh nhau.
Kết quả Thực Thiết thú giống đực đã chết trong chiến đấu rồi, con sói khổng lồ kia cũng bị trọng thương bỏ chạy, chỉ còn lại Bạch Hùng mang theo oắt con sinh sống.
Không nghĩ tới sau khi con sói khổng lồ chữa khỏi vết thương, trở về lần nữa, còn mò đến chỗ ở của Bạch Hùng bọn nó.
Bạch Hùng sợ lúc chiến đấu làm tiểu Thực Thiết thú bị thương, liền ép con con sói khổng lồ kia rời đi, một đường đánh ra bên ngoài.
Vào lúc con sói khổng lồ kia tìm tới, tiểu Thực Thiết thú liền nghe lời mẫu thân trốn đi, nào biết được mẫu thân một mực không có trở về, nhưng có những sinh linh khác xông vào địa bàn của bọn nó, tiểu Thực Thiết thú liền ở trong bóng tối đánh lén, muốn đem bọn họ đuổi đi, không nghĩ tới sẽ bị Văn Thỏ Thỏ phát hiện.
May mắn Văn Thỏ Thỏ là một con thỏ lý trí, thấy nó chỉ là một con non, cũng không có ra tay với nó, chỉ đem nó chắn ở đây.
Rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, Văn Kiều nói ra: "Thật xấu hổ, chúng ta không biết nơi này còn có thú.. Khụ, vậy chúng ta đến chỗ khác đào linh thạch."
Vừa rồi bọn họ đã dò xét, đầu linh mạch này rất dài, ngưng kết rất nhiều linh thạch, bọn họ có thể đến chỗ khác đào một ít linh thạch. Chẳng qua nơi này đã có chủ, đương nhiên không thể đào linh mạch đi, Văn Kiều mặc dù thất vọng, nhưng cũng không có cưỡng cầu, dự định đào một chút linh thạch cực phẩm là được.
Về phần tiểu Thực Thiết thú này, có khả năng nương của nó sẽ còn trở về, đây chính là đại yêu thú có tu vi tương đương với cảnh giới Nguyên Hoàng, Văn Kiều cũng không dám đối đầu với nó, cũng không muốn thương tổn tiểu Thực Thiết thú.
Tiểu Thực Thiết thú nhìn thấy nàng, đột nhiên ô ô vài tiếng, leo ra từ chỗ ẩn thân trong huyệt động.
Mặc dù Thực Thiết thú không phải gấu, nhưng dáng dấp khá giống gấu.
Văn Kiều cảm thấy, có lẽ cũng vì nguyên nhân này, một con Bạch Hùng và một con Thực Thiết thú mới có thể vừa ý nhau, sinh hạ một con tiểu Thực Thiết thú, điều này chứng minh Thực Thiết thú tương đối cường đại, mới có thể khiến cho đời sau di truyền hình thú của mình. Chẳng qua con Bạch Hùng kia là yêu thú hệ thổ, tiểu Thực Thiết thú này hiển nhiên di truyền năng lực của Bạch Hùng.
Sau khi tiểu Thực Thiết thú leo ra từ trong động, thật thà chất phác mà nhìn bọn họ, bộ dáng ngây thơ chân thành kia, thật sự khiến người ta yêu thích.
Văn Kiều nhịn không được thừa cơ sờ một cái.
Bạch Hùng hiển nhiên dưỡng nó rất khá, mặc dù còn nhỏ, nhưng thân thể tròn vo này, nhìn xem liền rất có phân lượng.
Tiểu Thực Thiết thú cọ xát tay của nàng, lại hướng về phía nàng gọi vài tiếng ô ô, Văn Kiều bị nó làm cho chịu không nổi, móc mật chi từ trong túi trữ vật: "Cho ngươi hết, ai bảo ngươi đáng yêu chứ."
Tiểu Thực Thiết thú đạt được mật chi, vui vẻ bắt đầu gặm.
Nó vui vẻ, Văn Thỏ Thỏ lại xù lông, phát ra khí âm uy hiếp.
Tiểu Thực Thiết thú ngẩng đầu nhìn nó, một mặt ngây thơ, giống như không hiểu nó đang giận cái gì. Còn Văn Kiều cho mấy khối mật chi, nó nhanh chóng nhét vào trong miệng, miệng phình lên, cứ như vậy mà nhìn Văn Thỏ Thỏ.
Văn Thỏ Thỏ càng tức giận hơn, con gấu này cũng dám hướng về phía tỷ tỷ nó lấy mật chi ăn, nó cũng không phải thú của bọn họ, dựa vào cái gì ăn đồ vật tỷ tỷ nó vất vả lấy được?
Mắt thấy Văn Thỏ Thỏ lập tức muốn bổ nhào qua đánh gấu, Văn Kiều vội vàng nói: "Văn Thỏ Thỏ, chỉ là mấy khối mật chi, cho thì cho nha." Sau đó nhỏ giọng nói thầm với nó: "Coi như đây là nó dùng linh thạch mua."
Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc được vỗ yên, đồng thời bày tỏ, nếu là dùng linh thạch mua, vậy bọn hắn liền không đến chỗ khác đào linh thạch, trực tiếp đào tại địa bàn của nó.
Văn Kiều nhìn về phía tiểu Thực Thiết thú.
Tiểu Thực Thiết thú chậm rãi mút móng vuốt -- trên móng vuốt còn dính hương vị mật chi, hướng bọn họ kêu ô ô vài tiếng, chỉ cần bọn họ cho mật chi, tùy tiện bọn họ đào.
"Ngộ nhỡ nương ngươi trở về, nhìn thấy chúng ta đào linh thạch, có thể đánh chúng ta không?" Văn Kiều lo lắng hỏi.
Tiểu Thực Thiết thú tỏ vẻ không cần sợ, đến lúc đó nó sẽ ngăn cản nương nó.
Thế là Văn Kiều lại dùng mấy khối mật chi, đạt được quyền khai thác linh thạch ở đây.
Ninh Ngộ Châu thấy cảnh này, cũng không biết bên nào tương đối thiệt thòi, mặc kệ là linh thạch cực phẩm, hay là tiên linh mật, đặt ở bên ngoài đều rất trân quý.
Sau khi đạt thành hiệp nghị mua bán với tiểu Thực Thiết thú, Văn Kiều bọn họ trở lại hang động lúc trước, tiếp tục đào linh thạch.
Tiểu Thực Thiết thú đi theo đám bọn hắn, ngồi trên linh thạch chất đống dưới đất, vừa gặm mật chi, vừa nhìn bọn họ đào, mà thân thể của nó thì vô thức hấp thu linh lực bên trong linh thạch cực phẩm.
Nhìn bộ dáng này của nó, liền biết vì sao Bạch Hùng muốn lựa chọn nơi này làm ổ cho bọn chúng, dù sao hai con đều là yêu thú hệ thổ, hấp thu linh lực bên trong linh thạch thuộc tính thổ đối với bọn chúng đều có chỗ tốt.
Đào linh thạch cũng không phải là chuyện đơn giản, dù sao từng khối linh thạch khảm nạm ở trên tường, sơ ý một chút sẽ khiến nó vỡ vụn, linh lực bên trong lan tràn ra ngoài, tổn thất không ít.
Văn Kiều điều chỉnh trong chốc lát, rốt cuộc đào được khối linh thạch, không có làm vỡ nó.
So sánh với nhau, Văn Thỏ Thỏ con thỏ am hiểu đào hang này rất lợi hại, một móng vuốt một viên linh thạch, chỉ chốc lát sau đã chất đống mấy trăm khối linh thạch trên mặt đất, bị Ninh Ngộ Châu ở phía sau thu vào trong không gian, giao cho người rối A Thanh vùi vào trong ruộng linh thảo.
Ninh Ngộ Châu vốn muốn giúp một tay, nhưng Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ đều không có để hắn hỗ trợ, bảo hắn ở phía sau thu linh thạch.
Dù sao Ninh Ngộ Châu không có khí lực lớn như Văn Kiều, cũng không có móng vuốt đặc biệt đào hang như Văn Thỏ Thỏ, trông như một kẻ yếu ớt, loại việc tốn thể lực này, hắn vẫn không nên dính vào.
Một lần nữa bị cho rằng rất yếu, Ninh ca ca đành phải ở bên cạnh thu linh thạch, thuận tiện dùng mật chi luyện mấy lò Bổ Linh đan cực phẩm.
Bổ Linh đan thêm mật chi vào quả nhiên khác hẳn Bổ Linh đan cực phẩm bình thường, mặc dù chỉ là Bổ Linh đan cấp địa, nhưng linh lực nó ẩn chứa vậy mà có thể sánh bằng Bổ Linh đan cấp thiên.
Ninh Ngộ Châu đem toàn bộ Bổ Linh đan luyện được cho Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ ăn.
Chờ đến lúc hắn luyện lần nữa, liền nhìn thấy con tiểu Thực Thiết thú giống bánh trôi trắng đen rõ ràng kia đã gặm xong mật chi quay lại đây, thật thà chất phác mà nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống lò đan.
Ninh Ngộ Châu cho nó một viên Bổ Linh đan cực phẩm.
Tiểu Thực Thiết thú đem linh đan nhét vào trong miệng, sau khi ăn xong, lại hướng về phía hắn phát ra tiếng ô ô.
Ninh Ngộ Châu mặc dù nghe không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng lúc trước nhìn nó và Văn Kiều hỗ động, liền biết tiểu Thực Thiết thú này hướng mình xin Bổ Linh đan để ăn.
Ninh ca ca tâm cơ rất sâu hướng về phía nó cười đến đặc biệt dịu dàng, nói ra: "Cho ngươi Bổ Linh đan cũng được, chẳng qua ngươi phải giúp đỡ làm việc."
"Ô ô?"
"Giúp A Xúc bọn họ đào linh thạch, ngươi có thể làm được chứ?"
Tiểu Thực Thiết thú vô tội nhìn hắn, nhưng đáng tiếc Ninh ca ca ý chí sắt đá, không có bị nó bán manh thành công, đành phải chạy tới giúp Văn Kiều bọn họ đào linh thạch.
Đừng nhìn tiểu Thực Thiết thú này còn là một con non, nhưng nó là yêu thú hệ thổ, có móng vuốt sắc nhọn, tốc độ đào linh thạch còn nhanh hơn Văn Thỏ Thỏ, chỉ chốc lát sau, bên người nó linh thạch đã chất đống đầy đất, suýt chút nữa bao phủ thân thể nhỏ của nó.
Văn Thỏ Thỏ phát hiện mình vậy mà bại bởi một con con non, lập tức điên lên, càng liều mạng đào linh thạch.
Ninh ca ca bình tĩnh mà nhìn nhiệt tình mười phần Văn Thỏ Thỏ và tiểu Thực Thiết thú giống cỗ máy đào linh thạch kia, nói với Văn Kiều đã hao hết linh lực trong cơ thể: "A Xúc, tới nghỉ ngơi một chút."
Văn Kiều ừm một tiếng, đem linh lực ngưng tụ trên linh dao, lại đào ra một khối linh thạch, lập tức cầm lấy khối linh thạch kia, ngồi vào bên cạnh Ninh Ngộ Châu nghỉ ngơi.
Ăn một viên Bổ Linh đan, Văn Kiều nhìn xem con tiểu Thực Thiết thú tiến vào trong động đào linh thạch kia, nói ra: "Phu quân, nếu nơi này là một mảnh đại lục thiên đảo hành thành từ những tòa đảo bay lên ở trong hồ, lúc những tòa đảo chìm trong hồ, đều là tách ra, cũng không liên kết, con sói khổng lồ kia cũng không phải là yêu thú sinh sống ở vùng này, làm sao nó có thể đi vào nơi này, cùng con Thực Thiết thú kia đánh nhau?"
Văn Kiều muốn biết, đảo bay lên từ trong hồ với tần suất bao lâu một lần, mảnh đại lục thiên đảo này sẽ duy trì bao lâu?
Bởi vì không rõ tình huống, chỉ có thể suy đoán từ những lời của tiểu Thực Thiết thú.
Ninh Ngộ Châu suy nghĩ, nói ra: "Ta cảm thấy, chắc hẳn nơi này vốn có một đại lục thiên đảo, những tòa đảo bay ra từ trong hồ chỉ là một số khối vụn của mảnh đại lục thiên đảo này, đến thời cơ thích hợp, liền bay ra từ trong hồ, từ cột linh quang kia đưa về đại lục thiên đảo này. Có lẽ, không lâu nữa, sẽ có khối vụn mới rơi trở lại trong hồ một lần nữa."
Sau đó sờ sờ đầu của nàng, ấm giọng nói: "Không cần lo lắng, thời gian vừa đến, chúng ta vẫn có thể rời đi."
Văn Kiều nở nụ cười với hắn, lập tức không nghĩ tới nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Văn Kiều lại đi đào linh thạch.
Trông thấy hai con mao đoàn đào, một mình nàng ngồi nghỉ ngơi ở đó, trong lòng không khỏi băn khoăn. Ninh Ngộ Châu biết tính cách của nàng, cũng không ngăn cản, mà là đem Bổ Linh đan đã luyện tốt cho nàng, không cho nàng dùng tiết kiệm, trực tiếp ăn.
Có Bổ Linh đan, mặc kệ là Văn Kiều hay là hai con yêu thú đều nhiệt tình mười phần.
Qua vài ngày như thế, vẫn không thấy con Bạch Hùng kia trở về.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều có một loại dự cảm xấu, vô thức nhìn về phía con tiểu Thực Thiết thú kia.
Tiểu Thực Thiết thú mặc dù nhìn xem thật thà chất phác, dáng vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Nương của nó không trở về lâu như vậy, sao nó còn có thể an tâm đợi, cũng không còn đào linh thạch, thỉnh thoảng chạy ra ngoài động nhìn xem nương của nó đã về chưa.