Chỉ trách tôi không có lòng đề phòng, cũng quá tin vào năng lực kinh tế của ngài công tử nhà họ Phó.
Cầm quyển sổ hồng đăng kí kết hôn xong, Phó Tiện đưa tôi một tờ giấy.
Tôi tưởng đó là tờ chi phiếu, ai dè mở ra lại là tờ giấy nợ.
Bên trên ghi rõ giấy trắng mực đen, Phó Tiện nợ Tư Dao một ngàn vạn, trả hết trong vòng ba năm.
Tôi siết chặt tờ giấy, thầm mắng trong lòng.
Tên khốn đẹp trai què quặt này.
Hết cách, gương mặt kia đẹp tới nỗi, dù lúc này tôi rất giận nhưng cũng không đành mắng nặng lời.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi, rồi cất nó đi. Trong xe, khi Phó Tiện đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì tôi dùng điện thoại lặng lẽ chụp lại tờ giấy nợ, che bớt nội dụng quan trọng rồi đưa lên mạng xin tư vấn…
Giấy nợ kiểu này có hiệu lực pháp lý không?
Luật sư không trả lời, Phó Tiện ngồi cạnh chớt lên tiếng.
“Đừng tra nữa, trong ba năm tôi sẽ trả hết cho em.”
“Hơn nữa.”
Phó Tiện mở mắt nhìn tôi, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đăng kí cũng đăng kí rồi, tiền trong thẻ của tôi không phải là tiền của em à?”
Hai mắt tôi sáng lên.
Có lý.
Tôi tắt điện thoại đi luôn, rụt rè hỏi mật mã ngân hàng của anh ta.
Phó Tiện ném ví sang chỗ tôi, bên trong có bốn, năm tấm thẻ ngân hàng gì đó, anh ta đưa tay xoa xoa giữa mày, giọng điệu thản nhiên.
“Mật mã là sinh nhật em, mới sửa lại.”
Tôi hớn hở cất đống thẻ đi, tài khoản Phó thiếu gia dù không có một ngàn vạn, chắc cũng phải có mấy trăm vạn chứ nhỉ.
Nếu đã đăng kí kết hôn, Phó Tiện cũng lên tiếng, vậy tôi sẽ coi nó như tài sản chung giữa hai vợ chồng.
…
Phó Tiện là cái thứ gì chứ không phải người.
Về sau tôi nhịn không nổi nữa, tìm cớ để Phó Tiện thả tôi ở cái siêu thị nào đó gần đấy, giả vờ đi dạo phố, sau khi anh ta rời đi thì lén lút ra ngân hàng.
Năm tấm thẻ ngân hàng, tổng cả vào chưa đến một trăm vạn.
Giờ tôi nghi ngờ một cách nghiêm trọng, Phó Tiện có phải con riêng của ông Phó không?
Thế nhưng theo tiêu chuẩn nhà họ, dù có là con riêng cũng đâu thể nghèo đến vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào số dư, khóc không ra nước mắt. Đột nhiên, Phó Tiện lại gọi tới.
Anh ta nói, ông Phó muốn gặp tôi.
Tôi nghe mà chân mềm ra.
Trước khi gả cho Phó Tiện, tôi có thể không biết Phó Tiện và Phó Thời Chinh là ai, nhưng mà…
Danh tiếng của ông cụ chắc là ít ai không biết.
Tên thật của ông Phó là Phó Tri Thành, vốn xuất thân từ văn học, là một tác giả nổi tiếng, sau bỏ văn theo nghiệp buôn bán, vụ làm ăn đầu tiên sau khi xuống biển thành công rực rỡ.
Các mối làm ăn tiếp theo càng ngày càng phất, trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố.
Bây giờ ông cụ đã có tuổi, nhưng hồi còn trẻ, ông nổi danh sát phạt trên thương trường, nổi tiếng vì thủ đoạn tàn nhẫn.
Tôi từng thấy ông cụ trên thời sự, chỉ vài phút phỏng vấn ngắn ngủi, dù chỉ cách lớp màn hình, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt ông vẫn khiến người ta sợ hãi.
Tôi lượt lại những tư liệu liên quan đến ông Phó trong đầu một lần, giọng nức nở: “Tôi không đi được không?”
Phó Tiện đầu bên kia giọng thoải mái: “Em đoán xem?”
… Tôi đoán, chắc chắn là không được.
Phó Tiện an ủi tôi: “Đừng sợ, ông ấy hiền lắm.”
Hiền ấy hả…
Nghe được từ này, tôi khóc không ra nước mắt.
Nhưng dù sợ thế nào, vẫn phải đối mặt.
Tôi xốc lại tinh thần, mua một bộ váy liền áo nhìn có vẻ đoan trang để thay. Vừa ra khỏi cửa trung tâm, tôi đã thấy xe Phó Tiện dừng ở ven đường.
Sau khi lên xe, tôi thấy hơi khẩn trương, kéo góc váy hỏi anh ta xem ông cụ có ở xa đây không.
Lúc trước, tôi từng nghe ai đó nói, ông Phó thích sống một mình, ít khi ở lại trang viên nhà họ Phó lần trước tôi tới.
“Cũng tàm tạm.”
Phó Tiện thản nhiên nói.
Nghe anh ta nói tàm tạm, tôi còn tưởng phải đi tầm hai mươi phút, ngờ đâu…
Phó Tiện dứt lời chưa được ba phút, xe dừng.
Nói đúng hơn, tôi lên xe từ cửa trung tâm, sau đó xe quành đầu, rẽ vào một tiểu khu gần đó.
Khu biệt này tuy nằm ngoài khu thương mại, nhưng diện tích rất lớn, dễ dàng ngăn cách hộ gia đình bên trong với không khí ồn ào, xô bồ ngoài kia. Trong tiểu khu rất yên tĩnh, hoàn cảnh càng tuyệt vời hơn.
Tôi từng lướt qua tiểu khu này trên mạng, đắt muốn nuốt lưỡi, tấc đất tấc vàng.
Tôi còn chưa chuẩn bị thì đã đến nơi rồi.
Tôi càng lo hơn.
Ngón tay tôi cứ mân mê tà váy, hít sâu liên tục mấy lần mới xuống xe với Phó Tiện.
Tôi đi sau lưng anh, ngoan ngoãn đẩy xe lăn.
Tuy là…
Người ta cũng không cần tôi đẩy.
Vào bên trong, quanh sân một mảnh trống trải, chỉ trồng ít hoa cỏ.
Lại bước thêm lần cửa nữa, phòng khách vẫn không có ai.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ đúng lúc ông ấy không có nhà.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng bước chân từ nhà bếp vang lên.
Vài giây sau, một ông cụ cầm muôi nấu ăn đứng ở cửa. tóc ông tuy đã bạc vài phần, nhưng vẫn rất thần thái, hơn nữa trên eo còn đeo tạp dề màu đen.
Gương mặt này dần dần khớp với người đàn ông lạnh lùng phỏng vấn trên ti vi.
Thế nhưng, Diêm Vương trong lời đồn lúc này lại đang mỉm cười, cười to như chuông đồng.
“Phó Tiện, ba làm món cá chua Tây Hồ con thích nhất này!”
Nói xong, ông tranh công, đưa cái muôi đến gần miệng Phó Tiện: “Nếm thử nước dùng đi?”
25
Phó Tiện nhíu mày, đẩy cái muôi ra.
Cùng lúc đó, bỗng dưng anh ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi đang há hốc mồm một bên qua.
“Con dâu ông, Tư Dao.”
Tim tôi vọt lên tận cổ.
“Bác…”
Tôi lắp bắp, gọi “bác” rồi xong lại cảm thấy không phù hợp nên sửa miệng: “Ba…”
Cứu mạng.
Ai có thể ngờ, ông cụ tàn nhẫn trong lời đồn ngoài đời lại như thế này?
Những lời thăm hỏi chuẩn bị ban nãy còn không có cả cơ hội để nói ra.
Ông Phó một tay cầm muôi, tay kia cầm tay tôi, cười híp mắt.
“Ngoan quá.”
Nói xong, ông buông tay, cầm lấy hai cái hộp trên bàn trà đưa tôi, nói là lễ gặp mặt.
Một cái hộp trong đó rất to.
Từ chối không được, tôi đành nơm nớp nhận lấy.
Vãi moi nặng thế.
Chắc cái thứ này phải nặng mấy cân.
Ông Phó tiếp tôi ngồi xuống sô pha, sau đó lại quay về bếp, nói là muốn làm vài món sở trường cho chúng tôi.
Nói xong, tủm tỉm vào bếp.
Tôi vẫn chưa hồi thần lại.
Ông Phó.
Người mà dậm chân một cái khiến cả giới kinh doanh phải rung chuyển kia… lại hiền hòa vậy ư?
Phó Tiện quay lại nhìn tôi, vẻ mặt thản nhiên.
“Đã bảo với em là ông ấy hiền mà.”
“Hơn nữa còn thích làm đủ loại đồ ăn cho anh ăn.”
Tôi nói không nên lời.
Bời vì sự chú ý của tôi đã bị hai cái hộp ông ấy tặng hấp dẫn.
Vừa mở ra… suýt chói mù mắt.
Ánh vàng rực rỡ, tất cả đều là vàng thỏi.
Tôi nuốt nước miếng, quà gặp mặt này… độc đáo quá.
Phó Tiện ngồi cạnh tiện tay rót cho tôi ly trà, giọng vẫn không cảm xúc như lúc trước: “Đây là món khai vị thôi, mở cái hộp nhỏ kia đi.”
Tôi nghe lời làm theo, mở cái hộp còn lại ra.
Đó là một chiếc vòng tay.
Nói về ngọc thạch, bình thường tôi cũng có hứng thú, cũng hiểu qua qua.
Nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc trước mặt, giọng tôi khô khốc.
Phó Tiện nói không sai, so với nó, mấy cân vàng thỏi kia chỉ là khai vị thôi.
Nhìn kĩ, tôi cẩn thận đóng nắp hộp lại.
Ngày thường lừa tiền Phó Tiện tôi còn yên tâm, nhưng món quà gặp mặt lần này của ông Phó lại khiến lòng tôi hoảng hốt.
Tôi do dự mãi, tuy rất sợ nhưng vẫn chọn xuống bếp giúp.
Không ngờ, ông Phó không đuổi tôi ra ngoài.
Trái lại.
Hai chúng tôi ở chung khá vui vẻ.
Ngoài đời, ông Phó không hề kênh kiệu. Ông ấy là bếp chính, tôi trợ thủ, phối hợp khá là ăn ý.
Hơn nữa, ông ấy thật sự rất giỏi, cả văn học cả buôn bán, đến cả nấu ăn cũng giỏi.
Ba người, ông Phó làm sáu món một canh, đều là mấy món thường ngày.
Ông Phó mời chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, còn mãi dặn dò tôi cứ thả lỏng ra, hôm nay ông ấy chỉ là một người cha bình thường thôi, không phải là tổng giám đốc Phó.
Sau vài lần, tôi cũng thả lỏng thật.
Tình yêu mà ông Phó dành cho Phó Tiện đã tràn hết ra, người đàn ông quả quyết sát phạt trong lời đồn lại ngồi gắp xương, bóc vỏ tôm cho Phó Tiện.
“Con trai, ăn thêm chút cá đi, xem thử tay nghề của ba có thụt lùi không?”
“Phó Tiện, ba tháng trước cha gặp chuyện này ở nước ngoài vui lắm, có muốn nghe không?”
…
Phó Tiện lại không để ý đến ông mấy.
Người này trước sau vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên kia, ông cụ gắp đồ ăn cho anh ta thì anh ta ăn, bắt chuyện thì chỉ thỉnh thoảng gật đầu đáp lời một tiếng.
Nhìn ông cụ đối diện hết mình về con, cuối cùng tôi cũng tin những lời ngày đó Phó Tiện nói với Phó Thời Chinh…
Anh ta nói.
Vị trí người thừa kế này, nếu anh ta muốn, không tới lượt Phó Thời Chinh.
Khi ấy tôi chỉ thấy Phó Tiện mạnh mồm, giờ xem ra chắc là thật.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, bên kia ông Phó như có thần giao cách cảm, cũng nói tới việc này.
Ông thở dài, có vẻ lo lắng: “Phó Tiện, cuối cùng thì còn định bao giờ tiếp nhận vị trí của ba?”
Khi đối mặt với con trai mình, ông vừa hết cách, vừa yêu chiều.
Phó Tiện lại có vẻ không thích đề tài này lắm, ông Phó vừa nhắc tới, anh ta đã buông đũa đẩy xe lăn vào nhà vệ sinh.
Phó Tiện đi rồi, tôi cũng ngại không dám ăn tiếp, chỉ đành buông đũa, ra vẻ bình tĩnh nhấp hớp trà.
Thế nhưng… trà còn chưa nuột, ông Phó trước mặt đã thay đổi sắc mặt.
Sự hòa ái vốn có chợt tan biến, ông lạnh lùng nhìn tôi, vẻ dữ dằn trong mắt như hóa thành con dao sắc bén ép chặt lấy người đối diện.
Ông nắm chặt chén trà, lòng bàn tay vuốt ve thân ly, từ tốn lên tiếng…
“Phó Tiện không biết mục đích cô tiếp cận nó, nhưng tôi biết.”