Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 74



Edit: Jess93

"Ôi, Ninh sư đệ, nhẹ một chút -- ngao!"

Thịnh Vân Thâm bị thương phát ra tiếng kháng nghị quỷ khóc sói gào, trong trận những người bị thương khác yên lặng cách bọn họ xa một chút, tranh thủ thời gian che vết thương rỉ máu đen trên người mình.

Trong lúc chiến đấu bọn họ đều bị thương với mức độ khác nhau, có vết thương là bị tà ma cào trúng, cũng có vô ý bị thương, nhưng mặc kệ là loại nào, đều có hiện tượng trúng độc, chỉ khác nhau ở mức độ nặng nhẹ.

Tà ma bên trong bí cảnh này hấp thu ma khí và tử khí hết năm này tháng nọ, hai loại khí trộn lẫn với nhau, bị tà ma hút vào trong cơ thể, khiến cho bọn chúng biến thành một loại quái vật không bình thường, toàn thân trên dưới đều có một loại độc tố nào đó. Nếu bị nó cào trúng, sẽ trực tiếp trúng độc, vết thương biến thành màu đen, mà loại vết thương này so với việc trúng độc thông qua tiếp xúc với ma khí và tử khí trong không khí còn nghiêm trọng hơn.

So sánh với nhau, nếu vết thương không phải do tà ma gây ra, dù vết thương có bị nhiễm độc, nhưng độc tính tương đối nhẹ, Giải Độc đan có thể kịp thời giải trừ.

Nếu như bị thương, trị liệu chậm trễ, độc tính xâm nhập vào trong cơ thể, đến lúc đó Giải Độc đan cũng không có cách nào giải độc, chỉ có thể áp chế, chờ rời khỏi bí cảnh lại nghĩ biện pháp.

Thịnh Vân Thâm che lấy vết thương đang khép lại, rưng rưng trốn sang một bên, thầm nghĩ về sau bị thương nữa, cũng không tiếp tục để Ninh sư đệ hỗ trợ trị liệu, nước mắt nam nhi cũng bị hắn ngược chảy ra rồi.

Cũng không biết thứ hắn bôi trên vết thương là gì, đơn giản làm cho người ta đau đến không muốn sống, vậy mà còn đau hơn lần trúng độc vào hai năm trước.

Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng dịu dàng ấm áp, trị liệu cho vị sư huynh bị thương kế tiếp.

Những người này, bị thương nặng nhất phải kể tới Thịnh Vân Thâm, vết thương sâu tận xương, nhanh chóng biến thành màu đen, ngay cả Giải Độc đan cũng không thể giải. Nếu không phải Ninh Ngộ Châu mau chóng nhét mấy viên linh đan trị liệu ức chế độc tính lan tràn cho hắn ta, chỉ sợ hiện tại đã nằm ngay đơ, làm sao còn có thể để hắn ta kêu ngao ngao?

Vết thương của mọi người rất nhanh liền được Ninh Ngộ Châu xử lý tốt, chỉ là quá trình thực sự hơi đau đớn, rưng rưng nước mắt, cùng Thịnh Vân Thâm nghiễm nhiên chính là cá mè một lứa.

Đương nhiên, mặc dù quá trình đau một chút, nhưng hiệu quả giải độc lại rất nhanh, sau khi giải xong, lại nuốt một viên Hồi Xuân đan, vết thương đã cơ bản khỏi hẳn.

Bọn họ ngại ngùng mà cẩn thận gửi tới lời cảm ơn: "Ninh sư đệ, cám ơn ngươi, vất vả ngươi, đừng mệt đến chính mình."

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, đôi mắt không rời khỏi chiến trường.

Trên chiến trường, Văn Kiều đang cùng Văn Thỏ Thỏ liên hợp công kích con tà ma thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Nó nhìn giống một loại động vật họ mèo nào đó, nhưng lông tóc trên thân cũng không bóng loáng, mà giống như dính một loại chất nhầy nào đó, một sợi một sợi dính trên da lông, đặc biệt ghê tởm. Động tác của nó nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như gió, chui loạn trên trời dưới đất, thậm chí còn biết ẩn núp dưới mặt đất đánh lén, cực kỳ khó đối phó.

Lúc này Văn Thỏ Thỏ cũng xem như gặp được đối thủ tương tự mình, mấy lần xuất thủ cũng không thể bắt được nó, tức giận đến mức trực tiếp kêu tê tê.

Văn Kiều liên tục giục sinh mấy cây dây leo Thạch Kim Mãng, linh lực trong cơ thể gần như tiêu hao sạch sẽ, sắc mặt có chút trắng bệch.

Vô số dây leo Thạch Kim Mãng giương nanh múa vuốt sinh trưởng, dần dần hình thành một cái lồng giam, đem con tà ma thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia giam ở trong đó, không có không gian né tránh to như vậy, muốn bắt giữ nó cũng trở nên dễ dàng hơn.

Văn Kiều vung ra roi Thạch Kim Mãng, một roi quấn lấy.

Thấy con tà ma kia bị roi Thạch Kim Mãng trói lại, Văn Thỏ Thỏ phát ra một tiếng rít bén nhọn, nhảy lên một cái, giống như viên đạn, móng vuốt cứng rắn sắc bén từ bên trong đệm thịt bắn ra, hung hăng vung tới hướng con tà ma kia.

Đầu tà ma bị quăng lên cao, phun ra một dòng máu.

Rốt cuộc giết chết con tà ma khó chơi này, Văn Kiều cũng không thả lỏng, lần nữa quay người trở lại, đi săn giết những tà ma bị hấp dẫn tới kia.

Người trong trận thấy thế, tự nhiên cũng không thể lại an tâm tiếp tục chờ đợi.

"Ninh sư đệ, Thịnh sư đệ, các ngươi chờ ở đây, chúng ta đi giúp tiểu sư muội."

Vài người tự giác thương thế đã tốt tự nhiên không nguyện ý đợi ở hậu phương được bảo hộ, mau chóng rời khỏi trận phòng ngự, chạy tới giúp Văn Kiều cùng nhau chém giết tà ma. Bên kia tà ma Dịch sư huynh đối phó thực lực quá mạnh, bọn họ bất lực, nhưng vẫn có thể đối phó tà ma khác.

Một canh giờ sau, Dịch Huyễn bọn họ rốt cuộc giết chết con tà ma cao mười mấy trượng kia.

Toàn thân mọi người dính đầy máu, linh lực tiêu hao gần như sạch sẽ, đặc biệt chật vật.

Một bên khác, Văn Kiều cùng những đệ tử cảnh giới Nguyên Mạch cũng giết sạch đám tà mà tụ lại ở xung quanh, hiện trường tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm, không biết chất đống bao nhiêu thi thể.

May mắn chính là không có ai tử vong, người bị thương có thể tiến vào trận phòng ngự Ninh Ngộ Châu dùng trận bàn bày ra để chữa thương.

Sau khi móc ra Ma Linh Châu từ trên thân tà ma, đám người nhanh chóng rút lui khỏi đây, để tránh mùi máu tanh nồng đậm dẫn tới những tà ma lợi hại khác.

Tại phụ cận tìm được một nơi sạch sẽ, đám người tranh thủ thời gian tiến vào nghỉ ngơi.

Ninh Ngộ Châu ném ra ngoài một cái trận bàn, ở xung quanh bày ra phòng ngự trận, chỉ thấy linh quang hiện lên, hình thành một hình tròn che phủ, bao vây mọi người ở bên trong.

Bây giờ bọn họ đều đã biết có thể Ninh Ngộ Châu là một trận pháp sư, thấy hắn xuất ra trận bàn cấp huyền, cũng không kinh ngạc.

Ninh Ngộ Châu trị liệu cho những người bị thương kia.

Lúc ấy những người này và Dịch Huyễn cùng một chỗ đối phó con quái vật kia, bị thương cũng không thể lui, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi liều mạng, cũng không thể để nó lại cho các sư đệ sư muội cảnh giới Nguyên Mạch trở xuống ở sau lưng.

"Độc của bọn họ thế nào? Có thể giải sao?" Dịch Huyễn hỏi.

Ninh Ngộ Châu động tác không ngừng, đưa cho bọn hắn mỗi người một viên Giải Độc đan, vừa thuần thục dùng một loại dược cao màu xanh lá bôi lên trên vết thương đang biến thành màu đen, vừa nói: "Yên tâm, có thể giải."

Dược cao màu xanh lá kia không biết luyện chế từ linh dược gì, lúc bôi lên vết thương, vết thương biến thành màu đen phát ra những tiếng tê tê, giống như máu thịt bị ăn mòn, dù đại nam nhân ý chí lại kiên định cũng không nhịn được đau đớn chảy xuống nước mắt nam nhi, ngao ngao kêu lên.

"Ninh sư đệ, nhẹ một chút a.."

Thịnh Vân Thâm đồng tình nhìn hắn ta, nhỏ giọng nói với những người khác: "Cho nên các ngươi đã biết lúc trước vì sao ta kêu thảm thiết như vậy."

Ninh Ngộ Châu chỉ phụ trách xử lý vết thương của các sư huynh, còn mấy người sư tỷ khác, hắn để sư tỷ không bị thương qua giúp đỡ.

Thành viên trong tổ này của bọn họ, bao gồm cả Văn Kiều ở bên trong, tổng cộng có sáu nữ tử, số lượng cũng không nhiều.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, ta có đạo lữ, vẫn là tự trọng chút cho thỏa đáng." Ninh Ngộ Châu hướng những sư tỷ kia cười cười.

Ánh mắt các sư tỷ nhu hòa nói: "Ngươi nói đúng, đương nhiên nên như thế."

Các sư tỷ thật sự là hán tử, cho dù đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng cắn răng không nói một câu, ngược lại làm nổi bật lên những sư huynh kêu ngao ngao kia không đủ khí khái nam nhân.

Các sư huynh không đủ khí khái nam nhân: "..."

Chẳng lẽ bọn họ thật sự ngay cả nữ nhân cũng kém hơn? Vẫn là Ninh sư đệ cố ý?

"Dịch sư huynh, thương thế của ngươi cũng phải xử lý." Ninh Ngộ Châu hướng Dịch Huyễn nói.

Dịch Huyễn cũng không cậy mạnh, hắn ta là người có thực lực mạnh nhất ở đây, phải chịu trách nhiệm đối với sự an toàncủa các sư đệ sư muội. Nếu là bình thường nhịn một chút có thể vượt qua, chẳng qua bây giờ có điều kiện, còn có Ninh Ngộ Châu làm hậu thuẫn, có vết thương tự nhiên mau chóng trị liệu.

Dịch Huyễn xốc lên ngoại bào tuyết trắng, lộ ra vết thương lít nha lít nhít từ bả vai đến phía sau lưng. Hiển nhiên trận chiến vừa rồi, cùng con tà ma kia chính diện giao phong, tình huống của hắn ta cũng không tốt hơn những người khác bao nhiêu, thậm chí đứng trước nguy hiểm nhiều hơn.

Ninh Ngộ Châu lại lấy ra dược cao màu xanh lá, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bôi lên vết thương đã rỉ ra máu màu đen, bôi một lớp hơi mỏng.

Dịch Huyễn kêu rên một tiếng, cái trán lộ ra gân xanh, mồ hôi lạnh trượt xuống từng viên lớn.

Hắn ta thở sâu, hỏi: "Ninh sư đệ, đây là cái gì?"

"Ừm, có thể xưng là một loại thuốc giải độc đi. Lần trước gốc Thực Tâm thảo ngàn năm kia, ta cùng Phí sư thúc nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc có chút thành quả, dược cao màu xanh này chính là sản phẩm diễn sinh từ nó, dùng để thoa ngoài da, hiệu quả giải độc không tệ. Đáng tiếc chưa thể luyện nó thành Giải Độc đan, chỉ có thể chế thành một loại dược cao." Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút không vừa ý.

"Thế này cũng rất lợi hại." Dịch Huyễn nói lời thật lòng.

Các đệ tử Xích Tiêu Tông ở xung quanh cũng nhao nhao phụ họa, dùng ánh mắt ngưỡng vọng nhìn Ninh Ngộ Châu, lúc này Ninh Ngộ Châu ở trong lòng bọn họ, đã không phải là Ninh sư đệ, mà là luyện đan sư có thể sóng vai cùng Phí Ngọc Bạch, nào dám lỗ mãng?

Xử lý xong vết thương cho Dịch Huyễn, Ninh Ngộ Châu đi qua chỗ Văn Kiều.

Văn Kiều vừa nuốt mấy viên Bổ Linh đan, linh lực trong cơ thể được bổ sung tám phần, sắc mặt khôi phục mấy phần hồng nhuận.

Nàng lấy ra mấy viên linh quả, tự mình ăn một viên, kín đáo đưa cho Văn Thỏ Thỏ một viên: "Phu quân, ăn linh quả không?"

Linh quả này hái tại một nơi sạch sẽ nào đó, mặc dù không phải vật quý giá gì, nhưng bởi vì là linh thụ từ thời thượng cổ kết thành, linh khí nồng đậm, mùi trái cây mê người, vẫn rất được người tu luyện hoan nghênh.

Văn Kiều ỷ là tiểu sư muội, các sư huynh sư tỷ đều không cùng nàng tranh giành, mỗi lần đều đạt được nhiều linh quả nhất.

Ninh Ngộ Châu cười lắc đầu, kiểm tra một chút thân thể cho nàng, không có phát hiện tổn thương gì, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn còn nhớ rõ lúc trước nàng bị con tà ma thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia đánh lén, cả người bay ra ngoài, lúc ấy tình huống khẩn cấp, cho dù có tổn thương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Chàng yên tâm đi, ta không sao." Văn Kiều vỗ ngực đảm bảo.

Cảm giác vết thương trên người đang khép lại, trong lòng Dịch Huyễn nhẹ nhàng thở ra.

Đây là lần đầu tiên bọn họ lâm vào khổ chiến sau khi tiến vào bí cảnh Phong Ma, không ít người bị thương, nhưng bởi vì có luyện đan sư Ninh Ngộ Châu làm hậu thuẫn, thương thế của mọi người rất nhanh liền khỏi hẳn, tình huống tốt hơn nhiều so với những lần thí luyện trước đây.

Nghĩ đến con tà ma cao mười mấy trượng kỳ quái kia, trong lòng Dịch Huyễn mơ hồ có một loại dự cảm xấu, trực giác lần thí luyện này sẽ không đơn giản giống như bình thường.

** *

Đệ tử Xích Tiêu Tông chia thành hai tổ gần như cùng một lúc, một trước một sau bước vào phạm vi giữa bí cảnh, gặp được đủ loại tà ma, thực lực tà ma càng ngày càng cao, số lần bọn họ bị thương càng ngày càng nhiều.

Chẳng qua bọn hắn đều không có lùi bước.

Bởi vì có đầy đủ linh đan làm hậu thuẫn, khiến tốc độ tiến lên của bọn hắn nhanh hơn so với những lần thí luyện trước đây, không chỉ có chém giết vô số tà ma, đồng thời cũng tìm được rất nhiều nơi sạch sẽ, thu hoạch được không ít tài nguyên.

So sánh với đệ tử Xích Tiêu Tông, hai ngày sau đệ tử các thế lực khác mới đi đến giữa bí cảnh.

Sau khi đến khu vực ở giữa không được bao lâu, bọn họ cũng gặp được không ít tà ma có thực lực cường đại, có người tu luyện kém chút chết vào trong miệng tà ma, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bóp nát lệnh bài bị truyền tống ra ngoài.

"Sư muội, cẩn thận!"

Mộ Tử Minh sốt ruột kêu một tiếng, trường kiếm trong tay quét ngang, giết chết tà ma đánh lén Mộ San, vội vàng kéo người ra chỗ an toàn ở phía sau.

Khuôn mặt Mộ San trắng bệch, gắt gao theo sát sau lưng hắn ta, hoảng sợ nhìn những tà ma đó.

Nàng ta đã từng nghe nói thí luyện trong bí cảnh Phong Ma rất nguy hiểm, nhưng lại không biết so với tưởng tượng của mình càng nguy hiểm hơn. Nguyên bản giống loại thí luyện nguy hiểm này, với thân phận của nàng ta cũng không cần tham gia, nhưng trải qua một trận chiến với Văn Kiều, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, nghĩ đến nỗi sợ hãi bị Văn Kiều dùng thực lực nghiền ép, làm cho nàng ta thay đổi cách tu luyện thong thả trước đây, tích cực nghiêm túc tu luyện, rốt cuộc tại nửa năm trước, thành công đột phá cảnh giới Nguyên Mạch.

Tự cảm thấy mình đã xưa đâu bằng nay, Mộ San liền năn nỉ phụ thân cho nàng ta tiến vào bí cảnh Phong Ma tham gia thí luyện.

Rốt cuộc giải quyết hết tà ma ở chung quanh, đệ tử Thanh Vân Tông tìm một nơi sạch sẽ, một đầu xông tới, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xem ma khí và tử khí tràn ngập ở bên ngoài.

Bọn họ thở hồng hộc co quắp ngồi dưới đất, chữa thương thì chữa thương, đả tọa thì đả tọa, nghĩ mà sợ thì nghĩ mà sợ. Mộ Tử Minh nuốt một viên Bổ Linh đan, nhìn về phía Mộ San xụi lơ trên mặt đất, nhịn xuống không kiên nhẫn trong lòng nói ra: "Mộ sư muội, nơi này đã là giữa bí cảnh, cực kỳ nguy hiểm, không phải nơi người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch có thể đến, không bằng ngươi rời đi bí cảnh trước, được chứ?"

Mộ San mờ mịt nhìn hắn ta: "Ta.." Ánh mắt của nàng ta nhìn ra phía ngoài, nói ra: "Đại sư huynh, ngươi nhìn nơi đó có phải là có người hay không?"

Nhìn theo phương hướng Mộ San chỉ, đệ tử Thanh Vân Tông phát hiện cách đó không xa quả thực có một người, đi tới từ bên trong ma khí.

Chẳng lẽ là đệ tử thế lực khác? Đột nhiên, sắc mặt Mộ Tử Minh thay đổi: "Không đúng!"

Không kịp giải thích cho các sư đệ sư muội thần sắc mờ mịt kia, Mộ Tử Minh liên tục ném vài cái trận kỳ ra ngoài, ở xung quanh bày ra hết cái này đến cái khác phòng ngự trận, cho đến khi linh quang sáng lên tầng tầng lớp lớp, bảo vệ bọn hắn trong nơi sạch sẽ, hắn ta mới nghiêm túc mà nhìn xem người đi tới từ bên trong ma khí.

Các đệ tử Thanh Vân Tông cũng kịp phản ứng, một loại suy đoán nào đó khiến trong lòng bọn hắn sinh ra sợ hãi.

Ma khí giữa bí cảnh nồng đậm hơn so với bên ngoài, những nơi ma khí càng dày đặc, chung quanh càng lờ mờ, tầm nhìn khá thấp, may mắn tuy rằng nó có tác dụng suy yếu đối với thần thức, nhưng so với mắt thường nhìn cũng xa hơn nhiều.

Rốt cuộc "Người" kia đi tới từ chỗ sâu bên trong ma khí, xuất hiện tại cách đó không xa bên ngoài nơi sạch sẽ.

Lúc này, tất cả mọi người trong nơi sạch sẽ thấy rõ ràng người đến, là một thanh niên, bề ngoài cực kỳ giống con người, trên người mặc trường bào màu đen, nhìn không ra một tia cảm giác dị thường nào. Trừ điều đó ra, người này có một khuôn mặt cực kì đẹp đẽ, ngũ quan diễm lệ.

Nam tử bên ngoài nơi sạch sẽ hướng bọn họ nở nụ cười, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, một loại khí tức mê người đập vào mặt.

Đã có một ít nữ tu trẻ tuổi nhịn không được đỏ mặt.

Mộ San kinh diễm mà nhìn người bên ngoài nơi sạch sẽ, lôi kéo y phục Mộ Tử Minh, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, bộ dạng người này thật dễ nhìn, không biết là đệ tử môn phái nào."

Toàn thân Mộ Tử Minh căng cứng, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn, nghe được Mộ San nói, da mặt co quắp.

Hắn ta nghiêm nghị nói: "Tất cả mọi người không được phép ra ngoài."

Giọng nói Mộ Tử Minh quá nghiêm túc lạnh lùng, đệ tử Thanh Vân Tông câm như hến, không dám lên tiếng.

Nam tử bên ngoài nơi sạch sẽ lại hướng bọn họ cười cười, môi đỏ hé mở, nói ra: "Tại sao các ngươi không ra ngoài? Bên ngoài chơi rất vui nha~"

Nghe được giọng nói êm tai bên trong lộ ra một loại quyến rũ nào đó, đệ tử Thanh Vân Tông hơi đỏ mặt.

Mộ Tử Minh lạnh lùng nói: "Ngươi có thể tiến vào."

"Các ngươi ra nha!"

"Ngươi tiến vào."

"Ra nha!"

"..."

Mộ Tử Minh ngậm miệng không nói, những người khác cũng rốt cuộc biết rõ thân phận "Người" này, nhao nhao há hốc mồm.

Cũng như nhân tu không thích ma khí bên trong bí cảnh, tà ma cũng không thích linh khí, những nơi sạch sẽ, bọn nó đều sẽ tránh đi theo bản năng. Nam tử đột nhiên xuất hiện này, mặc dù có bộ dáng của người bình thường, phản ứng lại hết sức cổ quái, hiển nhiên là một tà ma có được linh trí đã tu luyện ra hình người.

Loại tà ma này thực lực cường đại, cực kỳ khó đối phó.

Đang nghĩ ngợi, liền thấy tà ma kia đột nhiên công kích vòng phòng hộ.

Sắc mặt Mộ Tử Minh trở nên khó coi.

Tà ma chỉ là bản năng chán ghét linh khí trong nơi sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là không thể tiến vào. Trước mắt tà ma có hình thái con người này, nó đã sinh ra linh trí, sẽ không tiếp tục bị bản năng khống chế, tự nhiên có thể lựa chọn tiến vào nơi sạch sẽ, chỉ là không quá dễ chịu mà thôi, nhưng sẽ không thật sự có tổn thương gì đối với nó.

Nếu để cho nó công phá trận phòng ngự, chỉ sợ bọn họ đều sẽ nguy hiểm.

Mộ Tử Minh không thể không làm ra dự tính xấu nhất, hướng đệ tử Thanh Vân Tông nói: "Các ngươi nghe đây, nếu như cái tà ma này công phá trận phòng ngự, các ngươi nhất định phải bóp nát lệnh bài rời khỏi bí cảnh ngay lập tức."

"Đại sư huynh, chúng ta đã biết."

Tiếp theo Mộ Tử Minh lại nói với Mộ San: "Tiểu sư muội, đợi chút nữa ta phải đi ra ngoài ứng chiến với tên tà ma này, không cách nào phân tâm chiếu cố bên này, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Mộ San có chút sợ hãi, nàng ta đã quen với việc gặp được nguy hiểm liền dựa vào Đại sư huynh, nhưng có lẽ Đại sư huynh không cách nào bảo vệ mình.. Bất đắc dĩ đáp một tiếng.

So với thí luyện, nàng ta càng trân quý mạng của mình.

Đáng tiếc không có gặp được "Mẫn Xúc" của Xích Tiêu Tông tại bên trong bí cảnh, khiến cho nàng ta có chút không cam lòng.