Bởi vì lần này nghi ngờ là sát thủ Ám Ảnh Lâu mai phục, lộ trình kế tiếp, Tần Hồng Đao thay đổi thái độ tản mạn lúc trước, trở nên cảnh giác.
Cũng vì phần cảnh giác này, lúc gặp được lần mai phục tiếp theo, pháp khí phi hành có thể kịp thời tránh đi công kích của đối phương.
Lần này Tần Hồng Đao không có che giấu thân phận, nàng ta tế ra trường đao, trường đao quét ngang, ánh sáng lạnh như băng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, núi đá vỡ toang, nơi trường đao quét qua, không một người nào có thể trốn.
Đáng tiếc mặc dù Tần Hồng Đao có chuẩn bị, nhưng vẫn không thể hỏi ra điều gì, sau khi nhiệm vụ của những sát thủ mai phục này thất bại, chỉ có một kết quả, Thức hải sụp đổ, thần hồn hủy diệt, có thể nói là chết hoàn toàn.
Tần Hồng Đao ngược lại là không để ý cái chết của bọn hắn, ý vị không rõ mà liếc nhìn những thi thể này, gọi đám người quay về pháp khí phi hành.
"Nếu như bọn họ thật sự là người của Ám Ảnh Lâu, đoán chừng lại đến mấy lần, sau khi phát hiện làm chuyện vô ích, chắc hẳn sẽ không trở lại." Tần Hồng Đao vẫy vẫy tay, thu hồi trường đao.
Vẻ mặt Thịnh Vân Thâm phẫn nộ: "Ám Ảnh Lâu này thật đáng ghét, chỉ cần có thể giao nổi nguyên tinh, nhiệm vụ gì cũng nhận, chẳng phân biệt thị phi. Ngày khác nếu ta có năng lực, việc thứ nhất ta sẽ diệt Ám Ảnh Lâu."
Ám Ảnh Lâu không có phân chia chính tà, ở trong mắt Cửu Điện Tu La kia, chỉ có lợi ích, chỉ cần xuất ra nổi lợi ích khiến Ám Ảnh Lâu động lòng, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh đỉnh cấp, đoán chừng bọn họ cũng dám mai phục giết chết.
Điều này cũng khiến cho người tu luyện Thánh Vũ đại lục đối với bọn chúng có chút kiêng kị, nhưng đáng tiếc Ám Ảnh Lâu hành tung bí hiểm, không người nào biết hang ổ của bọn chúng ở đâu, muốn đối phó bọn chúng cũng không có cách nào.
Tần Hồng Đao cười nói: "Nếu ngươi thật sự muốn tiêu diệt bọn chúng, đoán chừng phải tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh mới được."
Thịnh Vân Thâm giật mình: "Tại sao phải tới cảnh giới Nguyên Thánh? Ám Ảnh Lâu cũng không có lão tổ cảnh giới Nguyên Thánh."
"Ai biết được? Ngộ nhỡ có thì sao?" Tần Hồng Đao thuận miệng nói.
Thịnh Vân Thâm không nói nữa.
Hiện tại tu vi hắn ta chỉ mới tới cảnh giới Nguyên Mạch, cảnh giới Nguyên Thánh với hắn ta mà nói, xa không thể với tới, ở giai đoạn hiện tại, hắn ta chưa bao giờ có vọng tưởng mình có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Thánh, đó là chuyện rất lâu sau này, lâu đến mức hắn ta cũng không dám nghĩ.
Ám Ảnh Lâu chỉ là một tổ chức sát thủ, sẽ không có lão quái vật cảnh giới Nguyên Thánh tọa trấn. Nếu thật sự tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh, làm gì lại hạ mình ở tại một tổ chức sát thủ nho nhỏ? Khai tông lập phái đều làm được rồi.
Mặc dù nhận được đả kích không nhỏ, chẳng qua Thịnh Vân Thâm là một người rất có năng lực điều tiết tâm tình của mình, quay đầu liền cùng Ninh Ngộ Châu bọn họ nói về Ám Ảnh Lâu.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tự nhiên biết Ám Ảnh Lâu.
Bọn họ cùng Cửu Tu La của Ám Ảnh Lâu -- Từ Cửu Tu có thù oán đấy, ngày sau nếu như gặp được, đoán chừng lại muốn đánh một trận.
Trước khi thật sự đối đầu, bọn họ tự nhiên hi vọng thu thập thêm một chút tin tức về Ám Ảnh Lâu, không chừng có thể dùng tới trong tương lai.
Đáng tiếc Thịnh Vân Thâm là một đệ tử danh môn chính phái, đối với Ám Ảnh Lâu không biết nhiều lắm, chỉ biết trong đó có chín điện, người phụ trách chín điện được gọi là Cửu Tu La, tiếp nhận các nhiệm vụ khác nhau, người phụ trách trong chín điện là ai, hắn ta cũng không biết rõ.
Kế tiếp, quả nhiên như Tần Hồng Đao nói, bọn họ lại gặp được hai lần mai phục.
Mà hai lần mai phục này đều là một kích đi ngay, không có lưu lại tặng đầu người nữa, sau hai lần, đường trở về rốt cuộc trở nên thuận lợi, không tiếp tục gặp được những chuyện sốt ruột này.
Tần Hồng Đao chậc một tiếng, nàng ta đã sớm biết phong cách của Ám Ảnh Lâu, sẽ không uổng phí quá nhiều nhân lực và tài lực, bồi dưỡng sát thủ cũng cần thời gian và tài lực, nếu hao tổn quá nhiều, không cách nào thu hồi được lợi ích phải đạt được từ trong thù lao, tự nhiên rất nhanh liền sẽ triệt bỏ nhiệm vụ.
Như vậy, bọn họ rốt cuộc thuận lợi đến Xích Tiêu Tông.
** *
Thành An Khâu, Vương gia. Vương Khinh Dung nhận được tin tức của Ám Ảnh Lâu, sau khi biết được nhiệm vụ thất bại, nhịn không được nhíu mày, sắc mặt không vui mà nói: "Ta giao nhiều nguyên tinh cho các ngươi như vậy, cũng không phải để các ngươi nói một câu thất bại liền xong việc."
Người mặc áo choàng màu đen phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe: "Bên cạnh bọn họ có Tần Hồng Đao của Xích Tiêu Tông! Ngươi cũng không có nói về sự tồn tại của Tần Hồng Đao cho chúng ta biết."
"Tần Hồng Đao?" Vương Khinh Dung lấy làm kinh hãi, nàng ta cũng không ngu ngốc, nghĩ một chút liền rõ ràng: "Chẳng lẽ trong quán rượu ngày đó, nữ nhân kia chính là Tần Hồng Đao?"
Từ khi cảm giác được trên người tiểu cô nương gọi là Mẫn Xúc kia có dị bảo hấp dẫn nàng ta, Vương Khinh Dung vẫn luôn phái người theo dõi bọn họ. Lúc ấy biết được Mẫn Xúc đang uống rượu trong quán, nàng ta lập tức muốn đến gặp ngẫu nhiên, tìm kiếm thật hư của đối phương.
Nào biết được còn chưa kịp làm cái gì, đã bị một nữ tu thực lực cường đại bên cạnh Mẫn Xúc đuổi đi.
Lúc ấy Vương Khinh Dung vô cùng thức thời, nhưng sau đó đã suy nghĩ không ít, cảm thấy nữ tu phóng ra uy áp kia hơi quen mặt.
Bây giờ nghe người Ám Ảnh Lâu nói, rốt cuộc hiểu rõ tại sao nhìn quen mắt, rõ ràng chính là Tần Hồng Đao.
Đối với rất nhiều người tu luyện thế hệ trẻ tuổi mà nói, Tần Hồng Đao nghiễm nhiên chính là một truyền kỳ, cũng là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ, có Tần Hồng Đao hộ tống, chẳng trách ngay cả Ám Ảnh Lâu cũng thất thủ.
Nàng ta trầm mặt, quai hàm hơi giật giật, nói ra: "Ta có thể thêm nguyên tinh, tặng thêm ba loại linh đan cấp địa và mười loại linh đan cấp huyền, nhất thiết phải bắt sống Mẫn Xúc."
Người áo đen vươn tay: "Cấp địa năm loại, cấp huyền mười lăm loại."
Vương Khinh Dung lập tức giận dữ, giọng nói lạnh lẽo: "Các ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Người áo đen không hề thay đổi, khàn giọng nói: "Người ủy thác nhằm vào đám Tần Hồng Đao, chúng ta tiếp nhận hai cái, một cái đến từ ngươi, một cái đến từ người thần bí không để lại tên, vì thế Ám Ảnh Lâu trước sau phái ra bốn nhóm sát thủ, hai lần trước đều hao tổn trong tay Tần Hồng Đao, hai lần sau bởi vì chưa có xung đột chính diện với nàng ta, mới có thể toàn thân trở ra. Tần Hồng Đao là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, thuộc về nhiệm vụ cao cấp, ngươi trả cái giá quá nhỏ, không đủ để chúng ta ra tay."
Về phần người ủy thác còn lại, ngay từ đầu đã nói rõ đối tượng ám sát, Ám Ảnh Lâu tự nhiên phái người có thực lực tương đương với đối thủ sang đó.
Đáng tiếc bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Tần Hồng Đao, Tần Hồng Đao là loại người tu luyện gặp mạnh thì càng mạnh, sát thủ bọn họ phái ra cũng chết trong tay Tần Hồng Đao.
Hai lần nhiệm vụ liên tiếp đều thất bại ở nơi đó, sau khi Ám Ảnh Lâu nhận được tin tức, tổng cộng một chút, phát hiện hai nhiệm vụ này trùng hợp, vì vậy hai lần nhiệm vụ sau, chỉ chủ yếu thăm dò.
Vương Khinh Dung không nghĩ tới ngoại trừ mình, vẫn còn có người muốn mua mạng của bọn hắn, không khỏi hỏi: "Là ai?"
"Quy củ của Ám Ảnh Lâu, chúng ta không thể nói ra tên của đối phương, ngươi không cần lo lắng, đối phương chỉ muốn lấy mạng Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm, cũng không xung đột với nhiệm vụ của ngươi."
"Vậy là tốt rồi." Vương Khinh Dung lạnh lùng nói: "Mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định không thể gây tổn thương cho Mẫn Xúc, ta muốn người sống."
"Có thể." Người áo đen rất sảng khoái: "Về phần giá cả.."
"Cứ theo lời ngươi vừa nói." Vương Khinh Dung nói: "Chỉ cần các ngươi mau chóng mang người tới đây."
"Điều này chỉ sợ không được."
"Cái gì?" Vương Khinh Dung lạnh giọng nói: "Ám Ảnh Lâu các ngươi muốn bội ước hay sao?"
Người áo đen vẫn không nhanh không chậm: "Cũng không phải, là bởi vì mấy người Tần Hồng Đao đã tiến vào Xích Tiêu Tông, chúng ta không có cách nào phỏng đoán bọn họ sẽ ở Xích Tiêu Tông trong bao lâu, nếu bọn họ vẫn luôn co đầu rút cổ tại Xích Tiêu Tông, chúng ta cũng không có cách nào."
Mặc dù Ám Ảnh Lâu không có nhiệm vụ không dám nhận, nhưng cũng sẽ không làm việc hi sinh vô ích. Xích Tiêu Tông chính là đại tông môn đỉnh cấp, cho dù là Ám Ảnh Lâu, cũng không dám tùy tiện phái sát thủ ẩn vào Xích Tiêu Tông, nhiều nhất chỉ có thể động thủ ở phụ cận Xích Tiêu Tông, sau khi nhiệm vụ hoàn thành có thể kịp thời rút lui.
Vương Khinh Dung lại nhíu mày.
Nàng ta cũng rõ ràng đạo lý này, nếu Mẫn Xúc vẫn luôn ở tại Xích Tiêu Tông, thậm chí gia nhập vào Xích Tiêu Tông, Ám Ảnh Lâu không có cách nào ra tay, chẳng biết lúc nào mới có thể bắt được nàng vào trong tay.
Loại chuyện không giới hạn thời gian này, khiến tâm tình của nàng ta trở nên hỏng bét, nhưng lại không thể không dằn xuống.
"Ta đã biết, việc này để đó trước, chỉ cần có kết quả, hi vọng Ám Ảnh Lâu ngay lập tức báo tin tức cho ta."
"Đây là tự nhiên."
Người áo đen khàn giọng cười, chậm rãi đứng dậy.
Vương Khinh Dung mắt lạnh nhìn người áo đen, không có ý đứng dậy đưa tiễn, cùng nhau hợp tác cũng được vài lần, mặc dù không tính hiểu rõ, nhưng bởi vì có chung bí mật, nàng ta cũng không sợ đám sát thủ hành tung bí hiểm của Ám Ảnh Lâu.
"Ẩn Long Linh Ngọc kia dùng tốt không?" Người áo đen đột nhiên hỏi.
Vương Khỉ Dung sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ ý đối phương.
Ẩn Long Linh Ngọc chính là linh khí Ám Ảnh Lâu đưa cho nàng ta dùng để ẩn giấu huyết mạch thần dị, Vương Khinh Dung không biết nó có dùng được hay không, dù sao nàng ta chưa từng thí nghiệm thử, tùy tiện mà nói: "Còn tạm được."
Người áo đen phát ra tiếng cười ý vị không rõ, ánh mắt xuyên qua mũ áo choàng đen như mực kia, khiến cho nàng ta có chút không thoải mái, đang chuẩn bị nói gì đó, đã thấy người áo đen kia biến mất tại chỗ.
Vương Khinh Dung mặt không thay đổi ngồi đó, sau một hồi khá lâu, xác nhận trong phòng đã không còn hơi thở của đối phương, nàng ta mới chậm rãi buông lỏng.
** *
Dãy núi Điệp Thúy vắt ngang không biết mấy trăm triệu dặm, nhìn từ xa chỉ thấy một ngọn núi thanh tú kéo dài không dứt, nhìn không đến tận cùng.
Pháp khí phi hành dừng lại trước cửa lớn Xích Tiêu Tông.
Lúc đám người Tần Hồng Đao nhảy xuống từ pháp khí phi hành, đệ tử trông cửa phát ra một trận tiếng hoan hô: "Đại sư tỷ đã về rồi~"
Giọng nói này truyền ra xa xa, rất nhanh toàn bộ Xích Tiêu Tông đều biết Tần Hồng Đao trở về, bởi vậy có thể thấy được nhân khí của Tần Hồng Đao trong tông môn, cực kỳ được hoan nghênh.
Chỉ thấy Tần Hồng Đao rất nhanh liền bị một đám người tu luyện trẻ tuổi vây quanh, những người khác bị lấn sang một bên.
Thịnh Vân Thâm nháy mắt với hai người Ninh Ngộ Châu: "Mỗi lần sư tỷ về tông môn đều phải trải qua một lần như thế này."
Tần Hồng Đao cũng không quên khách nhân, dăm ba câu ứng phó xong những sư đệ muội này, nói ra: "Hôm nay chúng ta mang khách nhân về tông môn, các ngươi đều tản ra đi, đừng quấy nhiễu đến khách nhân."
Sau khi đệ tử Xích Tiêu Tông nghe xong, nhao nhao tản ra, tò mò nhìn về phía hai người Ninh Ngộ Châu.
Tần Hồng Đao dẫn bọn họ tiến vào tông môn.
Quy củ tại Xích Tiêu Tông và các môn phái khác không sai biệt lắm, khách nhân tới cửa nhất định phải ghi chép rõ ràng lai lịch, nếu là khách nhân bình thường sẽ được dẫn đến đại điện đãi khách tại ngọn núi phụ cận tông môn, sẽ không dễ dàng được phép tiến vào những ngọn núi chính của tông môn.
Chẳng qua với địa vị của Tần Hồng Đao tại tông môn, cũng không cần phiền phức như thế, bản thân nàng ta đã là giấy thông hành, có thể trực tiếp mang khách nhân tiến vào tông môn.
Xích Tiêu Tông được xây dựng trong dãy núi Điệp Thúy, có thể nói toàn bộ dãy núi này đều thuộc về Xích Tiêu Tông, phóng tầm mắt nhìn tới, hết ngọn núi này nối tiếp ngọn núi khác, tổng cộng có mấy chục ngàn ngọn núi to to nhỏ nhỏ, trong đó có mười mấy ngọn núi cỡ lớn, mấy trăm ngọn núi cỡ trung, còn lại đều là ngọn núi cỡ nhỏ, hoặc là ngọn núi không có linh lực gì ở chỗ biên giới.
Bởi vì địa thế tông môn rộng lớn, lúc đệ tử trong tông môn xuất hành đều là ngự khí bay đi, hoặc là cưỡi phương tiện chuyên môn thay thế đi bộ -- Phi Hạc.
Tần Hồng Đao mang theo sư đệ nhảy lên một con Phi Hạc, gọi hai người Ninh Ngộ Châu, bay về phía ngọn núi chính của Xích Tiêu Tông -- núi Thiên Vân.
Phi Hạc nhanh chóng bay lên, dáng người nhẹ nhàng, giống như Tiên Hạc bay lượn ở trong mây, xung quanh còn có vô số đệ tử Xích Tiêu Tông như bọn họ, đứng trên lưng Phi Hạc bay đi.
Ngay cả Văn Thỏ Thỏ cũng nhịn không được vừa dùng móng vuốt bám vào bả vai tỷ tỷ nó, vừa ngẩng đầu lên tò mò quan sát bốn phía.
Sau khi đi vào núi Thiên Vân, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm trực tiếp mang theo khách nhân đến đại điện tại sườn núi.
Sư phụ của Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm chính là chưởng môn Xích Tiêu Tông -- Thịnh Chấn Hải, cũng là thân cha Thịnh Vân Thâm, dưới trướng bọn họ có ba người đệ tử, Thủ Tịch Đại đệ tử Tần Hồng Đao, Nhị đệ tử Dịch Huyễn, tiểu đệ tử chính là thân nhi tử Thịnh Vân Thâm.
Thịnh chưởng môn là một đại thúc trung niên tuấn mỹ với bộ râu quai nón dưới hàm, dung mạo cực kì tương tự Thịnh Vân Thâm, vừa nhìn chính là tướng cha con.
Nhìn thấy hai đứa bé trở về, Thịnh chưởng môn hết sức kích động, sau khi kích động lại tát một cái về phía đầu nhi tử, mắng: "Trước khi ra cửa vi phụ dặn dò ngươi như thế nào? Bảo ngươi nghe lời của sư tỷ, kết quả thì sao? Suýt chút nữa chết ở bên ngoài, để phụ mẫu ngươi người đầu bạc tiễn người đầu xanh! So với như vậy, không bằng hiện tại ta liền đánh chết ngươi, tránh khỏi ngày sau thương tâm!"
Thịnh Vân Thâm chạy trối chết, trong miệng kêu lên: "Gì mà người đầu bạc tiễn người đầu xanh? Tóc của hai người không trắng, còn rất trẻ đâu!"
Thấy hắn ta còn dám mạnh miệng, Thịnh chưởng môn bắt lấy đứa bé xui xẻo này tiếp tục đánh. "Nương con đâu? Nhị sư huynh con đâu? Cha, người đánh con như thế, không sợ nương đánh người sao?" Thịnh Vân Thâm tiếp tục oán trách thân cha.
Thịnh chưởng môn càng tức: "Nương ngươi đến Quy Nhất Tông làm khách, may mắn nàng không biết chuyện ngươi tìm đường chết, nếu không hiện tại ngay cả nương ngươi cũng cùng ta đánh ngươi. Nhị sư huynh ngươi biết ngươi trúng độc, sau đó đã hỗ trợ tìm kiếm tài liệu cần thiết cho Nhị Chuyển Huyền Âm đan."
Tần Hồng Đao khoanh tay đứng ở một bên, dáng vẻ việc không liên quan đến mình, có phần lãnh khốc quan sát sư phụ thu thập đứa bé hổ báo.
Chẳng qua nàng ta tốt xấu biết nơi này còn có khách, sợ khách nhân xấu hổ, mở miệng nói: "Sư phụ, trước đừng đánh nữa, nơi này còn có khách đấy."
Lúc này Thịnh chưởng môn mới nhớ tới khách nhân, gương mặt tuấn tú lộ ra mấy phần xấu hổ, chẳng qua làm chưởng môn lâu rồi, những thứ khác không học được, ngược lại là học da mặt dày không ít.
Ông ấy sửa sang lại vạt áo, vẻ mặt hòa ái mà nhìn hai người Ninh Ngộ Châu, ấm giọng thì thầm: "Ta đã biết mọi chuyện, đa tạ hai vị đã cứu đứa bé vô dụng này của ta. Các ngươi cứ việc an tâm ở lại Xích Tiêu Tông, có gì cần cứ việc nói với Hồng Đao bọn họ."
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều dồn dập nói lời cảm ơn, bày tỏ đã làm phiền.
Thịnh chưởng môn cười híp mắt nói: "Nói làm phiền gì chứ? Các ngươi là ân nhân cứu mạng của Vân Thâm, cũng là ân nhân của Thịnh Chấn Hải ta, không cần khách khí như thế."
Sau đó lại dặn dò Tần Hồng Đao chiêu đãi hai vị khách nhân thật tốt, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Tần Hồng Đao đáp một tiếng, biết sư phụ muốn xem xét độc trên người cho sư đệ, trong thời gian ngắn không có được thời gian rảnh, liền dẫn hai người Ninh Ngộ Châu rời đi.
Tần Hồng Đao sắp xếp cho hai người Ninh Ngộ Châu tại một ngọn núi cỡ trung.
Ngọn núi xinh đẹp, có một thác nước trút xuống, trong núi trồng linh thụ và linh quả khắp nơi, còn có thể nhìn thấy một số yêu thú cấp thấp vọt qua trong rừng, trong hàn đàm dưới thác nước còn nuôi một ít cá có thể ăn lạnh.
"Động phủ của ta ở đây, có chuyện gì cứ việc gọi ta." Tần Hồng Đao chỉ vào một chỗ tại ngọn núi sát vách, là Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, đồng thời còn là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, đã có thể có được ngọn núi của chính mình.
Sắp xếp bọn họ tại ngọn núi bên cạnh mình, cũng là cho thấy thái độ của mình, để người ta biết đây là khách của Tần Hồng Đao nàng ta. Nếu đã dẫn bọn họ đến Xích Tiêu Tông, đương nhiên Tần Hồng Đao sẽ bảo vệ hai người, không thể để cho bọn họ chịu uất ức.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều lại cảm tạ sắp xếp của nàng ta.
Sau khi Tần Hồng Đao sắp xếp tốt cho bọn họ, liền vội vàng rời khỏi, đi báo cáo nhiệm vụ án mạng Dương Hương Trang lần này.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhàn nhã đi dạo tại đỉnh núi.
Làn gió thoảng qua, hương hoa mê người, mùi trái cây lưu động, linh khí giữa thiên địa tràn ngập ở khắp nơi, thậm chí ngay cả đám yêu thú trong rừng nhỏ giống như cũng lanh lợi đáng yêu hơn so với bên ngoài.
Thật sự là một nơi tốt.
Văn Kiều nhịn không được cảm thán: "Phu quân, linh khí tại Trung Ương đại lục quả nhiên nồng đậm, bên trong Xích Tiêu Tông càng sâu."
Ninh Ngộ Châu nắm tay của nàng, cười nói: "Xích Tiêu tông là tông môn đỉnh cấp uy tín lâu năm, lúc trước khi chọn địa bàn, tự nhiên phải cân nhắc đến sự phân bố của linh khí thiên địa. Dưới dãy núi Điệp Thúy này, hẳn là có linh mạch."
Văn Kiều chỉ hơi kinh ngạc, sau đó hâm mộ nói: "Thật tốt, nếu như trong không gian cũng có linh mạch, có phải là không cần chàng vất vả dưỡng nó?"
Nàng còn nhớ rõ phu quân nhà mình bởi vì cần dưỡng không gian, mới có thể liên lụy tới tốc độ tu luyện của hắn.
Ninh Ngộ Châu nghe được sững sờ, sau đó có chút buồn cười.
Thấy đôi mắt trong suốt của nàng nhìn sang, tựa hồ không hiểu hắn đang cười cái gì, hắn sờ lên đầu của nàng, ấm giọng nói: "A Xúc nói đúng, nếu có linh mạch cung cấp nuôi dưỡng không gian, ta quả thực không cần vất vả như vậy."