Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 229: Dự Định Của Văn Kiều





Tất cả mọi người lên đường trong im lặng.
Chẳng qua hầu hết mọi người cũng nhịn không được suy nghĩ lời nói trước đó của Tô Vọng Linh, trong lòng mơ hồ có một loại suy đoán, chỉ là vẫn không quá xác định.

Hơn nữa, lần này bọn họ quả thực dựa vào đại trận Ninh Ngộ Châu bày ra mới có thể sống sót, đến cùng không tiện đi hỏi thăm cái gì.
Trên đường, Văn Kiều lấy phương thức truyền âm, nói ra trải nghiệm của mình với ba người Ninh Ngộ Châu, Kiều Nhạc Sơn, Tô Vọng Linh.
Nàng cũng không có nói rõ chi tiết, mà là bỏ qua một phần không tiện nói với bọn hắn, chỉ để bọn họ biết, Thần Âm Bảo thụ thật sự tồn tại, cùng với cống hiến của nó đối với Thiên Chi Nguyên.
Về phần vị trí của Thần Âm Bảo thụ, cũng không hề nhắc đến.
Sẽ nói cho bọn hắn biết những điều này, cũng là suy tính của Văn Kiều.
Lúc trước biển máu đột nhiên rút lui, chỉ cần người không phải quá ngốc, đều có thể liên hệ tới trên người nàng, dù sao lúc ấy nàng mang theo hạt Bồ Đề tiến vào biển máu, rời đi chính là một tháng, mặc kệ nàng làm cái gì, biển máu sẽ rút lui, chỉ sợ đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với nàng.
Hiện tại mọi người còn đang ở trong Thiên Chi Nguyên, nguy hiểm nhìn như đã rời đi, nhưng vẫn luôn ở đây, đương nhiên sẽ không truy cứu quá nhiều.

Nhưng chờ rời khỏi Thiên Chi Nguyên, gặp được những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế trên Phi Tinh đại lục, bọn họ nhất định sẽ hỏi thăm, đến lúc đó sẽ có càng nhiều ánh mắt tập trung ở trên người nàng.
Văn Kiều còn muốn để Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh gánh ở phía trước.
Lần này tại Thiên Chi Nguyên, nàng và phu quân nhà nàng làm những chuyện như vậy, đạt được chỗ tốt, đủ để cho thế nhân hâm mộ ghen tị.

Văn Kiều cũng phải trải tốt đường lui cho hai người bọn họ, để tránh dẫn tới vô số ánh mắt không có ý tốt, tạo thành nguy hiểm đối với bọn họ.
Mặc dù bình thường không thích làm loại chuyện cong cong quẹo quẹo này, nhưng nếu là lúc cần thiết, Văn Kiều vẫn sẽ làm chút chuẩn bị.
Ba người đều là hạng người bất động thanh sắc, cho dù trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt vẫn một mảnh yên tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ sau khi Văn Kiều nói xong, Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn thật lâu không nói, chỉ có thể từ sắc mặt có chút căng cứng của bọn họ nhận ra nỗi lòng của hai người cũng không thể bình tĩnh.
Hai người giữ yên lặng, cũng không có phản ứng khác.
Chẳng qua ở chung mấy ngày này, Văn Kiều cảm thấy có thể tin tưởng bọn họ.
Ninh Ngộ Châu âm thầm nắm tay nàng, lúc nàng nhìn qua, nở một nụ cười dịu dàng ấm áp với nàng.

Thiên Chi Nguyên rất yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này tựa như tạm thời bình tĩnh sau thảm họa, mơ hồ có thứ gì đó đang thẩm thấu trong không khí, đám người tu luyện sống sót sau thảm họa này cũng không dám buông lỏng, không khỏi âm thầm cảnh giác.
Bọn họ cũng chú ý tới sự hoang vu của Thiên Chi Nguyên, những hình ảnh giả tạo, chỉ có hình dạng kia, đã không còn tồn tại.
Chẳng qua Thiên Chi Nguyên vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, may mắn bọn họ người đông thế mạnh, cho dù gặp phải một số âm tà quỷ quái trong Thiên Chi Nguyên, đám người đồng tâm hợp lực, cũng có thể đối phó.
Cho dù những quỷ quái này có lợi hại đến đâu, nhưng có khả năng lợi hại hơn những quái vật vô cùng vô tận trong biển máu sao?
Cho đến khi bọn họ xuyên qua Huyết Ma Lâm, đệ tử Thiên Phù Tông đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút."
Đám người ngừng lại, nhìn thấy Vương Quần Phương mang theo mấy đệ tử Thiên Phù Tông chạy đến trước một gốc cây khô màu đen cao lớn lạ thường trong Huyết Ma Lâm, đào bới ở đó, đào ra một khối phù thạch đầy vết nứt.
Bọn họ nhìn khối phù thạch kia, không khỏi trầm mặc, thần sắc trên mặt cực kì ngưng trọng.
Những người khác không biết chuyện, ngó ngó khối phù thạch kia, cho là bọn phù lục sư này bản tính khó sửa đổi, nhìn thấy các thứ như phù thạch này, lại muốn dừng lại nghiên cứu một phen.
Khi bọn hắn nghĩ như vậy, liền nghe được Tô Vọng Linh nói: "Khối phù thạch này sắp mất hết lực lượng, tốt nhất nên vẽ phù thạch trấn tà mới."
Vương Quần Phương sắc mặt nghiêm túc, gật đầu nói: "Tô thiếu chủ nói rất đúng! Ta nghi ngờ phù thạch ở những nơi khác trong Thiên Chi Nguyên cũng sắp bị phế bỏ, chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho phù lục sư cấp vương trong tông môn, mau chóng bày ra phù thạch trấn tà càng sớm càng tốt."
Bọn họ đều hiểu, lúc biển máu tràn ra toàn bộ Thiên Chi Nguyên, nhất định sẽ lưu lại tai họa ngầm.

Tuy rằng biển máu đã rút lui, nhưng vẫn không có giải quyết những tà linh bên trong Thiên Chi Nguyên này, nếu như không chú ý, bọn nó đều có thể tránh thoát phong ấn bất cứ lúc nào, đến lúc đó lại là một tai họa ngầm.
Biển máu rút lui, không có nghĩa là Thiên Chi Nguyên đã không có nguy hiểm.
Chẳng qua là tạm thời an toàn, những tai họa ngầm kia vẫn còn tồn tại.
Bởi vì trông thấy phù thạch thay đổi, tất cả mọi người đều lo lắng.
Quả nhiên, sau đó bọn họ lại trông thấy phù thạch ở mấy chỗ khác, phát hiện những phù thạch kia đều ở vào một loại trạng thái sắp sụp đổ, bọn hắn trông thấy run như cầy sấy.
"Nếu để cho những tà linh này phá vỡ phong ấn, chỉ sợ Thiên Chi Nguyên lại bị biển máu cắn nuốt lần nữa." Vương Quần Phương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Những lời của Vương Quần Phương dọa sợ bọn người tu luyện sống sót sau tai nạn này, nhưng không có ai nghi ngờ hắn ta.
Lần này tại Thiên Chi Nguyên, bọn hắn cũng có rất nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là biển máu kia, bọn họ đã biết từ chỗ Tô Vọng Linh, Thiên Chi Nguyên biến thành dạng này, đều có quan hệ với những tà linh bị trấn áp này.
Hơn nữa, đám đệ tử Thiên Phù Tông này đều là cao thủ chơi phù lục, bọn họ đã dám nói như thế, nhất định là biết tác dụng của những phù thạch trấn tà này.
Lại nhìn Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn, hai người vẫn duy trì trầm mặc.
Sự trầm mặc này cũng coi là biến tướng thừa nhận lời Vương Quần Phương.
Nếu nói người mà đám người tu luyện này tin tưởng nhất là ai, chính là Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn! Bọn họ một người xuất thân Phi Tiên đảo, một người là thiếu chủ Linh Lung bảo, hai thế lực này đều có địa vị không tầm thường tại Phi Tinh đại lục, bọn họ cũng coi là nhân vật rất có danh vọng bên trong thế hệ trẻ tuổi, từ lời nói đến việc làm, đều để cho người ta nhịn không được tin tưởng.
Vừa ra khỏi Huyết Ma Lâm, đột nhiên hai đạo uy áp cường đại đang tới gần chỗ này.
Mọi người sắc mặt khẽ biến, rất nhanh liền lộ ra vẻ mừng như điên.
"Là, là lão tổ bọn hắn đến rồi!"
Người này vừa mới nói xong, đã thấy hai người tu luyện xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
Tất cả mọi người nhìn bọn họ, trong lòng đều chấn động.
Là người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh!
Phi Tinh đại lục có hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh, một người là Hoành Nguyên Tôn Giả của Phi Tiên đảo, một người là Hợp Phù Tôn Giả của Thiên Phù Tông.
Sau khi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh, phần lớn thứ mà họ theo đuổi đã khác người tu luyện bình thường, người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh ngoại trừ trấn thủ đại lục, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện thế tục, trừ khi là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của đại lục.
Bọn họ dành phần lớn thời gian để lĩnh hội quy tắc thiên địa, hi vọng có thể mau chóng phi thăng lên thượng giới, không có việc gì cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.
Mà bây giờ hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh cùng lúc xuất hiện..
Đám người không khỏi nghĩ tới những lời Tô Vọng Linh đã nói, trong lòng hơi run rẩy, chẳng lẽ chuyện phát sinh trong Thiên Chi Nguyên, thực sự liên quan đến sinh tử tồn vong của Phi Tinh đại lục, vậy nên mới kinh động đến hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đang tiềm tu?
Nhìn thấy hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia, đệ tử Thiên Phù Tông và Phi Tinh đảo mừng như điên, vội bước lên phía trước hành lễ, mở miệng gọi "Lão tổ."
Những người khác cũng cúi người, vái chào thật sâu, không dám nhìn thẳng hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh này, càng bị khí tức cường đại trên người bọn họ chấn nhiếp, không dám có chút bất kính.
May mắn hai người đều thu liễm uy áp trên thân, không có để bọn người tu luyện này bị áp chế đến thở không nổi.
Hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh xem xét bọn người tu luyện sống sót này, phát hiện mặc dù trên người bọn họ tổn thương không ít, tinh thần cũng có chút hỏng bét, ngược lại là không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hoành Nguyên Tôn Giả Phi Tiên đảo trầm giọng hỏi: "Thiên Chi Nguyên phát sinh chuyện gì? Vì sao lại đột nhiên đóng cửa?"
Kiều Nhạc Sơn tiến lên, bình tĩnh thuật lại những chuyện đã xảy ra trong Thiên Chi Nguyên.
"Huyết chướng? Biển máu?"
Hai Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh khẽ biến sắc, trên mặt đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mặc dù Kiều Nhạc Sơn chỉ tự thuật đơn giản những gì đã xảy ra trong Thiên Chi Nguyên, cũng không nói biển máu rút lui như thế nào, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, ở trong đó hẳn là còn có nguyên nhân khác, chỉ là không tiện nói trước mặt mọi người.

Mặc dù trong lòng có thắc mắc, nhưng bọn họ cũng không lựa chọn hỏi rõ tại Thiên Chi Nguyên, mà là để bọn hắn rời khỏi Thiên Chi Nguyên, còn bọn họ thì tiếp tục vào chỗ sâu Thiên Chi Nguyên, trước hết dò xét rõ ràng tình huống của nơi này.
Sau khi đám người bái biệt hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, tiếp tục lên đường.
Chẳng qua lần này, trong lòng mọi người đều thoải mái hơn rất nhiều, nếu ngay cả Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh cũng đã tới, cho dù Thiên Chi Nguyên lại xảy ra chuyện gì, có bọn họ ở đây, nhất định sẽ không lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ có Văn Kiều có chút tâm thần không yên.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh ở khoảng cách gần như vậy, khí tức trên thân bọn họ như vực sâu sâu không lường được, cho dù đã thu liễm khí tức trên thân, vẫn để cho người ta run như cầy sấy.
Thì ra đây chính là người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh.
Cảnh giới Nguyên Thánh là cường giả cấp cao nhất ở hạ giới, nghe nói khi tu luyện tới mức độ này, đã có thể lĩnh hội quy tắc thiên địa, loáng thoáng chạm đến phương pháp phi thăng, chỉ cần không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phi thăng là chuyện sớm hay muộn.
Cũng không biết có phải là nàng quá mẫn cảm hay không, trước khi hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia rời đi, dường như như có như không nhìn xuống phương hướng chỗ bọn họ.
Trong nháy mắt đó, Văn Kiều gần như có một loại ảo giác bị bọn họ nhìn thấu.
Loại cảm giác này thực sự quá tệ.
So với Văn Kiều khẩn trương, Ninh Ngộ Châu vẫn hết sức bình tĩnh.
Phát hiện nàng căng cứng, hắn lôi kéo tay Văn Kiều nhẹ nhàng nhéo một cái.
Chờ Văn Kiều nhìn thấy nụ cười của hắn, đột nhiên không khẩn trương nữa.
Dựa vào những chuyện bọn họ làm tại Phi Tinh đại lục lần này, cũng coi là có ân với Phi Tinh đại lục, chỉ cần đám người tu luyện Phi Tinh đại lục này không phải hạng người lấy oán trả ơn, hẳn là sẽ không làm gì bọn họ.
Chắc hẳn là vậy..
Diều duy nhất Văn Kiều lo lắng chính là, nếu để cho đám người tu luyện Phi Tinh đại lục này biết sự tồn tại của Thần Âm Bảo thụ, có thể có người ngấp nghé nó hay không? Tuy rằng Thần Âm Bảo thụ có liên quan đến sinh tử tồn vong của Phi Tinh đại lục, nhưng không phải tất cả người tu luyện đều sẽ thủ vững bản tâm của mình, có vài người chỉ cầu đạt được lợi ích, nếu đại lục thật sự hủy diệt, đổi sang đại lục khác là được.
Đối với những người vì lợi ích của bản thân mà nói, sự tồn vong của một đại lục, thậm chí không sánh bằng lợi ích mà Thần Âm Bảo thụ có thể mang đến cho bọn hắn.
[A Xúc chớ lo lắng, Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh nhất định sẽ không tuỳ tiện để lộ ra sự tồn tại của Thần Âm Bảo thụ.] Ninh Ngộ Châu truyền âm trấn an nàng.
Văn Kiều lo lắng nói: [Nhân phẩm hai người bọn họ đáng giá tin tưởng, nhưng những người khác cũng sẽ không như vậy.]
Ninh Ngộ Châu nói: [Yên tâm, bọn họ biết chừng mực! Thần Âm Bảo thụ liên quan trọng đại, hai người sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.]
Nhiều nhất chỉ nói cho người bọn hắn cho rằng đáng tin.
Hơn nữa, người tu luyện cấp cao ở Phi Tinh đại lục cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ biết Thần Âm Bảo thụ đại diện cho cái gì, càng sẽ không dễ dàng động vào nó, ngược lại sẽ đề phòng những người khác sinh ra lòng tham lam, ra tay với Thần Âm Bảo thụ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Kiều Nhạc Sơn báo cáo cho hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, đặc biệt giấu diếm sự tồn tại của Thần Âm Bảo thụ.
Một là trước mặt mọi người, khó mà nói việc này; thứ hai, cho dù là Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, khi chưa có trưng cầu ý kiến của người hắn tin tưởng nhất, hắn vẫn sẽ tử thủ bí mật.
Kiều Nhạc Sơn bề ngoài trông phong quang tễ nguyệt*, thuần túy khéo léo, thật ra là người tâm chí kiên định, tự có quy tắc của mình, chuyện mà hắn không muốn làm, không ai có thể để cho hắn thỏa hiệp.
*gió trong, trăng tỏ, ý trong câu là người có tâm địa thẳng thắn.
Đây cũng là vì sao Tô Vọng Linh chọn hợp tác với hắn, mượn hắn hạt Bồ Đề để Văn Kiều đi tìm thần mộc.
Lại càng không cần phải nói Tô Vọng Linh, làm thiếu chủ Linh Lung bảo, Linh Lung bảo lại có tộc quy như thế, càng sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.
** *
Kế tiếp bọn hắn lại tiến lên một đoạn đường, một lần nữa cảm giác được hơn mười đạo uy áp cường đại tới gần chỗ này.
Lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, cũng không hoảng hốt, chẳng mấy chốc đã trông thấy mười mấy thân ảnh xuất hiện, chính là những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế trên Phi Tinh đại lục.
Những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế xuất hiện lần này đều là lão tổ của các thế lực, hầu như lão tổ các môn phái của tất cả người tu luyện đều ở đây -- trừ tán tu không có gia nhập Tán Tu Minh và Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu.
Người tu luyện ở đây hết sức vui mừng, vội vàng tiến lên bái kiến lão tổ của mình.
Chờ sau khi bọn hắn bái kiến xong lão tổ của mình, đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế kia liền hỏi: "Chỉ có các ngươi, những người khác đâu?"
Lão tổ các môn phái đều đang tìm kiếm đệ tử môn phái của mình, phát hiện nhân số chỗ này thực sự quá ít, không khớp với số người chưởng môn báo cho bọn họ, đặc biệt là lão tổ Huyễn Hải điện, không thể tin nổi nhìn hai người Đinh Lỗi.
"Chỉ có hai người các ngươi? Những người khác đâu?"
Đinh Lỗi áy náy lại khổ sở nói: "Những người khác..

Không còn nữa."
Lần này có không ít đệ tử Huyễn Hải điện tiến vào Thiên Chi Nguyên, trong đó có một nhóm không may ngã xuống khi cùng Đinh Lỗi bọn họ tiến vào U Minh chi địa, nhóm còn lại đoán chừng cũng đã ngã xuống khi biển máu cắn nuốt Thiên Chi Nguyên.
Các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế nghe đệ tử môn hạ báo cáo xong, nỗi lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Khi Ngục Thủy Trạch phát sinh dị biến, bọn họ liền thu được tin nhắn của đệ tử trong tông môn, Thiên Chi Nguyên có biến.
Song khi bọn họ đuổi tới bên ngoài Thiên Chi Nguyên, lại phát hiện lối vào Thiên Chi Nguyên đã phong ấn, bọn họ dùng rất nhiều biện pháp, đều không thể đi vào.
Ngay khi bọn hắn bó tay hết cách, quả thực lo lắng Thiên Chi Nguyên biến dị, suy nghĩ có cần đi xin phép hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đang tiềm tu hay không, nào biết bọn họ lại đột nhiên rời khỏi nơi tiềm tu xuất hiện ở đây, đi vào Thiên Chi Nguyên.
Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đã có thể tìm hiểu quy tắc thiên địa, khi Thiên Chi Nguyên sắp bị biển máu cắn nuốt, hai Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đột nhiên có cảm giác, mới đích thân chạy đến Thiên Chi Nguyên.


Mặc dù hai người không biết có chuyện gì xảy ra bên trong Thiên Chi Nguyên, nhưng trực giác lại biết, nếu Thiên Chi Nguyên có cái gì bất trắc, toàn bộ đại lục có thể sẽ nguy hiểm.
Về sau, lão tổ cảnh giới Nguyên Đế của Linh Lung bảo cũng chứng minh suy đoán của bọn hắn.
Đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế này dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy mấy chục ngàn người tu luyện đi vào, chỉ có hơn ba ngàn người sống sót, vẫn cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu an phận đứng ở trong đám người.
Lúc này, liền cảm giác được ánh mắt như có như không của mấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế rơi xuống trên người bọn họ, thân thể Văn Kiều lại căng cứng, mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện.
Khi cảm giác được tu vi và tuổi tác của hai người, đám người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế kia cũng nhịn không được rung động trong lòng.
Hai người này thực sự còn quá trẻ tuổi, thực sự khó mà tưởng tượng, vậy mà có thể bố trí ra một cái đại trận, để bọn hắn có thể may mắn sống sót.

Lại càng không cần phải nói sau khi Văn Kiều lao vào biển máu, đi làm cái gì, vì sao biển máu đột nhiên rút lui, đây đều là một bí ẩn.
Giống như Thiên Chi Nguyên có thể thoát khốn, đều có liên quan rất lớn với hai người này.
Trong lòng đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế quay đi quay lại trăm ngàn lần, trên mặt lại không có lộ ra chút nào.
Chẳng qua, bọn họ đã nhớ kỹ hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, tính toán đợi rời khỏi Thiên Chi Nguyên, lại tìm hiểu lai lịch thân phận của hai người.
Lúc này, Tô Thủ Linh bảo chủ Linh Lung bảo nói: "Bọn họ vất vả hai tháng, trước hết dẫn bọn hắn rời đi đã."
Các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế khác cũng gật đầu, bọn họ biết lần này Thiên Chi Nguyên còn phát sinh chuyện bọn họ không biết, chẳng qua những chuyện này tốt nhất nên tự mình hỏi thăm đồ tử đồ tôn nhà mình, cũng không cần phải hỏi ở trước mặt những người khác.
Vì thế đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế đều quyết định, trước hết để cho đám người này rời khỏi Thiên Chi Nguyên, đi ra bên ngoài nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục dò xét tình huống Thiên Chi Nguyên.
Đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế này bàn bạc, quyết định để ba người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế hộ tống bọn hắn rời đi.
Trong ba người, có bảo chủ Linh Lung bảo.
Tô Thủ Linh không yên lòng nhi tử, quyết định dẫn hắn rời đi trước.
Những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế khác nhìn thấy Tô Vọng Linh nằm trên lưng Vũ Kỳ Kiệt, hơi thở yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Tô Thủ Linh đều có mấy phần đồng tình.
Lúc trước bọn họ mơ hồ nghe nói người thừa kế duy nhất của Linh Lung bảo vô ý bị thương, nhưng lại không biết bị cái gì tổn thương, chỉ biết thương thế kia vẫn không thể tốt lên, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.

Nếu Tô Vọng Linh không may ngã xuống, có lẽ Linh Lung bảo thực sự sẽ bị đứt đoạn truyền thừa tại thế hệ Tô Thủ Linh.
Đám người treo vẻ đồng tình trên mặt, còn trong lòng nghĩ như thế nào, thì không biết được.
Vẻ mặt Tô Thủ Linh bình tĩnh, giống như không nhìn thấy vẻ đồng tình của những người này, cõng nhi tử suy yếu ở trên lưng, mang theo đệ tử Linh Lung bảo cùng nhau rời đi.
Có người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế hộ tống, bọn họ rất nhanh liền rời khỏi Thiên Chi Nguyên.
Khi gió ở cánh đồng bát ngát thổi qua, linh lực trong thiên địa tuôn vào thân thể, tất cả mọi người có chút hoảng hốt.
Không có luồng khí âm tà ở khắp mọi nơi kia, không có biển máu không thấy tận cùng, không có quái vật trong biển máu đếm không hết kia..

Bọn họ thật sự còn sống rời khỏi Thiên Chi Nguyên.
Nửa ngày, đám người tu luyện thần sắc cứng ngắc đờ đẫn này rốt cuộc chậm rãi lộ ra nụ cười, nhưng mà nụ cười này lại lộ ra vẻ tái nhợt bất lực.
Tất cả những gì bọn họ trải qua trong hai tháng này, khiến thể xác tinh thần bọn hắn mỏi mệt, cũng ăn mòn thân thể và tinh thần của bọn hắn.
Ba vị lão tổ cảnh giới Nguyên Đế hộ tống bọn hắn ra ngoài cũng biết đám đệ tử này sống sót sau tai nạn, trong thời gian ngắn tất nhiên không khôi phục lại được, săn sóc để bọn hắn tới trấn Thanh Nguyên nghỉ ngơi trước.
Tô Thủ Linh lại từ chối, ông ấy nói: "Tình huống con ta không tốt, ta muốn dẫn hắn về Linh Lung bảo, vậy nên đi trước một bước."
Hai vị lão tổ cảnh giới Nguyên Đế đều có chút thông cảm, không có miễn cưỡng ông ấy lưu lại.
Lúc rời đi, Tô Thủ Linh không chỉ mang theo đệ tử Linh Lung bảo rời đi, hơn nữa cũng mang theo Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu..