Ta là phu nhân hiền lương thục đức nhất kinh thành, mới qua cửa ngày thứ hai, nạp liền chop hu quân bốn thiếp thất.
Một năm qua đi, bốn cái bụng vẫn phẳng lì, yên tĩnh như gà. Ta bỗng nhiên ý thức được: Phu quân của ta, giống như...... Không được......
"Phu quân của ta, giống như...... Không thể......"
Vào lúc giữa trưa, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường đã lui hết rồi.
Ta nhìn về phía Âu Dương đại phu, nhích m.ô.n.g lại gần, xấu hổ nói, "Ngươi nói xem, nếu như có biện pháp nào tốt thì......"
Âu Dương đại phu liếc mắt qua lại, mặt không thay đổi lại gần, xốc áo choàng bên ngoài lên, "Tráng dương tán, năm đồng một gói, hàng thật giá thật già trẻ uống vào cái khác liền."
Ta nghiêm mặt, nhìn qua sau lưng của hắn có bức họa viết rõ ràng "Một lần chuẩn bệnh, trị giá ngàn vàng" nói, "Làm người có lương tâm chút đi." Ta bỏ ra một ngàn lượng bạc, không phải đến mua thuốc giả.
Âu Dương đại phu vuốt râu, "Dùng xong rồi hãy nói."
Ta sờ sờ cọng tóc mai, một mặt khó xử, dù sao, dựa vào tình hình của phu quân ta hiện tại, khả năng có lẽ phải hợp tác với hắn lâu dài.
Âu Dương đại phu tiên phong đạo cốt, mười phần khinh bỉ nhìn ta, "Phu nhân quần áo hoa lệ, không giống người thiếu chút bạc này."
Ta đương nhiên là không thiếu bạc, mỗi tháng còn có bổng lộc nữa.
2
Ta tên là Phượng Ninh Vãn, là ẩn vệ của Thái hậu, giới tính nữ, yêu thích hoa thủy.
Lúc trước huấn luyện vớ vẩn hai ba ngày, liền lên cương vị.
Trước khi lĩnh nhiệm vụ một ngày, suốt đêm chơi mạt chược, ngày kế tiếp buồn ngủ mờ mắt, chỉ nhớ kỹ sáu chữ: Nuôi dưỡng trưởng tử của Trần Ngọc
Thẳng đến khi ta lấy danh chi nữ của Thông Châu Thứ sử—— Phượng Ninh Vãn gả cho thừa tướng Trần Ngọc, mới hồi phục tinh thần lại, hắn không có cưới vợ, thì đào đâu ra trưởng tử?
Thế là ta khẩn cấp viết một lá thư, đưa vào cung trong.
Vương công công bên người thái hậu hồi âm, bảo ta tự nghĩ biện pháp.
Lão Vương từng huấn luyện qua: "Một mật thám giỏi, nhất định phải hiểu được cách tùy cơ ứng biến."
Ta liền mô phỏng kế hoạch ba năm, "Năm thứ nhất, tranh thủ tín nhiệm của trần Ngọc, cho hắn lấy mấy phòng mỹ thiếp; Năm thứ hai, sinh hạ trưởng tử; Năm thứ ba, đem trưởng tử mang đi."
Ta đang chần chờ, thuốc này có cải thiện được tình hình không? Nhỡ đâu lại “lợn hơi lành biến thành què hẳn”?
Âu Dương đại phu nổi giận, "Ngươi đến cùng có mua hay không, không mua đừng cản trở người khác buôn bán nữa đi."
Ta bắt hắn cái tay đang định đuổi khách của hắn, "Ai, đừng đừng, cho...... Cho ta bốn mươi gói."
Âu Dương đại phu cứng đờ, "Bao nhiêu?" Ta ném ra một thỏi bạc, "Bốn mươi! Nhanh lên! Cần dùng gấp!"
Trong ánh mắt cổ quái của hắn, ta một phu nhân quan lại đương triều, giống như là kẻ trộm ôm một chồng thuốc, chui ra bằng của sau Hồi Xuân Đường.
Thẳng đến khi lên xe ngựa, mới không kìm được vui mừng lần lượt móc ra, "Phượng Chi ơi, sống rồi, sống rồi! Bốn tiểu thiếp, một người mười tháng, bổn phu nhân không tin là không sinh nổi."
Phượng Chi một mặt sát khí, "Mang thai cũng là sang năm mới sinh! Cuối năm Thái hậu khảo sát công trạng, hai ta đều phải xong đời."
Ta sững sờ, "Cuối năm liền muốn báo cáo rồi?"
Phượng Chi giận tái mặt, một mặt sát khí.
"Nói như vậy bao giờ?"
Phượng Chi đang muốn phát điên, nhịn một chút, rốt cục nhịn không được, nhìn ta ta gầm thét lên: "Ngươi là cái kẻ lúc lĩnh nhiệm vụ không bao giờ nghiêm túc nghe! Ta mắt bị mù! Mới cùng đội với ngươi ấy! Ta điên rồi, mới đi theo ngươi làm nhiệm vụ!"
Mặt ta sắc trắng bệch, "Không phải đâu......"
"Cút!"
Chúng ta cộng tác được một năm, trước Tết ông công ông táo một ngày, nàng bỏ lại ta bỏ trốn.
Nàng đeo lấy bao y phục, quay đầu bước đi dáng vẻ tiêu sái vô cùng.
Để lại mình ta, một mình ứng phó lửa giận của Thái hậu.
Ta nghe nhầm nhiệm vụ, cuối năm, không trình lên được kết quả.
Tự nhiên làm cách nào có hài tử trở thành vấn đề lớn nhất của ta.
Ta lo nghĩ trong tiểu viện hoa mỹ, khi thì đi qua đi lại, khi thì im lặng nhìn trời.
Nhiều lần, muốn tìm Trần Ngọc ngả bài, hỏi một chút xem hắn có con riêng nuôi dưỡng ở bên ngoài hay không, đến cuối cùng vẫn là thôi.
Trần ngọc người này, lãnh đạm vô thường.
Ta cưới thiếp, hắn nói được.
Ta khuyên hắn mưa thì mưa cho khắp, chia sẻ ân sủng với thiếp thất, hắn cũng nói được.
Tựa hồ, hắn không có gì là không tốt.
Ngoại trừ...... hình như đối với ta cũng không tốt mấy.
Cũng không phải ngược đãi, chính là không để ý đến ta.
Tâm tình tốt, cùng ta nói một vài câu; Tâm tình không tốt, cũng không them liếc ta lấy một cái..
Đương nhiên, ta là một mật thám, cũng không thèm để ý đến mấy chuyện nhỏ đó.
Thứ để cho ta đau đầu nhất chính là, đã lập thiếp thất non nửa năm rồi, nưng các nàng, bụng ai nấy đều im ắng không thấy động tĩnh..
Ta lúc này mới tìm tới thánh y Âu Dương đức cao vọng trọng.