Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 54: Tu bổ từ đường



Editor: Masha

Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh trở lại bàn cơm, lão Triệu là công công, cũng không tiện trực tiếp hỏi con dâu thế nào.

“Đều ngồi xuống ăn cơm đi.” Lão Triệu nói, “Hôm nay ta thật cao hứng, mấy huynh đệ các con đều đã thành gia, đặc biệt là lão nhị, năm nay còn thi đậu tú tài, nhà họ Triệu chúng ta cũng coi như là phần mộ tổ tiên tỏa khói, cả đời này của ta cũng coi như là có công đạo với tổ tông. Tức phụ lão đại, lấy rượu mấy năm nay lão nhị lão tam mang đến ra đây, ta muốn uống một chung.”

Hà Thúy Cô vội đứng lên đi lấy, ở trong nhà này, cũng chỉ có lão Triệu mới có thể giữ được địa vị của ả, điểm này trong lòng Hà Thúy Cô rất rõ ràng, cho nên đối với lão Triệu nói gì nghe nấy.

Lão Triệu đương nhiên cao hứng, hôm nay những kẻ đi vào nhà bọn họ, trước kia có ai liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng hiện tại đều nói chuyện với mình, còn nói mình nuôi được nhi tử tốt.

Rượu rất nhanh được mang ra, Triệu Thủy Sinh tỏ vẻ không uống, Triệu Thổ Sinh cũng vậy, nói về nhà còn phải kiểm kê cửa hàng, cho nên chỉ có Triệu Kim Sinh bồi lão Triệu uống rượu.

Rượu này ngon hơn rượu bọn họ tự làm trước kia nhiều.

Triệu Kim Sinh uống xong rượu, nói nhiều hơn ngày thường, thậm chí đến cuối cùng còn khóc, nói với lão Triệu hắn thực xin lỗi nương, thực xin lỗi huynh đệ.

Tình huống này, Lý Lê Hoa rất không biết nói gì, nói lời thật lòng, tuy rằng vị đại ca này không hề làm cái gì, nhưng chính là vì hắn cái gì cũng không làm, cho nên Hà Thúy Cô mới có lá gan đó.

Ở chỗ này, nam nhân muốn xen vào quản nữ nhân, vậy không phải dễ như trở bàn tay?

Đễn nông nỗi đã không thể vãn hồi, ngươi ở chỗ này uống rượu nói vài lời khi say, có ích lợi gì?

Cũng may rất nhanh Triệu Kim Sinh nói nói liền ngủ mất. Mặt Hà Thúy Cô một trận xanh một trận trắng, nhưng ả không dám nói gì, sợ bị hưu về nhà mẹ đẻ.

Ăn xong bữa cơm trưa, có mấy trưởng bối Triệu gia lại đây, bao gồm cả lí chính Triệu Tứ gia.

Hóa ra bọn họ thương lượng, muốn tu bổ lại từ đường Triệu gia, rốt cuộc từ đường này đã lâu không được sửa sang lại, hiện tại Triệu gia ra một tú tài, cũng là chuyện quang tông diệu tổ, vừa lúc nhân cơ hội sửa chữa lại từ đường.

Người có tiền ra tiền, có lực xuất lực, cũng không phải yêu cầu một mình Triệu Thủy Sinh ra tiền, chỉ cần đến lúc đó từ đường rực rỡ hẳn lên, hắn có thể lại đây tế bái.

Triệu Thủy Sinh nói: “Tiểu chất hiện tại mới là tú tài, còn không đủ để quang tông diệu tổ, hơn nữa, năm trước hạn hán, rất nhiều nhà thu hoạch không tốt, bắt bọn họ ra tiền cũng làm khó bọn họ. Không bằng thế này, chờ tiểu chất may mắn thi đậu cử nhân, chúng ta lại thương lượng việc này, mọi người xem như thế nào?”

Chẳng qua là một tú tài đã phải hưng sư động chúng, cũng quá tự đại.

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, cũng đắc tội trưởng bối Triệu gia, Triệu Thủy Sinh liền đưa ra ý chờ trúng cử nhân lại nói.

Triệu Tứ gia nói: “Thủy Sinh nói rất đúng, đến lúc đó Thủy Sinh thành cử nhân, lão tổ tông dưới nền đất càng thêm vinh quang, mấy năm nay tính thế này đi, chúng ta phái nhiều người đi từ đường dọn dẹp, tin tưởng lão tổ tông cũng sẽ không trách tội chúng ta.”

Triệu Tứ gia vốn dĩ cũng không tán đồng nhanh như vậy phải tu bổ từ đường, nhưng không chịu nổi mấy trưởng bối nhiệt tình, vì thế đi theo lại đây.

Mấy trưởng bối tuy rằng có người trong lòng không đồng ý, nhưng năm trước xác thật thu hoạch không tốt, thật muốn buộc tộc nhân Triệu gia đều ra tiền xuất lực, đến lúc đó mọi người đều không làm, vậy không phải quá mất mặt?

Muốn nói hoàn toàn dựa vào Triệu Thủy Sinh ra tiền, vậy cũng không khả thi, Triệu Thủy Sinh mới thi đậu tú tài chưa bao lâu, có thể có bao nhiêu tiền? Tu bổ từ đường khẳng định là không đủ.

Tiền không đủ, đến lúc đó chân tay co cóng, ngược lại không tu bổ từ đường thật tốt được.

Cho nên vẫn là chờ Thủy Sinh thật sự trúng cử nhân sau rồi nói sau, khi đó nói không chừng Thủy Sinh tự mình ra toàn bộ tiền. Còn rất vẻ vang.

Vì thế chuyện tu bổ từ đường cũng chỉ đề ra như vậy, cũng không cưỡng cầu.

Lý Lê Hoa cảm thấy kỳ quái, nàng hình như chưa từng thấy Triệu Gia Trang có từ đường, vì sao đột nhiên lnói muốn tu bổ từ đường?

Những nhà có từ đường, tổ tiên đều là gia đình giàu có, sau đó trải qua mấy thế hệ mới thịnh vượng phát đạt lên, nhưng người Triệu Gia Trang, tuy rằng đại bộ phận đều họ Triệu, đã qua trăm năm, thật đúng là không có nhân vật nào kiệt xuất, bằng không thời điểm Triệu Thủy Sinh trung tú tài, đã sớm tới cửa liên lạc.

Rốt cuộc trong tộc ra một tú tài, đây cũng là trong tộc nhiều thêm một người đọc sách, nói không chừng ở trong quan trường còn có thể trợ giúp lẫn nhau.

“Chính là mấy gian phòng ở bỏ không ở cửa thôn đó.” Triệu Thủy Sinh giải thích nói.

Hơn nữa cũng không có người trông giữ, nhiều năm thiếu tu sửa, đã không còn hình thù gì. Căn bản không thể so sánh với những từ đường trang nghiêm đoan chính đó.

“Ta còn tưởng rằng mấy gian phòng đó vô chủ, không nghĩ tới lại là Triệu gia từ đường.” Lý Lê Hoa nói.

“Triệu gia đều là nhiều thế hệ làm ruộng mà sống, làm gì có từ đường chân chính? Chẳng qua là có một năm Triệu gia có người làm buôn bán kiếm lời chút tiền, mới che lại mấy gian phòng đó, về sau người kia không biết dọn đi nơi nào, phòng ở cứ để ở đó như vậy.”

Đều vội vàng dưỡng gia sống tạm, ý thức tông tộc căn bản không mãnh liệt như vậy, hơn nữa trong tộc đều là cả đời bán mặt cho đất, cho nên từ đường thật chỉ để bài trí.

Lần này cũng không biết ai nhắc tới chuyện từ đường, cho nên mới lại đây bàn bạc với Triệu Thủy Sinh giảng, hy vọng Triệu Thủy Sinh có thể dẫn đầu.

Thật ra Triệu Thủy Sinh cũng không gấp chuyện tu bổ từ đường, ở trên đời này, tộc nhân vẫn rất quan trọng, lực lượng tông tộc cực kỳ cường đại, nếu Triệu gia có thể nhiều thêm vài người mới, đối với hắn là vô cùng có lợi.

Nhưng trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, chẳng qua là một tú tài nho nhỏ, đã đắc ý quên mình là ai, làm chuyện mình không đủ sức, đó là tự làm tự chịu.

Trở về từ Triệu Gia Trang, sinh hoạt của Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa liền từ từ thanh thản.

Không có Triệu bà tử, bớt lo rất nhiều, Triệu Kim Sinh bên kia bởi vì không cần lo điền thuế, cho nên đời sống cũng dư dả không ít. Chỉ là bởi vì phân gia, lao dịch vẫn không thể thiếu được, bởi vì Triệu Kim Sinh không phải tú tài, không được miễn trừ lao dịch.

Năm trước phục dịch hơn một tháng, mùa đông năm nay cũng chỉ có mười ngày tu bổ tường thành huyện thành, cho nên không xem như việc gì khó, chỉ cần giao một trăm văn thì có thể miễn đi lao động khổ sở.

Như Triệu Thổ Sinh, trực tiếp lấy ra một trăm văn tiền, hắn không cần nộp thuế, một trăm văn tiền đã sớm kiếm được.

Nhưng Triệu Kim Sinh bên này, lại cảm thấy một trăm văn tiền cũng là tiền, Triệu Kim Sinh liền tự mình đi lao dịch. Khó trách lúc trước Hà Thúy Cô muốn khuyến khích Triệu bà tử đem mấy nhà hợp thành một, nhìn xem, không phải đã thấy rõ sự khác biệt sao?

Tuy rằng điền thuế được miễn, nhưng lao dịch lại không tránh được.

Chỉ là, trong nhà có tú tài, ngoại trừ bản thân tú tài, cũng chỉ có thể miễn thêm một danh ngạch lao dịch. Thật muốn mọi người đều hợp lại ở bên nhau, đến lúc đó làm Triệu Kim Sinh không đi, hay là làm Triệu Thổ Sinh không đi?

Khi đó càng mâu thuẫn, cho nên hiện tại vẫn tốt hơn.

Ở huyện học Triệu Thủy Sinh đã xem qua các đề thi hương mấy năm trước. Đồng thời nhẹ nhàng bảo vệ thân phận Lẫm sinh của mình, được bốn lượng bạc một năm.

Tiến vào mùa đông, bụng Lý Lê Hoa lớn hơn nữa. Nhưng trừ lúc ở Triệu Gia Trang ghê tởm muốn nôn, thời điểm khác đều rất bình thường, hài tử trong bụng cũng rất ngoan, không hề giày vò nàng.

Tình trạng này so với trước kia không hề giống, chẳng lẽ thật sự thân thể thôn phụ so với thiên kim đại tiểu thư tốt hơn nhiều?

Lý Lê Hoa cảm thấy hài tử trong bụng mình là nữ nhi. Triệu Thủy Sinh nghe xong nói: “Là nữ nhi càng tốt, thời điểm con tới cũng tốt. Sớm hai năm, đi theo chúng ta phải chịu khổ.”

Sớm hai năm, là lúc chưa phân gia, thật sự sinh nữ nhi, người trong nhà khẳng định không thích, nơi nào có thể so với hiện tại? Ngay cả người hầu cũng có thể mướn.

Triệu Thủy Sinh còn nghĩ trước tiên thỉnh bà vú, Lý Lê Hoa vội ngăn cản, hiện tại sao có thể so với đời trước?

“Sao lại cần thỉnh bà vú, ta quyết định tự mình cho con ăn, người nơi này đều như vậy, hơn nữa ai cho bé ăn bé càng thân với người đó.” Thỉnh bà vú, còn phải cho người ta tiền công, hơn nữa trong nhà cũng không có nơi nào để ở.

Triệu Thủy Sinh chỉ nghĩ cho con mình hoàn cảnh tốt nhất trong khả năng cho phép, cho nên mới nghĩ tìm bà vú cho bé.

“Ta hy vọng chúng ta đều giống những bậc cha mẹ bình thường, tự mình nuôi nấng hài tử, mà không phải giống như đời trước, chuyện gì đều phủi tay bảo hạ nhân đi làm. Tình cảm phụ tử, mẫu tử đều không bằng bá tánh bình thường.” Lý Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh.

Quá khứ bọn họ quá dễ dàng được hết thảy, cho nên không quý trọng, cảm thấy mọi thứ đều hiển nhiên. Vì thế cũng mất đi rất nhiều thứ.

“Được, đều nghe nàng.” Triệu Thủy Sinh nói.

Bởi vì Lý Lê Hoa qua tháng 3 năm sau sẽ sinh, căn bản không thích hợp di chuyển, cho nên năm nay ăn tết, bọn họ không chuẩn bị đi Triệu Gia Trang. Chỉ là lúc trước ba huynh đệ đã bàn bạc, ngày lễ ngày tết, từng nhà luân phiên nấu cơm thỉnh toàn gia ăn.

Cho nên lần này bữa cơm đoàn viên đến phiên nhà Triệu Thủy Sinh.

Cũng may hiện tại có Tống Phúc Gia, căn bản là không cần nàng bận việc.

Lý Lê Hoa nói đồ ăn của bữa cơm đoàn viên nói cho Tống Phúc Gia, chọn mua gì đó, hai vợ chồng Tống Phúc đều làm tốt.

Chờ đến ngày 29 tết, đã xác định không cần mua thêm đồ vật gì, bởi vì ngày 29 là ngày cuối cùng bày quán, ngày mai trấn trên không buôn bán nữa, thừa dịp hôm nay đều phải mua đầy đủ hết.

Sáng 30, Triệu Thổ Sinh và Trương Vân Nhi đã sớm tới đây hỗ trợ. Trong phòng bếp rất nhanh nổi lên mùi hương mê người, chỉ là đến thời điểm giữa trưa, nhóm người lão Triệu còn chưa có tới, sáng sớm Triệu Thủy Sinh đã bảo Tống Phúc vội vàng đánh xe đi tiếp người, vì sao đến bây giờ người còn chưa đến?

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, ngay cả Tống Phúc Gia đều có chút lo lắng, nam nhân nhà bà đi tiếp người, lại không đưa được người đến nhà.