Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 77



Edit: Jess93

Cuối cùng Dịch Huyễn sắp xếp mười lăm người ra ngoài săn giết tà ma, nghiêm túc dặn dò: "Lấy an nguy bản thân làm chủ, nếu không địch lại, tranh thủ thời gian rút về, đã biết chưa?"

Cặp mắt giống như băng sương sắc bén nhìn đám người.

"Đã biết!" Mười lăm người tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn trả lời.

Tiếp theo, Dịch Huyễn mở ra một lỗ hổng trên trận phòng ngự, đưa mười lăm người ra ngoài.

Mười lăm người mới xuất hiện ở bên ngoài, tà ma vây quanh nơi này giống như Ác Lang ngửi được mùi thịt tươi, phát ra từng tiếng gào thét, hướng bọn họ đánh tới.

Người bên trong nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là đệ tử Quy Nhất Tông và đệ tử Thất Tinh Môn bị tà ma truy sát lúc trước, tuy rằng cũng không có tới mức sợ mất mật, nhưng bóng ma tà ma cao cấp mang đến trong lúc nhất thời khó mà giải trừ, không cách nào giống những tên cuồng chiến đấu Xích Tiêu Tông bình thường trực tiếp xông lên.

Bọn họ vẫn nên nghỉ một lát, điều chỉnh tốt tâm thái lại đi.

Nhiếp Thận Hiên và Tề Gia Khách đứng ở bên cạnh Dịch Huyễn, nhìn chằm chằm cuộc chiến bên ngoài.

Mười lăm đệ tử Xích Tiêu Tông xuất chiến, tổng cộng có mười ba nam tu, hai nữ tu.

Trong hai nữ tu, một người lấy roi dài làm vũ khí, một người là kiếm tu, mà người cầm roi dài kia, bọn họ đều biết, chính là tiểu đệ tử tông chủ Xích Tiêu Tông mới thu nhận hai năm trước.

"Dịch đạo hữu, tiểu sư muội này của ngươi tu vi mới cảnh giới Nguyên Mạch, để cho nàng đi ra ngoài như vậy không sao chứ?" Nhiếp Thận Hiên nhắc nhở: "Đằng sau còn có một con tà ma cao cấp, ngộ nhỡ con tà ma cao cấp kia thừa cơ ra tay.."

Dịch Huyễn không có lên tiếng.

Hắn ta xưa nay là người lãnh đạm kiệm lời, điều này có liên quan tới võ kỹ hệ băng hắn ta tu luyện, cả người giống như được xây thành từ sương tuyết.

Tề Gia Khách nói: "Đúng vậy, Dịch đạo hữu, mặc dù vừa rồi bọn họ may mắn bắt được một con tà ma cao cấp, nhưng --"

Tề Gia Khách "Nhưng" rất nhanh liền biến mất.

Bởi vì hiếm khi bọn hắn biểu đạt sự quan tâm đối với đồng đội cùng một chiến tuyến, bên ngoài nơi sạch sẽ, tiểu sư muội Văn Kiều của Xích Tiêu Tông được bọn họ đặc biệt chú ý đang dùng roi dài trong tay trói lại một con tà ma giống yêu thú, sau đó vung một quyền về hướng con tà ma kia.

Ầm một tiếng, đầu tà ma bị đánh nổ tung giống quả bí đỏ.

Đám người: "..."

Văn Kiều lật tay lấy Ma Linh Châu bên trong thi thể tà ma, vứt cái đầu tà ma bị đánh nổ tung sang một bên, tiếp tục tìm kiếm con kế tiếp.

Nàng cũng không cậy mạnh, chỉ chọn một số tà ma mình có thể đối phó, đều là một ít tà ma có thể tích bình thường, khí tức không hề kinh khủng giống những con tà ma cao mười mấy trượng kia, bởi vậy một quyền một con đánh rất nhanh, động tác thu Ma Linh Châu vô cùng thuần thục, có thể thấy được vẫn luôn làm như vậy, nhưng ở trong mắt người khác, đúng là có chút kinh khủng.

Những người tu luyện thấy nàng đánh đầu tà ma nổ tung như quả bí đỏ đồng thời im lặng.

"Tiểu sư muội, cẩn thận!" Một sư huynh kêu lên.

Lông tơ trên cánh tay Văn Kiều dựng thẳng lên, trực giác nguy hiểm, thân thể so với lý trí càng nhanh, lập tức quay người nhảy ra ngoài, đồng thời bên chân nàng nhanh chóng sinh trưởng ra một lùm dây leo màu thạch kim, ở sau lưng nàng hình thành một cái phòng ngự, ngăn cản đánh lén đến từ phía sau.

Một bàn tay lớn giống như quạt hương bồ liên tục xé những dây leo vừa xuất hiện kia, chỉ thấy một con tà ma cao mười trượng đuổi theo Văn Kiều mà đi.

So với nó, Văn Kiều tựa như một người tí hon, ỷ vào dáng người nhỏ nhắn xinh xắn linh hoạt, không ngừng vứt dây leo ra ngoài quấy nhiễu nó, không có trực tiếp đối đầu với nó, cũng không có bị thương.

Nhưng cứ trốn như thế cũng không phải biện pháp tốt, trừ khi lui về.

Ánh mắt người trong nơi sạch sẽ nhao nhao rơi vào trên người Văn Kiều, vẻ mặt đệ tử Xích Tiêu Tông đều khẩn trương, sợ tiểu sư muội trốn quá chậm.

Chỉ có Ninh Ngộ Châu đặc biệt bình tĩnh, cặp mắt dịu dàng kia chuyên chú nhìn người đang chiến đấu bên ngoài.

Văn Thỏ Thỏ bám vào trên vai của nàng, một đoàn tuyết trắng kia, không chú ý còn tưởng rằng là một nhúm lông trang trí trên bả vai nàng. Chẳng qua các đệ tử Thất Tinh Môn đã biết sự tồn tại của Văn Thỏ Thỏ đều cảm thấy, tiểu sư muội Xích Tiêu Tông có phải là quá này nọ hay không, thời điểm nguy hiểm như thế, còn mang một con sủng vật.

Ngay lúc bọn hắn nghĩ như vậy, rất nhanh liền bị vả mặt.

"Tiểu sư muội, cẩn thận!"

Không chỉ có các sư huynh trên chiến trường kêu sợ hãi, ngay cả người bên trong nơi sạch sẽ cũng nhao nhao kêu to.

Hóa ra là ngay lúc Văn Kiều liên tục giết chết mấy chục con tà ma, đồng thời dẫn tới một con tà ma cao mười trượng truy sát nàng, Văn Kiều mang theo con tà ma kia chạy loạn trên chiến trường, không ngừng quấy nhiễu tà ma xung quanh, khiến cảm xúc của những con tà ma không có linh trí kia bạo động, đặc biệt táo bạo, xuất hiện một chút bạo động, rốt cuộc lộ ra con tà ma cao cấp ẩn nấp ở bên trong đám tà ma này.

Tà ma cao cấp có hình thái con người, dễ dàng nhận ra.

Con tà ma cao cấp kia có bộ dáng nữ tính, ngồi ở trên lưng một con tà ma hình thú, mặc trường bào màu đen trên người, sợi tóc đen sì giống như ma khí ở xung quanh, tung bay theo gió, không có một tia sáng, làm nổi bật lên gương mặt diễm lệ đặc biệt trắng bệch kia.

Lúc phát hiện mình bại lộ, trong nháy mắt tóc tà ma nữ tính kia bay múa, đánh về hướng Văn Kiều.

Văn Kiều thả người nhảy lên, trở tay chính là một roi, giẫm lên một con tà ma nhanh chóng lui về.

Roi Thạch Kim Mãng của nàng tập kích bị sợi tóc màu đen ngăn lại, đồng thời cũng bị đối phương cuốn lấy. Tóc của tà ma nữ tính kia rất nhiều, trong nháy mắt liền cắn nuốt một đoạn roi Thạch Kim Mãng, không cách nào rút về.

Văn Kiều nắm thật chặt roi Thạch Kim Mãng, hai chân gắt gao đóng ở trên mặt đất, giằng co với tóc đen cuốn lấy roi Thạch Kim Mãng.

Lúc này tình huống một người một ma có chút quỷ dị, tà ma nữ tính kia ngồi vững vàng ở trên lưng tà ma hình thú, tóc của nàng ta làm vũ khí, bộ dáng có chút kinh khủng.

Văn Kiều vẫn bất động, cầm trong tay roi dài, cùng tóc đen con tà ma kia giằng co.

Đám người phát hiện, Văn Kiều có thể níu lại roi dài, cùng đối phương giằng co, có thể thấy được lực cánh tay của nàng rất mạnh.

Đệ tử Xích Tiêu Tông ở xung quanh thấy thế, tranh thủ thời gian tới chi viện cho nàng, ngăn cản công kích của tà ma còn lại ở chung quanh.

Ngay lúc một người một ma giằng co, Văn Thỏ Thỏ treo ở trên bờ vai Văn Kiều làm một nhúm lông rốt cuộc động thủ.

Nó đạp chân sau xuống, lướt lên như gió, đánh về hướng tóc đen đang cuốn lấy roi dài.

Móng vuốt dài sắc bén bắn ra từ đệm thịt mềm mại trắng nõn, Văn Thỏ Thỏ thở hổn hển vài lần, phát huy kỹ thuật cào lông của nó, mạnh mẽ cắt đứt tóc tà ma nữ tính kia.

Tà ma nữ tính lộ ra vẻ giận dữ, hét lên một tiếng: "Tóc của ta!"

Văn Kiều đem roi dài và tóc đen bị Văn Thỏ Thỏ cắt đứt cùng nhau kéo trở lại, dùng một chân giẫm trên mặt đất, sau đó niết một cái hỏa thuật, đốt nó.

Cừu hận này kéo quá lớn, tà ma nữ tính lập tức phát cuồng, gào lên một tiếng: "Ta muốn giết ngươi!"

Đám người: "..."

Dịch Huyễn cùng Tề Gia Khách, Nhiếp Thận Hiên thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi ra ngoài, chống lại tà ma nữ tính kia, cũng mệnh lệnh đệ tử Xích Tiêu Tông mau chóng trở về.

Văn Kiều thuận tay lại nện một con tà ma nổ tung.

"Tiểu sư muội, mau trở về đi thôi." Các sư huynh tranh thủ thời gian khiêng tiểu sư muội càng đánh càng nghiện trở về, miễn cho tà ma nữ tính kia phát cuồng xử lý nàng.

Mặc kệ là con người hay là tà ma, chỉ cần là nữ tính, dường như đối với tóc đều có một loại chấp nhất khó hiểu.

Trở lại trong nơi sạch sẽ, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nhận được sự chú ý của mọi người.

"Tiểu sư muội, làm rất tốt! Văn Thỏ Thỏ làm cũng không tệ." Đệ tử Xích Tiêu Tông dồn dập tới chụp bả vai, tỏ vẻ khen ngợi.

Văn Thỏ Thỏ cẩn thận ngồi trên bờ vai tỷ tỷ nó, hơi hất cằm lên, một đoàn lông trắng kia, đặc biệt đáng yêu, một chút cũng nhìn không ra vẻ bưu hãn khi dùng móng vuốt sắc bén cào tóc dài của tà ma nữ tính vừa rồi.

Văn Kiều ăn một viên Bổ Linh đan, cũng đút một viên cho Văn Thỏ Thỏ, trong nháy mắt bổ sung đầy đủ linh khí tiêu hao trong cơ thể.

Ở bên ngoài, ba cao thủ cảnh giới Nguyên Linh liên thủ, tà ma nữ tính kia cũng không phải là đối thủ, ngay lúc sắp giết được nàng ta, nào biết trước khi nàng ta chết, trực tiếp tự bạo.

Tiếng nổ ầm ầm chấn động, không chỉ nổ ba người Dịch Huyễn bụi đất đầy người, đồng thời cũng nổ chết hơn phân nửa tà ma bị tà ma nữ tính kia triệu tập ở xung quanh, nửa còn thừa bị dọa nhao nhao bỏ chạy, bên ngoài lập tức sạch sẽ.

Ba người Dịch Huyễn chật vật trở về, trên thân đều có vết thương khác biệt, dù bọn họ kịp thời nuốt linh đan trị liệu, nhưng khí tức vẫn hơi yếu ớt, trong thời gian ngắn không cách nào chiến đấu.

"Không nghĩ tới nó sẽ tự bạo." Tề Gia Khách lòng còn sợ hãi: "Vừa rồi uy lực tự bạo của con tà ma kia, có thể so với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh tự bạo."

"Đúng vậy, xem ra thực lực những tà ma cao cấp này hẳn là tại cảnh giới Nguyên Linh." Nhiếp Thận Hiên bổ sung.

Dịch Huyễn ừm một tiếng, nhìn về phía Nhiếp Thận Hiên: "Cách thời gian kết thúc thí luyện còn có bảy ngày, tin rằng ngươi cũng không muốn cứ vậy rời đi, không bằng hợp tác đi."

Nhiếp Thận Hiên không hề suy tính gì cả lập tức đồng ý.

Đây vốn chính là mục đích của hắn ta, là đệ tử một trong ba tông, mặc kệ bí cảnh nguy hiểm hơn nữa, cũng không thể từ bỏ thí luyện, đây không chỉ liên quan đến vinh dự bản thân, còn liên quan đến mặt mũi tông môn. Vì vậy khi phát hiện bí cảnh xuất hiện tà ma cao cấp, Nhiếp Thận Hiên không nghĩ tới muốn rời khỏi, ngược lại muốn tìm người hợp tác, chống đỡ hết thời gian còn lại rồi nói tiếp.

Trong lòng hắn ta, đối tượng thích hợp nhất, đương nhiên là đám cuồng chiến đấu Xích Tiêu Tông này.

Mọi người đều biết, đan phù khí trận của Xích Tiêu Tông đều không được, ngược lại là giá trị vũ lực luôn luôn đứng đầu ba tông, chỉ cần lấy ra được đồ vật khiến bọn hắn hài lòng, muốn hợp tác với bọn họ hết sức dễ dàng, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ ra vẻ ở sau lưng, chút danh dự và uy tín ấy, Xích Tiêu Tông vẫn có.

Đạt được đáp án của hắn ta, Dịch Huyễn liền nói ra mục đích của mình: "Trong nơi này chúng ta đã bày ra trận phòng ngự và một cái Cửu Chuyển Tuyệt Sát trận cỡ nhỏ, cả hai đều là trận pháp cấp huyền, nếu đến vài tà ma cao cấp, chỉ sợ ngăn không được, còn cần Nhiếp đạo hữu lại bố trí trận phòng ngự lợi hại hơn mới được."

Nhiếp Thận Hiên là trận pháp sư cấp địa, bày ra vài trận pháp cấp địa cũng không có vấn đề.

Tề Gia Khách nghe Dịch Huyễn nói xong, trong lòng bừng tỉnh.

Hắn ta đã nói sao lúc trước Dịch Huyễn lại dứt khoát mở ra trận phòng ngự để đệ tử Quy Nhất Tông tiến vào như thế, hóa ra là chờ bọn họ ở chỗ này đâ. Nam nhân băng sơn không đáng sợ, sợ nhất là nam nhân băng sơn nghiêm túc tính toán người.

Sau đó, hắn ta liền thấy Dịch Huyễn quay đầu nhìn chính mình.

Tề Gia Khách kinh ngạc giật mình, nam nhân băng sơn này muốn tính kế mình?

Quả nhiên, liền nghe hắn ta nói: "Tề đạo hữu, Thất Tinh Môn các ngươi có thể ra cái gì?"

"Có ý tứ gì?"

"Quy Nhất Tông hỗ trợ bố trí trận pháp cấp địa, Thất Tinh Môn các ngươi thì sao? Nếu đã muốn hợp tác, dù sao cũng phải bày tỏ một chút chứ."

Trong lòng Tề Gia Khách nói thầm biết ngay là như vậy, vừa rồi giải độc đã thanh toán một khoản không nhỏ, hiện tại lại muốn thịt bọn họ một miếng, tại sao hắn ta lại không biết Dịch Huyễn lại là kẻ biết hố người như vậy?

Mặc dù trong lòng phiền muộn, nhưng Tề Gia Khách không muốn bị loại đành phải móc ra vốn ban đầu của mình, xuất ra một linh khí phòng ngự cấp địa.

Linh khí phòng ngự là một chiếc chuông, Dịch Huyễn nhìn nhìn, nói ra: "Vừa lúc, đợi lát nữa săn giết tà ma, có thể cho những người khác sử dụng."

Tiếp theo, Nhiếp Thận Hiên mang theo vài đệ tử Quy Nhất Tông không bị thương bố trí vài trận phòng ngự cấp địa ở xung quanh.

Đệ tử Xích Tiêu Tông mang về Ma Linh Châu từ những con tà ma bị nổ chết kia, đều là Ma Linh Châu trung cấp, tổng cộng có hơn một trăm viên.

Số Ma Linh Châu này, Dịch Huyễn chia ba phần bằng nhau, hắn ta và Nhiếp Thận Hiên, Tề Gia Khách mỗi người một phần, vô cùng công bằng.

Tề Gia Khách thu được mấy chục viên Ma Linh Châu trung cấp nghĩ nghĩ, Xích Tiêu Tông quả nhiên làm việc có quy tắc, chẳng trách Nhiếp Thận Hiên của Quy Nhất Tông không hề do dự hợp tác với bọn họ.

Bởi vì Nhiếp Thận Hiên sảng khoái, thế là Dịch Huyễn cũng để cho Ninh Ngộ Châu giải độc cho đệ tử của Quy Nhất Tông, nếu không bọn họ đã sớm rời khỏi bí cảnh Phong Ma.

Trong nháy mắt trong nơi sạch sẽ lại truyền ra một trận quỷ khóc sói tru.

Nhiếp Thận Hiên nghe được tiếng gào, tranh thủ thời gian chạy về, liền nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc pháp bào màu xanh trắng của đệ tử thân truyền Xích Tiêu Tông đang bôi một loại dược cao màu xanh lá lên vết thương rỉ máu màu đen cho sư đệ tông môn nhà mình.

"Đây là cái gì?"

"Linh dược giải độc." Dịch Huyễn nói ngắn gọn: "Nhớ kỹ trả tiền, giá cả thì đối chiếu Thất Tinh Môn."

Nhiếp Thận hHiên: ".. Nhiều ít?"

Dịch Huyễn nói số lượng.

Nhiếp Thận Hiên nói: "Tốt xấu chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng khí liên chi, làm gì khách khí như thế?"

"Thân huynh đệ còn tính sổ sách rõ ràng, huống chi thuốc này là Ninh sư đệ của ta tự luyện chế, sử dụng không ít linh dược cấp cao, đối với giải ma độc hiệu quả vô cùng tốt, cũng không thể để hắn góp không vào chứ." Dịch Huyễn khó được nói một câu dài, tranh thủ lợi ích cho sư đệ nhà mình.

Nhiếp Thận Hiên chỉ có thể buồn bực thanh toán linh thảo đồng giá, tiếp tục đi làm việc.

Sau khi bố trí trận phòng ngự cấp địa, Nhiếp Thận Hiên lần nữa trở về, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Dịch đạo hữu, ta vừa phát hiện lúc trước các ngươi bày ra hai trận pháp cấp huyền, lại có thể trùng hợp là Liên Hoàn trận, là ai bố trí? Quả thực là thiên tài, vậy mà có thể dung hợp hai trận pháp không liên quan với nhau thành Liên Hoàn trận, cùng một nhịp thở, mạnh mẽ khiến uy lực trận pháp này tăng lên một phần."

Là một trận pháp sư, đệ tử Quy Nhất Tông đối với trận pháp đặc biệt si mê, nhìn thấy hai trận pháp cấp huyền kia, từng người đều say mê không thôi, toàn tâm toàn ý muốn tìm ra thiên tài bày ra trận pháp này.

Người Xích Tiêu Tông thần sắc cổ quái nhìn Ninh Ngộ Châu.

Lúc này Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đang ngồi cùng một chỗ, hai người đang chia linh quả ăn đấy, cùng không khí xung quanh không hợp nhau.

"Khụ, là Ninh sư đệ bày ra." Dịch Huyễn nói.

Nhiếp Thận Hiên kinh ngạc, nhìn kỹ về hướng Ninh Ngộ Châu. Đây là một nam tử hết sức trẻ tuổi, dung mạo lại cực kỳ tuấn mỹ, cho dù giới tu luyện không có người xấu xí, nhưng dung mạo của hắn cũng là tốt nhất. Mặt mày mỉm cười, thanh quý ung dung, nhìn hết sức thân thiết, khiến cho người ta cảm thấy hắn nhất định là người rất dễ thân cận.

Nhiếp Thận Hiên tự nhiên nhận ra hắn là một trong hai đệ tử tông chủ Xích Tiêu Tông mới thu nhận.

Chớ không phải là bởi vì hắn là một thiên tài trận pháp, tông chủ Xích Tiêu Tông mới có thể phá lệ thu nhận làm đồ đệ?

Nhiếp Thận Hiên nhanh chóng đi tới, nói ra: "Ninh đạo hữu, có thể cùng ta nói một chút về hai Liên Hoàn trận kia không?"

Ninh Ngộ Châu khóe môi mỉm cười, cho người ta cảm giác chính là một người tốt, ngay cả giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: "Đương nhiên có thể.."

Một hồi sau, Thịnh Vân Thâm tiến đến bên cạnh Văn Kiều, nhìn thấy hai người kia trò chuyện vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư muội, ngươi có cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc hay không?"

Văn Kiều đút cho Văn Thỏ Thỏ một viên linh quả, hỏi: "Quen thuộc chỗ nào?"

"Ban đầu ở Linh Dược Phong, khi chúng ta gặp được Phí sư thúc lần đầu tiên đấy, lúc ấy chẳng phải Ninh sư đệ và Phí sư thúc cũng quen biết như thế sao?" Thịnh Vân Thâm nhỏ giọng nói: "Hiện giờ Phí sư thúc còn đang gọi Ninh sư đệ là 'Hiền đệ' đấy, sư phụ kháng nghị mấy lần đều không thấy hắn ta thay đổi."

Lúc này, liền nghe được Nhiếp Thận Hiên tỏ vẻ mừng rỡ nói: "Ninh hiền đệ, hôm nay nghe hiền đệ nói một câu, hơn hẳn bản thân ta tự mình lĩnh ngộ mười năm."

Thịnh Vân Thâm: ".. Ngươi xem, một màn rất quen thuộc đúng không? Ninh sư đệ lại thêm một vị hiền huynh."

Người xung quanh: "..."

Văn Kiều: "..."