Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 232: Có Thể Giúp Ta Trả Nợ Không





Sau khi trở về từ chỗ Tô Vọng Linh, Văn Kiều hỏi: "Phu quân, hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia không có sao chứ?"
"Không biết." Ninh Ngộ Châu dứt khoát nói: "Nếu như tà linh trong Thiên Chi Nguyên có thể giải quyết đơn giản như vậy, năm đó, những người tu luyện kia sẽ không lựa chọn Thần Âm Bảo thụ và Tịnh Linh Thủy Liên trấn áp bọn nó."
Cho nên, hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia, sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Văn Kiều nghĩ đến truyền thừa và ký ức Thần Âm Bảo thụ cho nàng, năm đó, trong số những người tu luyện phong ấn Thiên Chi Nguyên, có không ít đại năng, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn phong ấn Thiên Chi Nguyên, mà không phải giải quyết tai họa ngầm trong Thiên Chi Nguyên.
Ninh Ngộ Châu sờ sờ đầu của nàng: "Mặc kệ như thế nào, hiện tại Thiên Chi Nguyên vẫn an toàn."
Chỉ cần Thiên Chi Nguyên an toàn, Phi Tinh đại lục cũng an toàn, cố gắng của bọn họ cũng không phí công.
Văn Kiều ừm một tiếng, nở nụ cười với hắn, trong lòng nghĩ đến Thần Âm Bảo thụ, chỉ hi vọng không có ai đến chỗ Thần Âm Bảo thụ quấy rầy, để nó an tĩnh trưởng thành.
** *
Vài ngày sau, những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế tiến vào Thiên Chi Nguyên lần lượt đi ra.
Bên ngoài Thiên Chi Nguyên vẫn hết sức náo nhiệt, trừ Linh Lung bảo đã rời đi, những người tu luyện khác vẫn ở lại đây.

Những người tu luyện còn sống từ Thiên Chi Nguyên lúc này đều đang nghỉ ngơi trong phi thuyền bên ngoài Thiên Chi Nguyên, cũng không hề rời đi.
Lần này Thiên Chi Nguyên xảy ra chuyện, trong đó còn có rất nhiều chi tiết cũng không rõ ràng, bọn họ cần lưu lại, chờ các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế triệu kiến.
Đệ tử Phi Tiên đảo chờ bên ngoài Thiên Chi Nguyên dồn dập đi bái kiến lão tổ cảnh giới Nguyên Đế trong đảo, lần này Phi Tiên đảo tới hai vị lão tổ cảnh giới Nguyên Đế, một vị trong đó chính là Bác Nguyên Tôn Giả sư tôn của Kiều Nhạc Sơn.
Kiều Nhạc Sơn mang theo đệ đệ cùng đi bái kiến sư tôn Bác Nguyên Tôn Giả.
Kiều Nhạc Thủy ngoan ngoãn đi theo sau lưng huynh trưởng, cung cung kính kính hành lễ cho Bác Nguyên Tôn Giả, sau đó thông minh lui sang một bên, không quấy rầy huynh trưởng cùng Bác Nguyên Chân Quân nói chuyện.
Kiều Nhạc Sơn dò hỏi: "Sư tôn, sư tổ không có sao chứ?"
Bác Nguyên tôn giả thở dài: "Sư tổ ngươi và Hợp Phù Tôn Giả Thiên Phù Tông tiến vào Ngục Thủy Trạch, sau đó liền mất đi bóng dáng.

Chúng ta dự định đi vào tìm bọn họ, chỉ là Ngục Thủy Trạch đối với người tu luyện cấp cao áp chế cực mạnh, không thể tiến vào quá sâu."
Áp chế của Ngục Thủy Trạch đối với người tu luyện cấp cao có chút lợi hại, trước kia bọn họ không biết vì sao lại thế, cho đến khi huyết chướng xuất thế, rốt cuộc hiểu đây là do huyết chướng, huyết chướng nói rõ không muốn để người tu luyện cấp cao tiến vào địa bàn của nó.

Cũng bởi vì như thế, bọn họ rất lo lắng cho hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh tiến vào huyết chướng, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tổn thất đối với Phi Tinh đại lục rất là to lớn.
Không chỉ có Bác Nguyên Tôn Giả lo lắng, những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế khác cũng là như thế.
Áp chế của Ngục Thủy Trạch đối với người tu luyện cấp cao đáng sợ như thế, cũng không biết hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Đế kia có thể chịu nổi không.
Bác Nguyên Tôn Giả cảm khái trong lòng, cũng biết có lo lắng đến đâu cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại hỏi thăm đồ đệ đã trải qua những gì tại Thiên Chi Nguyên trong mấy ngày nay.

Lúc trước, khi gặp nhau tại Thiên Chi Nguyên, bởi vì nhiều người nhiều miệng, đồ đệ chỉ báo cáo đơn giản một chút tình huống, cũng không nói rõ.
Lần này Kiều Nhạc Sơn nói rất kỹ càng, không có giấu diếm sự trợ giúp của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đối với bọn hắn.
"Nếu không phải Văn cô nương tự mình tiến vào biển máu tìm kiếm Thần mộc, chỉ sợ Thiên Chi Nguyên sẽ bị biển máu nuốt chửng, tất cả tà linh đều ra ngoài, Phi Tinh đại lục cũng khó mà giữ được."
Bác Nguyên Tôn Giả hết sức kinh ngạc: "Tiểu tử kia của Linh Lung bảo thật sự nói như vậy?"
Vẻ mặt Kiều Nhạc Sơn trầm ngưng: "Đúng vậy, theo Tô thiếu chủ nói, Thiên Chi Nguyên liên quan đến an nguy của Phi Tinh đại lục, nhất định không thể để tà linh trong Thiên Chi Nguyên tái hiện trên Phi Tinh đại lục."
Bác Nguyên tôn giả vô thức nhíu mày, rốt cuộc không nói gì thêm, hỏi: "Ngươi có biết lai lịch hai người kia?"
"Đệ tử không biết."
Bác Nguyên Tôn Giả trầm ngâm một lát, dặn dò đồ đệ: "Nhạc Sơn, việc này chớ nói cho người bên ngoài, nếu có người hỏi ngươi, ngươi bảo cho bọn họ tới tìm vi sư."
Sau khi Kiều Nhạc Sơn nghe xong, liền biết sư tôn muốn kéo chuyện này vào trên thân, để ngăn cản những lời chất vấn của người bên ngoài đối với hắn.

Trong lòng hắn cảm động, nhưng cũng biết, việc này giao cho sư tôn là tốt nhất, như thế cũng có thể bảo vệ hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu.
"Đệ tử biết rồi, sư tôn nhất định phải cẩn thận."
Bác Nguyên Tôn Giả hiếm khi thấy đệ tử kiệm lời lãnh đạm này như thế, không khỏi cười lên.
Mặc dù trong này còn có rất nhiều chỗ nghi vấn, Bác Nguyên Tôn Giả nhạy bén phát hiện được hai người kia lai lịch bất phàm, nếu không tiểu tử Linh Lung bảo kia sẽ không để đồ đệ đưa hạt Bồ Đề cho cô nương kia, để cho nàng xông vào biển máu tìm kiếm Thần mộc.
Thế nhân đều nói Phi Tiên đảo làm việc thần bí, nhưng theo Bác Nguyên Tôn Giả, Linh Lung bảo cũng không thua kém bao nhiêu.
Mặc dù rất nhiều quy tắc làm việc của Linh Lung bảo khiến ông ấy nhìn không thấu, nhưng lại nhạy bén phát hiện, các hành động và việc làm của Linh Lung bảo, đều có quan hệ rất lớn với Phi Tinh đại lục.
Bác Nguyên Tôn Giả thầm nghĩ, xem ra cần phải bớt chút thời gian, đi thăm hỏi Tô Thủ Linh.
Về phần Thần Âm Bảo thụ, Bác Nguyên Tôn Giả cũng không lo lắng sẽ có người gây bất lợi cho nó, thứ nhất, tiểu cô nương họ Văn kia còn để lại hậu chiêu, không có nói ra vị trí của Thần Âm Bảo thụ cho người khác biết; thứ hai, lĩnh vực tuyệt đối của Thần thụ không phải người tu luyện nào cũng có thể tuỳ tiện đột phá.
Nói xong việc này, ánh mắt Bác Nguyên Tôn Giả rơi xuống Kiều Nhạc Thủy ngoan ngoãn chấp tay đứng bên cạnh.
Đây là thân nhân chung dòng máu với ái đồ, Bác Nguyên Tôn Giả vẫn cho mấy phần mặt mũi, gọi hắn đến trước mặt, không khỏi hỏi thăm vài câu.
"Tại sao ngươi cũng tới Thiên Chi Nguyên?"
Đối mặt với lời hỏi thăm của Bác Nguyên Tôn Giả, Kiều Nhạc Thủy không biết trả lời như thế nào, đành phải nhìn về phía huynh trưởng hắn.
Lúc trước Kiều Nhạc Sơn đã biết được cảnh ngộ của đệ đệ từ chỗ hắn, trong lòng vừa hối hận vừa đau, chẳng qua vẫn hết sức tỉnh táo, cũng không có mạo muội làm việc.

Hắn cũng không giấu diếm, báo cáo cảnh ngộ của đệ đệ cho sư tôn.
Sau khi Bác Nguyên Tôn Giả nghe xong, thần sắc có chút nghiêm túc.
"Có biết ám toán ngươi là vật gì không, vậy mà ác độc như thế?"
Kiều Nhạc Thủy lắc đầu: "Vãn bối còn không kịp đi thăm dò! Vốn dĩ muốn đi Thiên Chi Nguyên tìm được huynh trưởng, lại cùng huynh trưởng về Kiều gia điều tra việc này."
Có thể sử dụng thủ pháp ác độc bực này ám toán người, có thể thấy được lực lượng của kẻ sau màn không tầm thường, Kiều Nhạc Thủy biết năng lực bản thân, cho nên mới muốn tìm huynh trưởng cùng nhau điều tra.
Kiều Nhạc Sơn không chỉ là người Kiều gia, cũng là đệ tử Phi Tiên đảo, có hắn ở đó, việc này sẽ điều tra nhanh hơn một chút.
Bác Nguyên Tôn Giả nói: "Đúng là nên như thế, chờ các ngươi nghỉ ngơi tốt, sau đó hẵng về Kiều gia một chuyến."
"Vâng, sư tôn." Kiều Nhạc Sơn chấp tay ứng một tiếng.
Kiều Nhạc Thủy cũng hết sức cảm kích, cảm thấy sư tôn của Đại ca thật sự là một người tốt.
Kế tiếp, Bác Nguyên Tôn Giả đổi đề tài, nói ra: "Xem ra bản lĩnh của Ninh công tử và Văn cô nương kia quả thật lợi hại, chẳng trách sẽ được Tô Thủ Linh mang đi."
Ngay cả loại tổn thương ác độc kia cũng có thể trị tốt, có thể thấy được bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, Bác Nguyên Tôn Giả cũng có chút tò mò, hai người này đến cùng có lai lịch gì, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Nói đến hai người này, Kiều Nhạc Thủy ăn ngay nói thật: "Bọn họ quả thật rất lợi hại! Nếu không có bọn họ, chỉ sợ ta đã sớm chết."
Kiều Nhạc Sơn trầm ổn nói: "Sư tôn, Ninh công tử và Văn cô nương không chỉ là ân nhân cứu mạng của A Thủy, lần này cũng trợ giúp chúng ta giải quyết nguy hiểm trong Thiên Chi Nguyên, bọn họ là người đáng giá kết giao, nếu là..


Mong rằng sư tôn hỗ trợ giao thiệp một chút."
Bác Nguyên Tôn Giả nghe nói như thế, cũng không kỳ quái.
Đồ đệ này của ông ấy, là người chí tình chí nghĩa, nếu không, cũng sẽ không ở lại lúc Thiên Chi Nguyên bị biển máu cắn nuốt, cho dù có hạt Bồ Đề bảo vệ hắn bình an rời đi, lại từ bỏ cơ hội này, lựa chọn cùng chiến đấu với sư đệ sư muội và đệ đệ.

Hai người kia không chỉ là ân nhân cứu mạng của đệ đệ hắn, cũng cứu mạng đám người bọn họ, hắn tất nhiên muốn nghĩ cách bảo vệ hai người.
"Vi sư biết rồi." Bác Nguyên Tôn Giả nói: "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Nghe ông ấy nói xong, Kiều Nhạc Sơn biết ngay sư tôn đã đồng ý, cung kính hành lễ, cùng đệ đệ rời đi.
Kiều Nhạc Sơn mang theo đệ đệ vào bên trong phi thuyền của Phi Tiên đảo, nói ra: "A Thủy, ngươi nghỉ ngơi trước, qua một đoạn thời gian, chúng ta liền về Kiều gia."
Kiều Nhạc Thủy có chút kích động, sau kích động lại có chút bận tâm: "Đại ca, Ninh công tử và Văn cô nương bọn họ thật sự không có việc gì sao?"
"Sẽ không, Linh Lung bảo sẽ bảo vệ bọn họ." Kiều Nhạc Sơn tỉnh táo nói: "Toàn bộ Phi Tinh đại lục, cũng chỉ có Linh Lung bảo có thể bảo vệ bọn họ."
Kiều Nhạc Thủy a một tiếng, vẫn là đầy lòng thấp thỏm.
Kiều Nhạc Sơn liếc hắn một cái, nói tiếp: "Đợi xử lý xong chuyện Kiều gia, chúng ta đi Linh Lung bảo một chuyến."
Hai người kia cứu đệ đệ của hắn, mặc kệ như thế nào, Kiều Nhạc Sơn đều muốn đích thân đi cảm tạ một phen.
Kiều Nhạc Thủy lập tức vui vẻ trở lại, nói ra: "Quả thật phải đi, ta còn thiếu bọn họ ân cứu mạng.

Còn có..

Đại ca, trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch và bảo vật, có thể giúp ta trả nợ không?"
Kiều Nhạc Sơn: "..."
* * *
Nửa tháng sau, phi thuyền đến Linh Lung bảo.
Linh Lung bảo ở giữa một mảnh sông núi linh khí vây quanh, dựa núi bàng nước, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hầu hết kiến trúc bên trong bảo đều là cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, tòa nhà nhỏ trên nước chung linh dục tú*, hình thành một mảnh cảnh sắc ôn sơn nước mềm.
*đất thiêng sẽ sinh hiền tài, chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.
Vẫn là Vũ Kỳ Kiệt dẫn bọn họ đi khách viện nghỉ ngơi.
Vũ Kỳ Kiệt đưa bọn họ đến một chỗ khách viện có núi có nước trong nội viện, sát vách chính là Tê Linh các thiếu chủ Linh Lung bảo ở lại, khoảng cách rất gần, thuận tiện Ninh Ngộ Châu chữa bệnh cho Tô Vọng Linh.
Tô Thủ Linh là một người làm việc cực có hiệu suất, đệ tử trong bảo cũng là như thế.
Sau khi bọn họ đến Linh Lung bảo, đệ tử Linh Lung bảo đã thu thập gần đủ đồ vật Ninh Ngộ Châu liệt ra bên trên ngọc giản.
Tô Thủ Linh tự mình đưa qua cho Ninh Ngộ Châu.
Đi cùng Tô Thủ Linh còn có một mỹ phụ nhân*.
*người phụ nữ xinh đẹp đã lập gia đình.
Mỹ phụ nhân kia có tu vi cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ, dung mạo xinh đẹp, trong lúc nói cười ríu rít, cố phán thần phi*, là mỹ nhân hiếm có.

Bà ấy là đạo lữ Tô Thủ Linh, mẫu thân của Tô Vọng Linh -- Đan Hàm Nhã, được thế nhân gọi là Hoài Mộng Tiên Tử.
*tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi, văn thải tinh hoa, kiến chi vong tục: Là một câu dùng để mô tả vẻ đẹp của Tam tiểu thư nhà họ Giả - Giả Thám Xuân trong Hầu Lâu Mộng (hồi thứ 3)
Có lẽ là một mực lo lắng thân thể nhi tử, mặt mày Đan Hàm Nhã có vẻ u sầu nhàn nhạt, nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu, có chút chờ mong mà nói: "Ninh công tử, con ta đành nhờ ngươi."
Ninh Ngộ Châu nói: "Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cố hết sức."
Mấy người cùng đi đến Tê Linh các.
Tô Vọng Linh ngồi chờ bọn họ ở đằng kia, thấy phụ mẫu đến, lập tức muốn đứng lên.
Đan Hàm Nhã vội nói: "Ngồi ngồi, thân thể của con còn chưa tốt mà! Còn thổ huyết không? Thức hải có khó chịu không? Có muốn uống chút linh nhưỡng hay không.."
Tô Vọng Linh: "Nương, hôm qua người mới hỏi qua, nhi tử không có việc gì."

Đan Hàm Nhã một tấm lòng của người làm mẹ, hỏi nhiều đến đâu cũng ngại không đủ, mỗi lần nhìn thấy nhi tử chịu đựng đau đớn, hận không thể thay hắn nhận lấy, trong lòng cũng oán hận kẻ hại nhi tử của bà ấy thành như vậy.
Tô Thủ Linh ho nhẹ một tiếng, nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, đồ vật ngươi liệt ra đều ở đây, chỉ là còn thiếu ba loại, Kim Tu Hắc Sí Điệp, Tử Huyết Linh Chi, cùng với Kim Ô Phù Dung."
Ninh Ngộ Châu nhận lấy túi trữ vật ông ấy đưa tới, thần thức đảo qua, phát hiện Linh Lung bảo thu thập quả nhiên đầy đủ, trong lòng có mấy phần hiểu rõ đối với tài lực và năng lực của Linh Lung bảo.
"Chỗ ta có Kim Tu Hắc Sí Điệp và Tử Huyết Linh Chi, còn Kim Ô Phù Dung này, nếu như thực sự tìm không được, chỉ có thể tìm những vật khác khác thay thế." Ninh Ngộ Châu nói, ở trong lòng đã suy nghĩ dùng cái gì để thay thế Kim Ô Phù Dung.
"Kim Ô Phù Dung này là vật gì?" Đan Hàm Nhã hỏi.
Ninh Ngộ Châu liền giải thích lai lịch và tác dụng của Kim Ô Phù Dung cho bọn hắn, đây là linh dược cấp mười, sinh trưởng ở nơi mặt trời không lặn, tương tự mặt trời, lại như Phù Dung Tịnh Đế, có chút thần kỳ, người tu luyện ăn vào, có thể khiến linh thể không bị âm tà ăn mòn.
"Thân thể Tô thiếu chủ đã bị vật chất hắc ám kia ăn mòn, cần sí dương chi vật bực này để điều trị."
"Nếu như bây giờ không có thì sao?" Tô Vọng Linh hỏi thăm.
Ninh Ngộ Châu thở dài: "Chỉ sợ sẽ có chướng ngại đối với việc tu hành sau này của Tô thiếu chủ."
Sắc mặt phu thê Tô Thủ Linh trở nên cực kỳ khó coi, Tô Vọng Linh là đệ tử Tô thị nhận được truyền thừa Linh Tê Thể hoàn chỉnh nhất trong nhiều đời như vậy, bằng tư chất của hắn, nhất định có thể phi thăng lên thượng giới, mà không phải bị vây khốn ở hạ giới, bị vây khốn trong tộc quy Tô thị, vĩnh viễn không được giải thoát.
Tô Vọng Linh hết sức bình tĩnh: "Có những biện pháp khác không?"
Ninh Ngộ Châu nhíu mày: "Biện pháp cũng có, chẳng qua tạm thời xem tình huống trị liệu của ngươi trước."
Tô Vọng Linh gật đầu, cũng không có hỏi là biện pháp gì, nói ra: "Vậy thì làm phiền Ninh công tử."
Đan Hàm Nhã muốn nói lại thôi, bị trượng phu kịp thời ngăn cản, đành phải im lặng, đứng ở một bên nhìn Ninh Ngộ Châu bận rộn.
Ninh Ngộ Châu trước lấy ra một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, để Tô Vọng Linh ăn vào, cẩn thận đem linh lực đưa vào trong cơ thể hắn, xem xét tình huống thân thể của hắn.

Một canh giờ sau, lại để cho hắn ăn vào viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan thứ hai, tiếp tục xem xét..
Mắt thấy Ninh Ngộ Châu đem Âm Dương Niết Bàn Chân đan đút cho Tô Vọng Linh giống như không cần tiền, hai con yêu thú ghé vào bờ vai Văn Kiều làm mao đoàn nhịn không được thò đầu ra thăm dò, trong lòng vừa vội vừa tức, nhưng không dám lên tiếng.
Trong phòng này còn có một người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế đấy.
Đối mặt với người lợi hại hơn mình, hai con mao đoàn vẫn rất thông minh, kiên quyết không đối đầu với bọn hắn.
Văn Kiều biết tâm tình hai con yêu thú, xoa xoa lông của bọn nó, đút bọn nó mấy viên linh đan cấp địa xem như an ủi.
Một lần để Tô Vọng Linh ăn vào sáu viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc thu tay lại, nói ra: "Ngày hôm nay đến đây thôi, sau đó ta muốn luyện đan, chờ ta luyện đan xong, lại tới trị liệu cho Tô thiếu chủ."
Đan Hàm Nhã nhịn không được hỏi: "Ninh công tử, linh đan màu trắng đen này là cái gì? Bây giờ tình huống con ta như thế nào?" Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
"Đây là Âm Dương Niết Bàn Chân đan, tình huống Tô thiếu chủ đã khá hơn rồi, còn cần một tháng mới có thể thấy hiệu quả." Ninh Ngộ Châu giải thích.
Phu thê Tô Thủ Linh thấy hắn cũng không giải thích Âm Dương Niết Bàn Chân đan, thức thời không có hỏi nhiều, mà chỉ nói: "Ninh công tử, nếu để cho con ta có thể tốt hoàn toàn, cần phải mất bao lâu?"
"Cần nửa năm đến một năm."
Thời gian một năm cũng không lâu lắm, phu thê Tô Thủ Linh đều có chút hài lòng.

Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Sau khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều rời đi, Tô Thủ Linh và nhi tử nói chuyện một lát, sau đó mang theo thê tử rời khỏi Tê Linh các, thương lượng với nàng về chuyện Kim Ô Phù Dung.
Tô Thủ Linh nói ra: "Ta đã để thương hội Phi Long hỗ trợ chú ý, có tin tức của nó, sẽ đưa tới ngay lập tức."
Đan Hàm Nhã lo lắng: "Linh dược cấp chín đều hiếm thấy, huống chi là linh dược cấp mười, thật sự có thể tìm được ư?" Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
"Sẽ tìm được." Tô Thủ Linh thần sắc bình tĩnh: "Cho dù phải đi đại lục khác tìm kiếm, ta cũng sẽ tìm ra nó."
Thấy Tô Thủ Linh đặt quyết tâm, Đan Hàm Nhã không lại nói gì nữa..