Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 171: Văn Thỏ Thỏ tức giận



Edit: Jess93

"Đây là Tị Thủy đan ngày hôm nay." Văn Kiều đưa cho cá heo nhỏ một bình Tị Thủy đan.

Cá heo nhỏ hé miệng, một ngụm nuốt nó lẫn nước biển vào trong bụng, sau đó vui sướng vây quanh Văn Kiều, vừa xoay chuyển vừa hỏi nàng muốn vào trong biển tìm linh thảo hay không.

Bây giờ cá heo nhỏ không có năng lực phân biệt linh thảo, chỉ cần một ít linh thảo lớn lên hơi giống cỏ dại xung quanh, nó sẽ lập tức mơ hồ, thường xuyên mang về một chút đồ vật loạt thất bát tao cho Văn Kiều, sau đó bị Văn Kiều lựa ra vứt bỏ từng món, có thể đổi rất ít linh đan.

Nhưng nếu Văn Kiều đi cùng sẽ không giống, có Văn Kiều hỗ trợ phân biệt linh thảo, mỗi lần cá heo nhỏ thu hoạch cũng không tệ, có thể đổi được không ít linh đan. Qua mấy lần, cá heo nhỏ cũng học thông minh, cơ trí mời Văn Kiều cùng nhau tìm linh thảo.

"Ngày hôm nay không đi." Văn Kiều nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Cá heo nhỏ thấy nàng thật sự không đi, thất vọng đưa mắt nhìn nàng tiến vào phi thuyền, chơi trên mặt biển một lát, mới vào trong biển một lần nữa.

** *

Bên trong phi thuyền, Văn Kiều ôm một rổ cây to như cánh tay trẻ con, toàn thân xanh nhạt mà gặm.

Đây là một loại linh thực thân rễ nào đó trong biển, có hơi giống cây mía, hương vị thanh thanh ngọt ngọt, nhai lấy nước ngọt bên trong, sau đó phun bã còn lại ra ngoài.

Văn Kiều gọi nó là mía biển, cảm thấy không có việc gì nhai một cây cũng vui miệng, nên đặc biệt đào một chút mang về.

Văn Kiều cảm thấy vui miệng, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng rất thích nhai.

Đặc biệt là Văn Cổn Cổn, lúc nó nhai mía biển, cũng không phun bã ra, cứ nhai như vậy rồi nuốt vào bụng. Lại nhìn sức lực bình thường nó gặm Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, liền biết bã mía biển này đối với nó mà nói không tính là gì.

Ninh Ngộ Châu cầm một gốc linh thảo, trông thấy một người hai thú xếp hàng ngồi ở chỗ đó gặm mía biển, không khỏi bật cười.

Ngay lúc hắn xử lý phân loại linh thảo, đột nhiên bên ngoài phi thuyền vang lên một tiếng cá heo trong trẻo.

Văn Kiều ồ lên một tiếng: "Cá heo nhỏ không phải vừa rời đi sao? Tại sao lại tới?"

Văn Kiều thả thần thức ra bên ngoài, chờ đến lúc trông thấy rõ ràng tình huống trên mặt biển, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy hơn mười mấy con hải thú trên mặt biển, trong đó cá heo thì có tám con, những hải thú kia cùng cá heo nhảy ra từ trong biển, vui sướng kêu lên, bọt nước bị bọn nó mang ra văng tung tóe trên phi thuyền, rõ ràng là muốn hấp dẫn sự chú ý của người bên trong phi thuyền.

Lúc này Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ rời khỏi phi thuyền, điều khiển phi kiếm, đi tới trước mặt đám cá heo kia.

Ninh Ngộ Châu đi đến trước phi thuyền, từ trên cao nhìn xuống đám hải thú trong biển.

Có ba con hải thú cấp tám, trong đó bọn hắn nhận biết cá heo cấp tám, còn có một con báo biển, một con cá voi sát thủ, nửa người báo biển lơ lửng trên mặt nước, ngửa đầu nhìn bọn hắn, ngây thơ chân thành; cá voi sát thủ kia mặc dù trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhưng hàm răng có chút khiếp người.

Còn lại đều là hải thú cấp sáu cấp bảy, rõ ràng là đi theo ba con hải thú cấp tám tới đây.

Ánh mắt Văn Kiều băn khoăn bên trong mười mấy con hải thú này, hướng về con cá heo đi mà quay lại, cũng mang theo nhiều hải thú tới đây mà hỏi: "Sao ngươi lại mang đến nhiều hải thú như vậy? Bọn nó là tới từ đâu?"

Cá heo nhỏ bị hỏi thăm hướng về phía nàng phát ra tiếng cá heo trong trẻo êm tai, bộ dáng cười tủm tỉm đặc biệt đáng yêu.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, mới hiểu được những hải thú này là thành viên trong gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, gần đây bởi vì cá heo nhỏ một mực không trở về, bọn nó liền đến tìm cá heo nhỏ.

Đúng lúc vừa rồi cá heo nhỏ đến trong biển tìm linh thảo gặp được bọn nó, liền mang tới tìm nàng.

Vì sao muốn mang tới tìm Văn Kiều? Đương nhiên là mang đồng bạn đến tìm nàng đổi linh đan nha.

Văn Kiều nhìn nhìn hai con báo biển cấp tám và cá voi sát thủ kia, nói ra: "Theo quy củ, các ngươi phải lấy đồ vật đến cùng ta trao đổi linh đan, lại phải là vật hữu dụng ta cảm thấy có thể trao đổi mới được."

Cá voi sát thủ cấp tám này cũng là một con hải thú ấu sinh kỳ, nhưng tính tình lại tương đối hung hãn bá đạo, nghe nói như thế, lúc này trở mặt, hướng về phía Văn Kiều phun ra mấy mũi tên nước, muốn dùng vũ lực chấn nhiếp nàng, đánh nàng rơi xuống từ phía trên, cướp linh đan của nàng.

Có thể cướp đoạt, tại sao phải trao đổi? Tất cả đều giao ra!

Văn Thỏ Thỏ lập tức nổi giận, coi như yêu thú không thích tuân thủ quy củ nhân tu định ra, nhưng nó dựa vào cái gì cho rằng nó có thể không làm mà hưởng? Đánh nhau, nó sẽ không thua những yêu thú cấp tám khác.

Văn Thỏ Thỏ nuốt vào một viên Tị Thủy đan, nhảy xuống từ phi kiếm, biến thành một con mao đoàn, bỗng nhiên đập tới hướng con cá voi sát thủ kia.

Cá voi sát thủ không có phòng bị, bị một con mao đoàn đập chìm vào trong biển.

Văn Thỏ Thỏ đang chuẩn bị dùng nó để chấn nhiếp hải thú khác, sao có thể bỏ qua nó, lúc này cũng lặn vào trong nước, cắn một cái vào đuôi cá voi sát thủ, hàm răng sắc bén cắn nát da cá voi sát thủ, máu cá voi sát thủ trộn lẫn ở trong nước biển.

Cá voi sát thủ giằng co kịch liệt trong nước, muốn hất con thỏ ngậm lấy cái đuôi của nó ra ngoài.

Nhưng con thỏ đã nuốt Tị Thủy đan như có thần trợ công, trong nước cũng linh hoạt như cũ, đã cắn lại cào, dựa vào thân thể linh hoạt nhỏ nhắn xinh xắn của nó, quả thực là bắt nạt cá voi sát thủ kia đến không dám cáu kỉnh.

Cá voi sát thủ phát ra một trận sóng âm, triệu tập hải thú ở gần đó qua giúp đỡ, quyết định cùng nhau xử lý con thỏ lục địa này.

Hải thú đi theo cá heo nhỏ đến trông thấy cá voi sát thủ và Văn Thỏ Thỏ đánh nhau, không có chút ý tứ hỗ trợ nào, ngược lại xích lại gần Văn Kiều, hỏi thăm trao đổi linh đan như thế nào.

Những hải thú này giống cá heo nhỏ, trông đều rất ngây thơ đơn thuần, rất dễ qua mặt.

Văn Kiều liếc nhìn tình hình chiến đấu dưới nước, phát hiện Văn Thỏ Thỏ không có ăn thiệt thòi, nên cũng không lại để ý, tiếp tục giao lưu với những hải thú này.

Vì để cho bọn hải thú này rõ ràng những thứ đó là có thể trao đổi, Văn Kiều lấy ra một ít linh thảo đặt trước mặt bọn nó.

"Những linh thảo này đều có thể đổi linh đan." Văn Kiều nói: "Đương nhiên, không chỉ có linh thảo, còn có một số linh dược và vật có thể dùng dưới đáy biển, nhưng phải cho ta nhìn trước, sau đó nếu ta cảm thấy có thể sử dụng, đều có thể trao đổi."

Con báo biển cấp tám kia phun ra đồ vật nó mang đến từ trong miệng, đẩy tới trước mặt Văn Kiều.

Văn Kiều mặc dù không quá quen với cách đám yêu thú luôn phun ra từ trong miệng khi lấy đồ vật, nhưng đối với bọn nó yêu cầu không thể quá cao, dù sao yêu thú cũng không dùng túi trữ vật, lúc bọn nó giấu đồ vật, bình thường đều là giấu ở không gian trong bụng, lúc cần thiết mới có thể phun ra từ trong miệng.

Bình tĩnh là tốt rồi.

Lúc này Văn Kiều đang ngồi trên phi kiếm, kiểm tra từng thứ báo biển đẩy tới.

Những vật này cũng loạn thất bát tao, cái gì cũng có, được báo biển cấp tám thu thập trước đây, trông cảm thấy hứng thú, liền nuốt vào bụng, hiện giờ vừa vặn đem một chút đồ vật nó đã mất đi hứng thú trao đổi linh đan.

Đừng thấy những hải thú này rất đơn thuần, nhưng cũng không ít mưu kế, thích đương nhiên không trao đổi, chỉ lấy một chút bọn nó không thích ra.

Văn Kiều nhặt lên một viên đá cuội màu xanh đen, ước lượng trong tay, nói ra: "Viên đá này có thể đổi linh đan."

Những hải thú khác thấy thế, dồn dập lại gần, tò mò nhìn chằm chằm viên đá kia, đều rất tắc mắc vì sao viên đá cũng có thể đổi linh đan?

Văn Kiều nói: "Đây là một khối dị thạch, trong đá đã ngưng tụ ra thạch tinh, có thể dùng luyện chế linh khí, tất nhiên là vật có tác dụng."

Đám yêu thú không biết các loại kỹ năng phụ tu đan phù khí trận, nghe Văn Kiều nói như vậy, đều có chút mơ hồ, không biết viên đá dùng để luyện khí như thế nào, ở trong mắt bọn nó, đây chính là một viên đá mà thôi.

Mặc dù không biết rõ, nhưng chúng nó vẫn ghi nhớ lời Văn Kiều.

Văn Kiều dùng một viên linh đan trao đổi viên đá cuội màu xanh đen kia của báo biển cấp tám.

Hải thú khác cũng nhao nhao đưa đồ vật chúng nó cất giữ đẩy tới trước mặt Văn Kiều, để cho nàng chọn lựa, chỉ là lúc Văn Kiều muốn dùng Tị Thủy đan để đổi, có vài hải thú cự tuyệt.

Bọn nó không phải là cá heo cấp thấp sinh hoạt trong biển sâu, cũng không cần Tị Thủy đan.

Văn Kiều liền đổi linh đan khác, có Bổ Linh đan, Thanh Nguyên đan, Hồi Xuân đan, Tụ Khí đan.. Từ cấp huyền tới cấp địa đều có, tùy chúng nó chọn lựa.

Nhóm hải thú nhìn thấy nhiều linh đan như vậy, trợn cả mắt lên, khí tức thuộc về linh đan khiến bọn chúng thèm ăn.

Vào lúc Văn Kiều và nhóm hải thú tiến hành trao đổi bình đẳng và hữu hảo, Văn Thỏ Thỏ cùng con cá voi sát thủ kia đã phân ra thắng bại.

Văn Thỏ Thỏ nhảy ra từ trong nước, nhảy lên trên bờ vai Văn Kiều, một trận gió biển thổi qua, đám lông ẩm ướt khô lại, bộ lông màu trắng trở nên bồng bềnh mềm mại, đặc biệt xinh đẹp.

Cá voi sát thủ mang theo một thân vết thương bị Văn Thỏ Thỏ cào cắn, hữu khí vô lực trồi lên mặt biển, chậm rãi tới gần, nhìn chằm chằm linh đan trên tay Văn Kiều.

Thế giới yêu thú rất đơn giản, thua liền thần phục.

Cá voi sát thủ bị Văn Thỏ Thỏ dạy làm thú vật như thế nào, đương nhiên sẽ không tiếp tục đi đoạt linh đan của Văn Kiều, đành phải phun ra đồ vật nó thu thập từ trong miệng, đẩy lên chỗ Văn Kiều, để nàng chọn lựa.

Văn Kiều nhìn chằm chằm cá voi sát thủ bị Văn Thỏ Thỏ đã đập lại cào lại cắn này, nhìn thấy mấy vết thương sâu tận xương trên người nó, có vài vết thương còn đang chảy máu, trông quá đáng thương, có lòng tốt cho nó một viên linh đan trị liệu.

Cá voi sát thủ há miệng nuốt vào, vết thương trên da thịt nhanh chóng khôi phục.

Hương vị linh đan quả nhiên có rất ít yêu thú có thể cự tuyệt, cá voi sát thủ vốn rất bá khí lúc này nhịn không được bày ra cái đuôi, hướng về Văn Kiều há mồm phát ra mấy tiếng liên tiếp, bảo nàng không cần khách khí, những vật này nàng tùy ý chọn.

Văn Kiều: ".. Đồ vật của ngươi ta cũng không dùng được."

Trên thực tế, cá voi sát thủ này có thể là một đứa bé ngỗ nghịch trong gia tộc hải thú, rất thích đánh nhau với hải thú khác, nhìn thấy đồ tốt liền đoạt, sau khi cướp đi cũng không trân quý, chơi chán liền vứt bỏ. Cho nên đồ vật nó cất giữ cũng là loạn thất bát tao, thậm chí còn có nửa con cá chưa ăn xong, con mắt cá chết còn trừng Văn Kiều.

Cá voi sát thủ cũng không để ý, kiên quyết đem đống đồ vật kia cho Văn Kiều, đổi linh đan!

"Tê tê!"

Văn Thỏ Thỏ phát ra khí âm uy hiếp về hướng cá voi sát thủ, dài dòng nữa liền đánh.

Cá voi sát thủ mặc dù đánh thua, nhưng không có nghĩa là nó sợ Văn Thỏ Thỏ, chỉ lui ra xa một chút, vẫn kiên định dùng đống đồ vật kia đổi linh đan.

Văn Kiều quyết định không nhân nhượng nó, nếu một con hải thú tùy tiện dùng một đống đồ vô dụng đổi linh đan, những hải thú khác cũng học theo làm sao bây giờ? Kiên quyết ngăn chặn loại hành vi ác liệt không công bằng này.

Văn Kiều cũng không đánh với nó, nói với những hải thú khác: "Đồ vật của cá voi sát thủ không có tác dụng gì đối với chúng ta, ta không thể cho nó linh đan, các ngươi mang nó đi đi, nếu không lần sau không đổi linh đan với các ngươi nữa."

Cá heo nhỏ và báo biển sốt ruột, đặc biệt là cá heo nhỏ đổi linh đan với Văn Kiều rất lâu kia, lúc này cái đuôi vỗ một phát tới chỗ cá voi sát thủ.

Nghe lời một chút, bằng không sẽ đánh ngươi nha!

Cá voi sát thủ: "..."

Cá voi sát thủ bị cá heo nhỏ và báo biển đập ngơ ngác, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu thừa nhận sai lầm, dùng cái đuôi hất đống đồ vô dụng kia đi, mặc cho bọn nó bị sóng biển cuốn về phía phương xa.

Đều là đồ vô dụng, nó cũng không có hứng thú lại nuốt chúng nó vào bụng chiếm không gian.

"Nếu như ngươi thật sự muốn đổi linh đan, liền đi tìm linh thảo, đây là dễ dàng tìm được nhất." Văn Kiều nói cho con cá voi sát thủ kia.

Trong biển có rất nhiều chủng loại linh thảo, từ cấp một đến cấp tám đều có, còn linh thảo cấp chín, đoán chừng bị những hải thú cấp cao kia trông coi, muốn lấy được cũng không dễ dàng, vậy thì thôi.

Chẳng qua năng lực của cá voi sát thủ giống những hải thú khác, căn bản không nhận ra sự khác nhau giữa linh thực và linh thảo, Văn Kiều liền để nó đi tìm những vật khác. Nghĩ đến từng nhìn thấy một số yêu cốt hải thú lưu lại tại đáy biển, Văn Kiều nói cho nó biết, có thể tìm những yêu cốt hải thú lưu lại sau khi ngã xuống tới đây trao đổi.

Cá voi sát thủ biết thứ này, cái đuôi lập tức vỗ nước biển bay loạn, tỏ vẻ nhất định sẽ mang đến cho nàng một bộ yêu cốt.

Trừ cá voi sát thủ, cuối cùng tất cả hải thú đều đổi được linh đan khiến mình hài lòng, liền vội vàng rời đi, muốn đến trong biển tìm càng nhiều vật hữu dụng tiếp tục đổi linh đan với Văn Kiều.

Chờ sau khi những hải thú đó đều rời đi, Văn Kiều vút một phát ngự kiếm trở về phi thuyền: "Phu quân, có hải thú đến đoạt linh đan của chúng ta làm sao bây giờ?"

Hải thú cấp tám trở xuống dám đoạt, bọn họ có thể đối phó, nhưng nếu là hải thú cấp chín trở lên thì sao?

Yêu thú làm theo quy tắc mạnh được yếu thua, không có quan niệm đạo đức gì, nếu không phải giá trị vũ lực bên này của bọn họ nghiền ép bọn nó, sao có thể để bọn chúng dùng tài nguyên dưới đáy biển trao đổi linh đan như thế? Trực tiếp cướp đi là được.

Nhưng nếu đến một hải thú cấp chín trở lên làm sao bây giờ?

Bọn họ đánh không lại hải thú cấp chín.

Văn Kiều có chút buồn rầu, lúc trước nàng còn không có nghĩ đến vấn đề này, thẳng đến gặp được loại một lời không hợp liền muốn đoạt như cá voi sát thủ này, mới phát hiện mình đã xem nhẹ tình huống này.

Ninh Ngộ Châu gọi nàng đến, đưa tay xoa xoa tóc của nàng, cười nói: "Bọn nó cướp, hạ độc chết là được!"

Văn Kiều: "..."

Nhìn xem nam nhân rõ ràng bộ dáng dịu dàng thân thiết, lại nói ra giọng điệu hung tàn như thế, Văn Kiều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên nhớ tới tại bí cảnh Thiên Đảo, phu quân nhà nàng đã gom không ít độc thảo độc vật.

Có lẽ là thấy phản ứng của nàng thật sự buồn cười, Ninh Ngộ Châu lập tức cười lên: "Lừa nàng đấy, nếu như thực sự không được, liền trốn vào trong không gian."

"Trốn vào trong không gian?" Văn Kiều ngạc nhiên: "Có thể làm sao?"

"Làm sao không thể?" Ninh Ngộ Châu hỏi lại.

Văn Kiều há to miệng, không biết giải thích thế nào.

Ninh Ngộ Châu nói: "A Xúc, nơi này không phải Thánh Vũ đại lục, cũng không phải chỗ nhân tu tụ họp, cho dù chúng ta bại lộ không gian, cũng không có gì, cùng lắm thì rời khỏi vùng biển này là được. Yêu thú không nghĩ nhiều giống nhân tu, lợi dụng thỏa đáng, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với chúng ta, nàng cũng không cần lo lắng quá mức."

Ngay từ lúc Văn Kiều sử dụng linh đan trao đổi tài nguyên trong biển với hải thú, dự định dẫn xuất hải thú cao cấp hơn hỗ trợ bọn họ rời khỏi vùng biển này, Ninh Ngộ Châu cũng đã nghĩ đến tình huống có thể sẽ phát sinh.

Chỉ là nhìn nàng tràn đầy phấn khởi, hắn không có nhắc nhở nàng, cũng không đành lòng nhắc nhở.

Cùng lắm thì, hắn ở phía sau thu thập giải quyết tốt hậu quả cho nàng là được.

Chỉ là không nghĩ tới lần này xuất hiện cá voi sát thủ rốt cuộc nhắc nhở nàng, làm cho nàng bắt đầu cảnh giác.

Nàng sẽ xem nhẹ việc này, Ninh Ngộ Châu cảm thấy là bình thường, bởi vì ở trong lòng Văn Kiều, nhân loại và yêu thú cũng không có gì khác biệt, thậm chí có chút thời gian nào đó, nàng càng thân cận yêu thú, cộng thêm hầu hết yêu thú đặc biệt thân thiết đối với nàng, khiến nàng vô tình liền thiên vị yêu thú, tương giao bình đẳng với bọn nó, sẽ không nghĩ tới có vài yêu thú cũng sẽ bá đạo vô lễ cướp đoạt của nàng.

Có Ninh Ngộ Châu an ủi, Văn Kiều rốt cuộc yên tâm mấy phần.

Nàng nhìn hắn: "Trốn vào trong không gian là hạ sách, nếu như có thể hữu hảo lui tới, vẫn là tiên lễ hậu binh đi. Vừa rồi ta còn thật sự cho rằng chàng muốn hạ độc chết bọn nó đây này."

Phu quân nhà nàng rõ ràng trông thân thiết lương thiện như vậy, làm sao lại làm chuyện hung tàn như vậy chứ?

Ninh Ngộ Châu lại cười với nàng, trong nụ cười có thêm mấy phần ý vị không rõ.

**

Mặc dù có đường lui, nhưng Văn Kiều cũng không hoàn toàn yên tâm, cảm thấy vẫn phải nên chuẩn bị một chút.

Chờ đến lúc cá heo nhỏ bọn nó lại tìm nàng trao đổi linh đan, Văn Kiều đặc biệt hàn huyên với cá heo nhỏ và báo biển, tìm hiểu một chút thành viên gia tộc hải thú, cùng linh đan bọn nó cần.

Đang lúc trò chuyện, một đạo bóng đen xuất hiện từ đáy biển, ào một tiếng liền nhảy ra ngoài.

Cá voi sát thủ ngậm một bộ yêu cốt loài rắn thật dài, hoành hành bá đạo xông lại, hải thú xung quanh vội bơi ra, dành không gian cho con cá voi sát thủ bá đạo này.

Cá voi sát thủ đẩy yêu cốt loài rắn kia tới trước mặt Văn Kiều.

Văn Kiều nhìn một chút, phát hiện đây là yêu cốt một loại rắn biển cấp sáu, mặc dù cấp sáu hơi thấp, nhưng nó cực kỳ hoàn chỉnh, cũng không tệ.

Văn Kiều cho nó một viên Bồi Nguyên đan.

Cá voi sát thủ há mồm lập tức đem Bồi Nguyên đan nuốt vào, linh đan nho nhỏ tiến vào trong miệng, còn chưa nếm được hương vị đã không còn. Cá voi sát thủ vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt rơi ở trên thân những hải thú xung quanh.

Hải thú khác vội vàng bơi qua một bên, khẩn trương nhìn chằm chằm nó.

Văn Kiều và cá heo nhỏ bọn nó đều không để ý tới con cá voi sát thủ kia, tiếp tục trò chuyện.