Chờ Văn Kiều triệt để nắm giữ phương pháp sử dụng Thiên Ti đằng, Ninh Ngộ Châu cũng ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Văn Kiều luồn lên nhảy xuống dưới dây leo Thạch Kim Mãng cùng ba con yêu thú bị dây leo màu đỏ trói lại kia, Ninh Ngộ Châu không khỏi cười hỏi: "Các nàng đang làm gì vậy?"
Nhờ Văn Kiều liên tục giục sinh, dây leo Thạch Kim Mãng sinh trưởng lần nữa, một nửa dây leo dựng thành nhà mây, vẫn còn một nửa lan tràn dọc theo xung quanh không gian, trở thành sân hoạt động của Văn Kiều và ba con yêu thú, một người ba thú nhảy loạn ở phía trên, chỉ cần động tác thu liễm một chút, đều sẽ không có ảnh hưởng gì đối với linh điền bên trong không gian.
Về phần dây leo Thạch Kim Mãng, dây leo của nó cứng rắn như sắt, chỉ cần không động mạnh, bình thường cũng sẽ không có chuyện gì, rất thích hợp dùng để làm nơi huấn luyện.
Mà Văn Kiều cũng sử dụng như thế, ba con yêu thú cũng thích chơi đùa bên trong dây leo Thạch Kim Mãng, ai bảo dây leo Thạch Kim Mãng chiếm cứ không gian nhiều nhất, cũng thích hợp cho bọn nó khóc lóc om sòm lăn lộn nhất.
Không gian không đủ dùng, bọn họ chỉ có thể tận lực sử dụng tối đa tất cả mọi thứ.
"Phu quân, chàng làm xong rồi." Văn Kiều vui vẻ nói: "Ta đang thí nghiệm độ cứng rắn của Thiên Ti đằng."
Nói xong, tay của nàng giương lên, Thiên Ti đằng liền buông ba con yêu thú kia ra, dây leo màu đỏ tập hợp thành một luồng quấn đến trên tay nàng, giống như một sợi dây tua rua ở cổ tay nàng, làm nổi bật ngón tay thanh tú trắng nõn như ngọc kia, rủ xuống theo tay áo, đặc biệt phiêu dật xinh đẹp.
Văn Kiều nhảy xuống từ trên dây leo Thạch Kim Mãng, đi tới trước mặt Ninh Ngộ Châu.
Ba con yêu thú cũng nhảy xuống, hai con yêu thú nhỏ Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn leo lên trên đầu Văn Cầu Cầu ngồi xổm, Đại Mao Cầu đối với chuyện này hết sức bình tĩnh, cũng không bài xích hai con yêu thú, dù sao nó đã từng là lão Đại kiêm Nữ vương của một đám Mao Cầu, đã quen với việc nhóm Mao Cầu bò qua bò lại trên người nó.
Một màn này rơi vào trong mắt Ninh Ngộ Châu, giống như một con Đại Mao Cầu mang theo hai con Tiểu Mao Cầu, trong đó có một con Mao Cầu đen trắng.
Sau khoảng thời gian rèn luyện này, Văn Thỏ Thỏ rốt cục tiếp nhận Đại Mao Cầu.
Không có cách, Đại Mao Cầu thực sự quá được yêu thích, mặc kệ Văn Thỏ Thỏ khiêu khích thế nào, nó cũng sẽ không so đo, đặc biệt bình tĩnh. Còn có tiên linh mật của nó, là thứ ngay cả yêu thú đều không có cách nào cự tuyệt, Văn Thỏ Thỏ vốn vô cùng bài xích nó, dưới thế công mật chi của Văn Cầu Cầu, cực kỳ không có cốt khí tiếp nhận nó thành là thành viên bên trong không gian.
Về phần Văn Cổn Cổn, nó vẫn là con non đấy, có ăn là được, nó căn bản không có ý kiến, thậm chí con đầu tiên leo lên đầu Đại Mao Cầu làm ổ cũng là nó, về sau Văn Thỏ Thỏ mới học theo nó.
Văn Kiều nhìn nhìn Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Phu quân, chàng luyện hóa Địa Tâm Xích Diễm hỏa thế nào?"
"Chỉ luyện hóa chưa được một phần mười." Ninh Ngộ Châu nói sự thật.
Tốn thời gian nửa tháng, vậy mà ngay cả một phần mười đều chưa luyện hóa xong, có thể thấy được muốn luyện hóa Địa Tâm Xích Diễm hỏa cũng không dễ dàng.
Văn Kiều an ủi: "Không sao, chúng ta có thời gian, có thể từ từ." Bọn họ cũng không vội dùng Địa Tâm Xích Diễm hỏa, trong thời gian ngắn không thể luyện hóa cũng không cần gấp.
Thật ra Ninh Ngộ Châu cũng không cần an ủi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, tâm tình rất tốt tiếp nhận, kéo tay của nàng nhìn một chút Thiên Ti đằng quấn trên tay nàng, nói ra: "Thiên Ti đằng này giống như tên, thiên ti vạn lũ, tính chất cứng rắn, nếu sử dụng tốt, trong lúc chiến đấu thường thường có thể giành chiến thắng."
Nghe được hắn nói, Văn Kiều vui mừng nói: "Quả thật dùng rất tốt, mấy ngày nay ta đã thí nghiệm, nó hấp thu linh lực càng nhiều, sợi dây leo càng cứng rắn, ngay cả gai nhọn của Văn Cầu Cầu đều phải đâm mấy lần mới có thể khiến nó đứt đấy."
Gai nhọn của Văn Cầu Cầu là thứ ngay cả Lưu Vân Sa cấp thiên đều có thể đâm thủng, nhưng lúc đối mặt Thiên Ti đằng, cần dùng lực ép hơn mấy lần mới có thể đâm thủng, có thể thấy được lúc Thiên Ti đằng này hấp thu đủ linh lực, sợi dây leo của nó cũng phát sinh biến hóa về chất.
Vì thế, Văn Kiều còn đặc biệt lặp đi lặp lại giục sinh ra không ít hạt giống Thiên Ti đằng, phát hiện cấp bậc của nó mặc dù không thể tăng lên, nhưng hạt giống dây leo trải qua lặp đi lặp lại giục sinh thì độ cứng rắn sẽ tăng lên, mặc dù chỉ tăng trưởng với biên độ rất nhỏ, nhưng đã là một kết quả đáng mừng.
Thiên Ti đằng là một loại yêu đằng có thể hấp thu linh lực của người tu luyện hệ mộc sau đó lập tức sinh trưởng, hóa làm vũ khí, nghe nói tại thời kỳ thượng cổ, nó từng là vũ khí phụ trợ được người tu luyện hệ mộc dùng lúc chiến đấu, rất nhiều người tu luyện hệ mộc sẽ mang theo một nhóm hạt giống Thiên Ti đằng bên người.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, Thiên Ti đằng dần dần tuyệt tích tại giới tu luyện, bây giờ giới tu luyện đã rất ít có người tu luyện sử dụng loại yêu thực giống Thiên Ti đằng này để phụ trợ chiến đấu.
Tần Hồng Đao có thể tìm được một viên hạt giống Thiên Ti đằng, có thể thấy được vận khí của nàng ta quả thực tốt.
Ngoài ra, linh lực trong cơ thể Văn Kiều khác người tu luyện bình thường, đó là thứ có thể giục sinh linh thảo linh dược, sau khi Thiên Ti đằng được nàng giục sinh, không chỉ có tốc độ sinh trưởng nhanh, độ cứng rắn của sợi dây leo cũng tốt hơn so với ban đầu.
Ninh Ngộ Châu nghe xong kết quả thí nghiệm của nàng, cũng vui mừng cho nàng: "Xem ra sau này có thể thu thập một chút hạt giống yêu đằng."
Văn Kiều dùng sức gật đầu, tâm tình rất tốt mà ngẩng đầu cười với hắn, nói ra: "Chờ sau khi chúng ta trở về, ta muốn đi cám ơn Đại sư tỷ." Nếu không phải cực kì để bụng đối với các sư đệ sư muội phía dưới, sao Tần Hồng Đao sẽ đặc biệt thu thập những vật này?
Đối với ý bảo vệ của Tần Hồng Đao, Văn Kiều sẽ lĩnh phần nhân tình này.
Hai người nói một lát, Ninh Ngộ Châu đột nhiên hỏi: "A Xúc, có muốn ăn heo sữa quay không?"
Sau khi người tu luyện ích cốc mặc dù không cần ăn, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút đồ ăn ngon, không chỉ có thể tăng trưởng linh lực trong cơ thể, đồng thời cũng có thể khiến cho tâm tình của người ta tốt hơn.
Bây giờ bọn họ lưu lạc đến Vô Tận Hải, tương lai không biết như thế nào, Ninh Ngộ Châu tự nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế khuyên bảo Văn Kiều.
Hơn nữa, bọn họ bắt mấy con non Thanh Liêu heo bên trong bí cảnh Thiên Đảo còn chưa có ăn đâu.
"Muốn!" Văn Kiều không chút do dự nói.
Chờ Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều ngồi trên ban công trước nhà, Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn cùng hai con Hoàng Tinh Kiến cũng lên theo, ngồi vào bên người Văn Kiều, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm vào Ninh Ngộ Châu vừa lấy bếp lò ra, đỏ mắt chờ ăn.
Chỉ có Văn Cầu Cầu có chút không rõ ràng cho lắm, vừa gặm mật chi, vừa nhìn bọn hắn, rong mắt to xanh long lanh tràn đầy vẻ tò mò, thỉnh thoảng kêu chít một tiếng.
Văn Kiều nhìn nhìn Đại Mao Cầu, hỏi: "Văn Cầu Cầu, trừ tiên linh mật, ngươi có thể ăn thịt sao?"
"Chít chít?"
Thấy bộ dáng không rõ ràng lắm của nó, Văn Kiều cũng không vội giải thích, đưa tay sờ sờ bộ lông em dày trên người nó.
Lông trên người Văn Cầu Cầu là màu trắng bạc, đã dài lại mượt mà, xúc cảm sờ tới sờ lui cực kỳ tốt, không giống xúc cảm lông tơ mềm mại trên người Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn.
Đương nhiên, mặc kệ con lông xù nào, Văn Kiều đều yêu thích.
Chờ đến lúc heo sữa quay làm xong, Văn Kiều bưng tới một bàn thịt heo sữa quay thơm ngào ngạt đưa cho Văn Cầu Cầu, "Ngươi xem một chút có thích hay không."
Ninh Ngộ Châu am hiểu dược thiện và thịt nướng, đặc biệt là thịt nướng, cảm giác phong phú, hương bay bốn phía, hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn thèm ăn đến mức nước bọt đều chảy ra. Đặc biệt là Văn Cổn Cổn trước kia chưa từng nếm thử thịt nướng, trừ Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, thịt nướng Ninh Ngộ Châu làm chính là muốn nó yêu nhất nha.
Văn Cầu Cầu ngửi ngửi thịt nướng trước mặt, một ngụm ăn sạch toàn bộ thịt nướng trong mâm.
Sau khi ăn xong thịt nướng, nó bình tĩnh nắm lấy một khối mật chi gặm, cũng không có giống Văn Thỏ Thỏ bọn nó, ăn xong còn muốn.
Văn Kiều nhìn xong, liền hiểu rõ Văn Cầu Cầu mặc dù cũng là động vật ăn tạp, nhưng đối với bọn nó mà nói, món chính vẫn là tiên linh mật, những vật khác cho dù ăn ngon, cũng chỉ là tùy tiện ăn một chút, cũng sẽ không thèm giống Văn Thỏ Thỏ bọn nó.
"Rất dễ nuôi." Ninh Ngộ Châu khó được khích lệ một câu.
"Tê tê!"
Văn Thỏ Thỏ hướng về phía hắn kháng nghị, nó cũng rất dễ nuôi, vì sao Ninh ca ca không khen nó? Khen con Đại Mao Cầu kia tính là gì? "Đồ ăn" của Đại Mao cầu vậy mà chiếm cứ nguyên một khối linh điền đấy.
Ninh Ngộ Châu khẽ nhìn nó một chút, ghét bỏ nói: "Ngươi dễ nuôi chỗ nào? Ngươi tự tính toán xem đã ăn bao nhiêu linh đan cực phẩm?"
Văn Thỏ Thỏ lập tức không hé răng.
Văn Cổn Cổn nâng lên một khuôn mặt dính đầy mỡ, tỏ ra ngốc ngếch đáng yêu mà nhìn Ninh ca ca.
Ninh Ngộ Châu nói: "Ngươi mặc dù không kén ăn, nhưng cũng không dễ nuôi."
Văn Cổn Cổn "Ô ô" một tiếng, nó vẫn là con non đấy, bộ dáng nghe không hiểu, tiếp tục lấy thịt nướng trong đĩa ăn.
Về phần hai con Hoàng Tinh Kiến, bọn nó căn bản liền không chú ý tới những chuyện này, vùi đầu ăn thịt nướng tươi ngon nhiều nước.
Sau khi ăn no uống đã, lại nghỉ ngơi một lát, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu quyết định rời khỏi không gian. Không gian mặc dù an toàn, nhưng không thể một mực đợi trong không gian, sẽ bất lợi cho tu hành.
Nhưng mà mới từ không gian ra ngoài, liền gặp mây đen dày đặc trên bầu trời xa xăm, sấm sét vang dội, mưa to sắp tới.
Quả nhiên, sau một khắc đồng hồ, toàn bộ thế giới bị giông bão xâm nhập, mặt biển vốn bình tĩnh lập tức sóng gió mãnh liệt, sóng biển ngập trời ập đến, thuyền nhỏ của bọn họ đảo quanh trên đỉnh sóng, lúc nào cũng có thể bị sóng biển nuốt hết.
Người trên thuyền và yêu thú bị cơn mưa lạnh lẽo trút xuống cả người, giống như chim cút run rẩy trong gió.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể về không gian tránh mưa to, thuận tiện thu thuyền nhỏ lại, để tránh nó giải thể bên trong giông bão.
Linh lực vận hành một vòng, y phục và tóc bị nước mưa giội ướt nhẹp được nhanh chóng hong khô.
Chẳng qua Ninh Ngộ Châu vẫn ghét bỏ mùi vị nước biển trên người, vào trong nhà mây tắm rửa, giọng nói của hắn nhẹ nhàng truyền tới từ trong phòng: "A Xúc, nàng cũng tiến vào cùng nhau tắm."
Văn Kiều: "..."
Biết Ninh Ngộ Châu là người thích sạch sẽ, Văn Kiều chỉ có thể sờ mũi một cái, cùng tiến vào phòng tắm rửa.
Tất cả yêu thú bị cưỡng chế không cho phép vào trong.
Chờ bọn họ thay đổi y phục sạch sẽ ra ngoài, Văn Kiều cảm thấy không thể chỉ có nàng bị Ninh ca ca bắt lấy tắm rửa, ba con yêu thú Văn Thỏ Thỏ vừa đi ra ngoài cùng bọn họ cũng phải tắm, chẳng qua phương thức tắm rửa của bọn nó vô cùng đơn giản, bóp thủy quyết tưới lên người chúng nó, lại chà xát vài cái là được.
Ba con yêu thú đứng ở đó bị giội nước, lông trên thân ẩm ướt dính trên người, giống như đều co lại một vòng.
Sau khi tắm cho chúng nó xong, Văn Kiều lại bóp quyết, rất nhanh lông của bọn nó đã được làm khô, lại biến thành ba bé lông xù đáng yêu.
Bên ngoài mưa gió đan xen, trong không gian một mảnh an bình.
Bọn họ chờ đợi trong không gian một ngày một đêm, thẳng đến mưa to ngừng lại, ánh bình minh vừa ló rạng, rời khỏi không gian.
** *
Trên mặt biển mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tiến lên ở trên biển.
Ba con yêu thú ngồi xổm ở đầu thuyền, ngắm nhìn phía trước, nhưng mà qua hơn nửa ngày, hoàn cảnh đã hình thành thì không thay đổi kia rốt cuộc khiến bọn chúng nhìn chán, chạy về tìm Văn Kiều.
Văn Kiều chống mái chèo, nói ra: "Các ngươi đến bên cạnh mà chơi, ta phải chèo thuyền."
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn vụt một phát leo đến bờ vai của nàng, một trái một phải ngồi xổm ở nơi đó, Văn Cầu Cầu hình thể quá lớn, không có cách nào bò lên người nàng giống hai con yêu thú kia, liền nhảy vào trong nước, dùng thân thể tròn vo của mình đẩy thuyền nhỏ tiến lên.
Văn Kiều phát hiện tốc độ đẩy thuyền nhỏ của Văn Cầu Cầu nhanh hơn so với nàng chèo thuyền, vì vậy để cho nó đẩy thuyền, nói ra: "Nếu mệt liền lên nghỉ ngơi, đổi ta tới."
Văn Cầu Cầu vui sướng kêu vài tiếng với nàng.
Văn Kiều tiến vào bên trong mui thuyền tìm Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Phu quân, sao rồi?"
Ninh Ngộ Châu loay hoay một cái la bàn vừa luyện chế ra, Văn Kiều nhìn thoáng qua, phát hiện kim đồng hồ trên la bàn không ngừng xoay chuyển, căn bản không có phương hướng rõ ràng.
Thấy cảnh này, không cần hỏi cũng biết kết quả.
Văn Kiều không khỏi thở dài.
Ninh Ngộ Châu thu la bàn không có tác dụng gì lại, nói ra: "Nhìn ra đây đúng là Vô Tận Hải, Vô Tận Hải không phân biệt phương hướng, kế tiếp chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."
Văn Kiều gật đầu, lông mày hơi nhíu lại.
Một bàn tay rơi xuống giữa lông mày nàng, nhẹ nhàng vuốt lông mày nhíu lại của nàng.
Văn Kiều ngẩng đầu, liền bắt gặp gương mặt tuấn mỹ của nam tử ngồi bên cạnh, cho dù thân hãm trong Vô Tận Hải không có đường về, vẫn ung dung dịu dàng, trong nháy mắt rũ hết bực bội trong lòng, không tự chủ được cũng thả lỏng ra.
"A Xúc, Vô Tận Hải mặc dù xưng là hải vực không có tận cùng, nhưng thật ra nó có điểm cuối cùng." Ninh Ngộ Châu nói.
Trên mặt Văn Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng: "Ta từng nhìn thấy không ít ngọc giản ghi chép về Vô Tận Hải trong Tàng Thư Các Xích Tiêu Tông, trong đó có một khối ngọc giản ghi chép các giai thoại từng nghe tại Thánh Vũ đại lục, tận cùng Vô Tận Hải, có thể là một khối đại lục khác.. Bởi vì Vô Tận Hải quá rộng lớn, không phải tu vi cảnh giới Nguyên Thánh thì không thể vượt qua, mới có cách nói vô tận vô về."
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh đã có thể xé mở không gian, xuyên qua từng đại lục, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian vượt qua Vô Tận Hải.
Hai mắt Văn Kiều sáng lên: "Nói như vậy, chỉ cần chúng ta tiến về một phương hướng, luôn có thể đến đại lục khác."
Cho dù nơi bọn họ đến không phải Thánh Vũ đại lục, dù sao cũng mạnh hơn so với ở trên biển bồng bềnh không có đường về, hơn nữa cũng không có nghĩa bọn họ vĩnh viễn không có cách nào trở lại Thánh Vũ đại lục, biện pháp là do người nghĩ ra được.
Văn Kiều rất nhanh đã kiên định lại, lòng tin tăng lên.
Lúc này nàng tinh thần phấn chấn chạy đến đuôi thuyền, bảo Văn Cầu Cầu lên thuyền, đổi lại để nàng tiếp tục chèo thuyền tiến lên.
Ninh Ngộ Châu nhìn qua nàng, hơi mỉm cười.
Ở trên biển bồng bềnh mấy ngày, một mực không có gặp được nguy hiểm gì, vùng biển này dường như không hề có loại hải thú nào nguy hiểm.
Sau khi Ninh Ngộ Châu quan sát, bảo Văn Kiều lấy ra phi thuyền, hai người ba thú đều lên phi thuyền, đổi thành phi thuyền đi trên trên mặt.
Thuyền và phi thuyền đều có thể đi trên biển, chẳng qua so với thuyền, phi thuyền đến từ trên bầu trời lại càng dễ hấp dẫn sự chú ý của chim chóc và hải thú, nhận sự công kích của bọn chúng, vì vậy rất nhiều người tu luyện đi ở trên biển, vẫn lựa chọn thuyền tương đối ổn thỏa.
Tốc độ và chất lượng, tính năng của phi thuyền đều không phải chiếc thuyền nhỏ cấp huyền kia có thể so sánh, vù một phát liền vọt ra thật xa, coi như gặp được mưa dông, vẫn không ảnh hưởng nó di chuyển, không cần lại trốn vào trong không gian tránh mưa.
Văn Kiều cảm thấy như vậy rất tốt, chẳng qua nàng vẫn không có buông lỏng cảnh giác, thật sự có quá nhiều truyền thuyết liên quan tới Vô Tận Hải, người tu luyện có ấn tượng khắc sâu đối với nguy hiểm tại Vô Tận Hải.
Hành trình không có cuối cùng, vô số hải thú, đều khiến người cảnh giác.
Mới đầu bọn họ đi thuyền trên mặt biển, hết sức chú ý tình huống dưới biển, đề phòng hải thú trong biển tập kích.
Cũng không biết có phải là vận khí của bọn họ tốt hơn hay không, một đường đi thuyền, đều không có gặp được hải thú gì, an an ổn ổn tiến lên, tinh thần căng cứng của Văn Kiều cũng chậm rãi thả lỏng ra.
Nhưng mà nước biển đã hình thành thì không thay đổi ở xung quanh, dần dần khiến Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ bọn nó nhàm chán.
Văn Cầu Cầu trực tiếp chạy về không gian, quyết định đợi trong không gian không ra nữa.
Hai con Hoàng Tinh Kiến cũng lựa chọn về không gian, bọn nó cũng không thích chỗ có nước khắp nơi thế này, bởi vì nước sẽ làm ẩm ướt cánh của bọn nó.
Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua không gian, phát hiện Văn Cầu Cầu đã bắt đầu thu thập tiên linh mật, có một cái động được đào ra từ những tảng đá thô to đặt cạnh cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh mới trồng, trong động đã tích tụ một tầng tiên linh mật.
Nhìn thấy con Đại Mao Cầu kia hái đủ tiên linh mật nó ăn, sau đó lười biếng nằm bên trong cánh đồng hoa nâng cao cái bụng đi ngủ, Ninh Ngộ Châu im lặng dời ánh mắt.
May mắn cho tới bây giờ hắn cũng không có trông cậy vào những yêu thú này, coi như nuôi mấy con lông xù cho Văn Kiều chơi.
Văn Cổn Cổn, Văn Thỏ Thỏ tương phản với Đại Mao Cầu, Hoàng Tinh Kiến, bọn nó cũng không thích tiến vào không gian, trừ khi Văn Kiều biến thành mầm non nhỏ, bọn nó mới bằng lòng đợi trong không gian.
Cho nên mặc kệ bên ngoài nhàm chán cỡ nào, chỉ cần có Văn Kiều, hai con yêu thú liền có thể tự giải trí.
Văn Kiều cũng không bạc đãi bọn nó, mặc kệ là Văn Thỏ Thỏ thích ăn linh đan cực phẩm, hay là Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc cho Văn Cổn Cổn, cũng sẽ không thiếu bọn chúng.
Thẳng đến ba tháng sau, lúc phi thuyền đang di chuyển trên mặt biển, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng sấm ầm ầm.