Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 51: Mua đất



Editor: Masha

Hiện tại tốt rồi, cho dù ông ta đi thi không đậu nhưng có thể dạy ra người có tên tuổi, làm tiên sinh rất thích hợp.

“Con không biết cha con hiện giờ sung sướng hơn trước kia nhiều, mỗi ngày đều đầy năng lượng, đi đến nơi nào, người ta đều gọi là Lý tiên sinh, ông ấy không biết cao hứng cỡ nào đâu. Quà nhập học hiện tại cũng đều giao cho nương, trong nhà tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Còn bởi vì trep ruộng đất trong nhà trên danh nghĩa con rể, cũng không cần đóng thuế ruộng, cuộc sống này càng ngày càng tốt.

“Đây là tẩu tử con đưa tới cho con.” Nương Lê Hoa mang đến một vò rau ngâm, là Trần Thủy Liên tự mình làm. Bởi vì được chỗ tốt từ Lý Lê Hoa, Trần Thủy Liên cũng không bủn xỉn như trước.

Tay nghề cơm nước Trần Thủy Liên cũng không tệ lắm. Chỉ là có đôi mắt rất xem trọng danh lợi. Bất quá hiện tại Lý Lê Hoa đã thành nương tử tú tài, nàng ta tự nhiên cũng hào phóng hơn trước.

Những đồ không đáng mấy tiền này, nàng ta cũng vui vẻ đưa lại đây để thêm nhân tình.

Buổi tối hôm nay, Triệu Thủy Sinh từ bên ngoài trở về, trực tiếp đưa cho Lý Lê Hoa đệ một phần khế đất, Lý Lê Hoa vừa thấy, phía trên viết hai mươi mẫu ruộng tốt.

“Nhanh như vậy đã mua được?” Trước đó không lâu bọn họ xem tiền trong tay đã tích cóp đủ nhiều, mua cửa hàng hay mua đất đều do bọn họ lựa chọn, bạc cầm ở trong tay, cũng sẽ không thay đổi nhiều, còn không bằng mua chút ruộng hoặc cửa hiệu mặt tiền, cũng có thể tiết kiệm chút tiền.

Chỉ là hiện tại bọn họ cũng không có hạ nhân, có cửa hiệu mặt tiền cũng không có người xử lý, còn chưa nghĩ ra muốn buôn bán cái gì, ngược lại mặc kệ khi nào, đất đều còn ở nơi đó sẽ không mất đi.

Hiện tại mua đất cũng sẽ không nộp thuế, mua rồi cho thuê để người khác trồng, cũng là nguồn thu vào hàng năm.

Nhớ năm đó, trong nhà Lý Lê Hoa, cho dù có rất nhiều cửa hiệu mặt tiền trên những con đường phồn hoa nhất ở kinh thành, nhưng ruộng tốt thì trước nay không ít, thôn trang cũng có vài cái.

Nhóm tẩu tử và đệ muội gả tới nhà mẹ đẻ, đa số của hồi môn cũng là ruộng tốt.

Cho nên sớm mua nhiều đất, là lựa chọn ổn thỏa nhất.

Trước kia thì hai mươi mẫu đất này căn bản không ở trong mắt Lý Lê Hoa, thời điểm trong nhà thả một vài người đi ra ngoài, tùy tiện thưởng cũng đã là hai mươi mẫu đất.

Bất quá lúc này không thể so với khi đó, hai mươi mẫu đất ở trong tay, trong lòng liền kiên định.

Hai vợ chồng thương lượng, nếu chậm rãi mua, sớm muộn gì cũng có thể biến thành một thôn trang, sau đó tìm trang đầu chuyên môn quản lý, chuyện này không gấp.

Lý Lê Hoa thu khế đất, hỏi: “Hai mươi mẫu đất này chàng chuẩn bị cho ai thuê?”

“Người bán đất vốn có tá điền, ta xem bọn họ đều không tệ, để bọn họ tiếp tục thuê đi.” Hiện tại hắn cũng có công danh, không sợ những người này không nộp tiền thuê đất, mặc kệ khi nào dân chúng bình thường cũng không dám giao tiếp với quan sai, mà làm tú tài, đã trở thành tú tài lão gia, tất nhiên là dân chúng không dám lừa gạt.

“Ta nghĩ, chờ khi thu địa tô, nhờ đại cữu huynh giúp đỡ đi thu.” Đương nhiên, khẳng định hắn nhận được chỗ tốt.

Lý Lê Hoa vội ngăn cản nói: “Vẫn nên thôi đi, tẩu tử của ta, chỉ cần có chỗ tốt sẽ bắt lấy không bỏ, đến lúc đó nói không chừng sẽ ra chuyện xấu.”

“Ta thật ra cảm thấy đại cữu huynh làm đại sự sẽ không hồ đồ. Nàng yên tâm, là nhạc phụ đại nhân ‘ dạy ’ ra ta, ta nhờ đại cữu huynh giúp ta thu địa tô, người khác sẽ không nói gì. Còn tẩu tử bên kia, nếu nàng ta làm bậy, đại cữu huynh sẽ không tha cho nàng ta.”

Lý Lê Hoa tưởng tượng, tình huống hiện tại đã khác, trước kia trong nhà cha mình ăn không ngồi rồi, phía mình cũng không thể giúp được gì, Trần Thủy Liên mới kiêu ngạo như vậy.

Mà hiện giờ, cha mình có thể kiếm tiền dưỡng gia, còn được người tôn kính, nương mình cũng kiếm tiền nhiều hơn Trần Thủy Liên, còn có mình, cũng có thể mang lại lợi ích cho nhà mẹ đẻ, cho nên địa vị Trần Thủy Liên ở nhà mẹ đẻ mình hoàn toàn thay đổi, muốn ương ngạnh, độc đoán, là tuyệt đối không thể nào.

Có thể nói, phụ thân và ca ca được mở mày mở mặt, Trần Thủy Liên nhất định sẽ không kiêu ngạo.

Cũng thế, tìm ai cũng là tìm, còn không bằng nhờ đại ca nhà mình, tốt xấu cũng có thể gián tiếp trợ cấp nhà mẹ đẻ.

Cũng coi như mình vì Lý Lê Hoa ban đầu hiếu kính cha mẹ đi.

Nhà chồng bên này bà bà hay làm khó nhất đã không còn nữa, đại tẩu Hà Thúy Cô hay nhiều chuyện cũng nói không nên lời. Việc gì còn phải cố kỵ cái này, cố kỵ cái kia?

Vì thế chuyện này liền định như vậy, khi Lý Lê Hoa ở về nhà mẹ đẻ, liền nói chuyện này cho đại ca mình là Lý Hạch Đào.

Lý Hạch Đào vội chối từ nói: “Lê Hoa, chuyện này huynh làm không được.” Hắn biết là muội tử trợ cấp mình, nhưng làm người không thể da mặt dày như vậy. Nếu người nhà chồng nàng biết, còn không trách muội tử dùng tiền nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ?

“Muội nhờ đại ca Thủy Sinh giúp đỡ thu địa tô đi, như vậy mới tốt.”

Lý Hạch Đào là người thành thật, hắn sợ muội tử làm như vậy, làm người nhà chồng không thích nhìn nàng, nên đề nghị đểTriệu Kim Sinh làm.

Lý Lê Hoa nói: “Cha dạy ra muội phu của huynh, ta làm như vậy, người nhà chồng cũng không thể nói gì hơn, lại nói, đây là Thủy Sinh tự mình nói, cũng không phải là ta tự làm chủ. Đại ca, huynh coi như giúp ta đi, chúng ta không có người nào cả, muội phu của huynh thì thân thể đơn bạc, thật muốn để chàng đi thu tô, vạn nhất người ta khi dễ chàng, không đưa tiền, chẳng lẽ chúng ta còn phải tìm quan phủ tới giải quyết?”

Đừng nhìn Lý Hạch Đào thành thật, nhưng lớn lên rất cường tráng, người bình thường đều không cao bằng hắn, hắn vừa đứng trước mặt đã khiến cho người bình thường cảm thấy rất áp lực.

Lý Hạch Đào không nói lại muội tử nhà mình, đành đồng ý.

“Muội yên tâm, ta nhất định giúp muội thu đầy đủ địa tô không thiếu một văn.” Lý Hạch Đào bảo đảm.

Lý Lê Hoa nói xong chuyện này, cũng không lưu lại, nàng còn muốn trở về, Trần Thủy Liên vội nói: “Muội tử, lưu lại nơi này ăn cơm đi, đã trễ rồi.”

“Không được, ta trở về còn có việc, lần sau đi.” Lý Lê Hoa nói xong liền cáo từ.

“Vừa rồi Lê Hoa tìm chàng là chuyện gì?” Trần Thủy Liên vừa thấy Lý Lê Hoa đi rồi, lập tức hỏi Lý Hạch Đào. Lý Hạch Đào cảm thấy chuyện đó cũng không phải cái gì khó nói, liền nói cho Trần Thủy Liên, Trần Thủy Liên vui vẻ ra mặt, “Ta đã nói mà, muội tử và muội phu là người tốt, không có quên chúng ta! Cái này tốt, về sau chúng ta cũng có tiền thu.”

“Ta thu địa tô cho muội tử, tiền thu gì chứ? Ta nói cho nàng, nàng đừng có ý đồ xấu, bằng không ta không thuận theo!” Lý Hạch Đào không thích Trần Thủy Liên nói như vậy.

“Biết, biết, ta không có kiến thức hạn hẹp như vậy.” Trần Thủy Liên thầm nghĩ, nói không chừng muội phu bên kia tiếp tục đi thi, về sau là cử nhân lão gia, đến lúc đó khẳng định mua càng nhiều đất, nàng ta không nghĩ ham món lợi nhỏ mà thiệt thòi lớn, hiện tại bảo trượng phu đi tham chút đồ vật.

Bất quá có thể giúp đỡ tú tài lão gia thu địa tô, người thuê sẽ không nịnh bợ nam nhân của mình sao? Chỉ bằng cái này, chỗ tốt sẽ không ít, còn có về sau, người khác muốn thuê đất, không phải cần thông qua nhà mình cầu? Những lợi ích này chẳng lẽ không có?

Trước bắt được quyền lợi này, về sau lại nói chuyện kiếm tiền. Nghe nói có vài gia đình giàu có quản gia đều giàu đến chảy mỡ, bọn họ  là thân thích chính thức, thân phận chẳng phải cao hơn quản gia nhiều?

Cho nên hiện tại nàng đâu cần gấp gáp.

Huống hồ, nàng còn biết muội tử và muội phu, thỉnh người hỗ trợ, không thể nào một chút chỗ tốt cũng không cho. Vì thế Trần Thủy Liên an tâm.

Lý Hạch Đào sợ bà nương vui mừng nói chuyện này khắp nơi, cảnh cáo: “Đừng nơi nơi thổi phồng, bằng không làm nhà chồng Lê Hoa biết, không biết lại có chuyện gì xảy ra.”

Muội phu còn có ca ca và đệ đệ, nếu thật biết chuyện này, còn không tranh nhau vỡ đầu?

“Chuyện này ta còn không biết nặng nhẹ sao? Chỉ là, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết đến, chẳng lẽ đến lúc đó sẽ không náo loạn?

Ta còn cảm thấy, muội tử và muội phu quá mềm, đều là tú tài lão gia và tú tài nương tử, còn sợ cái gì? Mà là bọn họ mua, không phải trộm lại không phải đoạt, nhờ ai xử lý còn không được tự do, vậy còn mua đất làm gì?” Như nàng ta nghĩ, biết thì biết, còn có thể nháo ra mạng người à?

Với những chuyện ồn ào mà Triệu gia đã làm, bọn họ còn có mặt mũi nói chuyện này à?

Hơn nữa, nếu là người Triệu gia thật dám náo loạn, nàng ta cũng không phải ăn chay, ai sợ ai chứ.

Ả Hà Thúy Cô còn phạm vào chuyện lớn như vậy, nếu ả có mặt nhảy ra, nàng ta trực tiếp kể mấy chuyện xấu ả làm, làm ả không xuống đài được.

Cho nên Trần Thủy Liên trên mặt là đáp ứng rồi, trong lòng lại không cho là đúng, chờ Triệu gia nháo lên, nàng ta cũng tiện nhảy ra, giải vây cho cô em chồng, làm cô em chồng biết, rốt cuộc ai mới thiệt tình vì nàng tính toán.

“Chuyện chúng ta mua đất, có cần nói một tiếng với lão gia tử hay không?” Lý Lê Hoa hỏi Triệu Thủy Sinh.

Lão gia tử là cha ruột của Triệu Thủy Sinh, chuyện lớn như mua đất thế này, nếu lão Triệu thông qua người khác mà biết, khẳng định trong lòng như gai đâm.

“Không cần, không phải đã phân gia sao?” Triệu Thủy Sinh cảm thấy không cần phải thế. Chính hắn làm hoàng đế nhiều năm như vậy, trước nay đều chuyên quyền độc đoán, quyết định chuyện này,  sẽ không muốn trưng cầu người khác đồng ý, đi vào Chu triều này mấy năm nay, cũng chỉ có Lý Lê Hoa mới có đãi ngộ như vậy.

Lão Triệu tuy rằng là cha hắn, nhưng Triệu Thủy Sinh lại có thể nhận rõ bản chất của lão Triệu, nhìn là xử lý sự việc công bằng, kỳ thật vẫn là trong lòng có điều bất công.

Hy vọng người sống tốt có thể nâng đỡ người sống không tốt, đều phú quý.

Nhưng cái gọi là đều phú quý này, cũng chỉ là mong trưởng tử sống tốt nhất.

Ở trong mắt lão Triệu, trưởng tử vốn dĩ chính là kế thừa hương khói, nên sống tốt hơn các huynh đệ phía dưới mới là đúng. Bằng không lúc trước phân gia, lão cũng sẽ không đồng ý phân như vậy.

Cho nên, hắn dựa vào bản lĩnh của mình mua đất, cũng không nghĩ còn phải nói cho lão Triệu một tiếng, miễn cho lão gia tử trong lòng không thoải mái.

Triệu Thủy Sinh là từ góc độ của chính hắn xem xét chuyện này, chẳng qua Lý Lê Hoa lại là từ góc độ của nữ nhân xem xét chuyện này, nữ nhân so với nam nhân thì cẩn thận hơn một ít.

Bất quá, nghĩ nghĩ, Triệu bà tử đã không còn nữa, lão Triệu cho dù biết, trong lòng không thoải mái hay thoải mái cũng không quan trọng, nàng cố kỵ nhiều như vậy làm gì?

Thật là càng ngày càng lo trước lo sau. Nàng thiếu quyết đoán rất nhiều, quá không đúng rồi. Không nói thì không nói. Cũng là làm lão Triệu biết rõ ràng, bọn họ đã sớm phân gia, không thể giống với trước kia mọi chuyện đều phải báo cho lão.