Bởi vì ở chỗ này không quen biết ai, cho nên Triệu Thủy Sinh thông qua thi hội, cũng chỉ có người trong nhà chúc mừng, Lý Lê Hoa thưởng tiền cho bọn hạ nhân. Cũng thưởng cho những người tới báo tin vui.
Triệu Thủy Sinh kết bạn với vài người cùng năm, mời người đến nhà ăn cơm.
Rất nhiều người trong số họ đều có nhà ở nơi khác, tới kinh thành chỉ có thể ở khách điếm.
Nhìn Triệu Thủy Sinh còn có tòa nhà ở kinh thành, không cần phải nói trong lòng hâm mộ như thế nào. Nghĩ đến bản thân khi nào thì có thể có nhà ở kinh thành.
Chẳng qua trong số bọn họ có vài người không qua được thi hội, sẽ phải về quê. Tuy rằng thi rớt có chút mất mát, nhưng chỉ cần người còn sống trên đời này, ba năm sau lại thử một lần, cơ hội vẫn còn. Dù sao làm cử nhân cũng không thiếu chút tiền này.
Mất mấy ngày để mời khách, tiếp theo được mời lại, Lý Lê Hoa cũng làm quen với một số thái thái đi cùng trượng phu tới kỳ thi mùa xuân.
Tuổi lớn, đã làm tổ mẫu, tuổi còn nhỏ, rất nhiều người mới tân hôn.
Tuổi của Triệu Thủy Sinh, không tính lớn cũng không tính nhỏ, vẫn thiên về tuổi trẻ.
Còn có vài người còn là thiếu niên tiến sĩ, còn chưa đón dâu.
Người như vậy, nếu công chúa hoàng gia coi trọng, rất có khả năng trở thành phò mã gia.
Đương nhiên, nhà công huân nếu thi đậu tiến sĩ, tất nhiên không vui lấy công chúa, bằng không công phu đọc sách hoàn toàn lãng phí.
Rất nhanh đã đến thi đình, thi đình chỉ có một ngày, khảo xong lập tức thu cuốn, có đôi khi Hoàng Thượng còn sẽ hỏi các thí sinh một ít vấn đề.
Triệu Thủy Sinh kém cỏi nhất cũng sẽ là tiến sĩ nhị giáp, cho nên Lý Lê Hoa không hề lo lắng chút nào.
Chờ đến lúc hoàng hôn, Triệu Thủy Sinh đã trở lại.
“Cuối cùng đã khảo xong rồi.” Triệu Thủy Sinh thở dài, hai đời đều chưa từng khảo như vậy, làm tiến sĩ thật đúng là không dễ dàng, trước trước sau sau mất gần sáu bảy năm. Không thể nói thời gian không dài. Như hắn còn xem là ngắn, có rất nhiều người mất vài thập niên.
Lý Lê Hoa nói: “Chàng muốn tắm rửa nghỉ ngơi không.”
“Không cần, hôm nay nhìn thấy hoàng đế, tuổi đã không nhỏ.” Tuổi không nhỏ, thuyết minh các hoàng tử đã rất lớn, đấu tranh đoạt đích bắt đầu rồi.
Lý Lê Hoa cũng nghĩ đến điểm này, hỏi: “Theo chàng thấy lần đoạt đích này có thể bắt đầu vào mấy năm sắp tới không?”
Nếu là vậy, còn không bằng nhậm chức bên ngoài kinh thành, ít nhất sẽ không bị sự kiện đoạt đích liên lụy.
“Mấy năm gần đây hẳn là không có việc gì, trừ phi là hoàng đế đã bệnh nguy kịch.” Triệu Thủy Sinh nói.
Xem hôm nay hoàng đế mở miệng nói chuyện, trung khí thực đủ, trừ phi có người đoạt cung, bằng không còn có thể sống mấy năm thật khỏe mạnh.
Trước lưu lại kinh thành, củng cố nhân mạch vững chắc cũng tốt, nếu đến lúc đó tình huống chuyển xấu, lại rời đi, vẫn tốt hơn rời đi ngay từ lúc đầu.
Kết quả thi đình mấy ngày sau đã có, Triệu Thủy Sinh thế mà thành Bảng Nhãn đệ nhị danh!
Tiến vào đệ nhất giáp thì xác định vững chắc có thể lưu tại kinh thành. Hơn nữa trực tiếp được phong tu soạn, biên tu Hàn Lâm viện, căn bản không giống nhị giáp, tam giáp, cần khảo thứ tự cát sĩ, sau đó ba năm sau lại nhận chức quan.
Tu soạn Hàn Lâm Viện trực tiếp trao tặng cho Trạng Nguyên lang, là từ lục phẩm, mà biên tu Hàn Lâm Viện là thất phẩm.
Triệu Thủy Sinh được phong chức biên tu Hàn Lâm Viện, trở thành một thành viên Hàn Lâm Viện.
Cũng may biên tu Hàn Lâm Viện chẳng qua chủ yếu khởi thảo cáo sắc, tu bổ sách sử, hầu giảng, đặc biệt là tu bổ sách sử, phương diện này cần nhiều người, cũng sẽ không trộn lẫn vào sự kiện đoạt đích.
Chỉ cần chịu được tịch mịch, ba năm sau khẳng định có thu hoạch.
Hơn nữa năm nay vì tâm tình hoàng đế tốt, ban tòa nhà cho cả ba người đệ nhất danh, vì thế Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa lại nhiều thêm một chỗ ở tại kinh thành.
Hoàng đế ban tòa nhà, chỉ cần không phạm tội, sẽ vẫn luôn ở dưới danh nghĩa của ngươi. Suy xét đến việc bọn họ làm việc Hàn Lâm Viện, cho nên ban cho tòa nhà cách Hàn Lâm Viện rất gần. Đi đường mười lăm phút là có thể đến.
Quả thực là không thể tiện hơn được nữa. Cho nên thi đậu công danh có rất nhiều chỗ tốt.
Triệu Thủy Sinh được ban tòa nhà, hắn lại là Bảng Nhãn đệ nhị danh, vì thế người chú ý hắn nhiều thêm. Có vài nhà tặng hạ nhân cho nhà họ, nói bọn họ mới tới kinh thành, nhân thủ khẳng định không đủ. Loại tình huống này, không nhận thật đúng là đắc tội với người.
Dù sao nhà bọn họ cũng chỉ là biên tu Hàn Lâm Viện nho nhỏ, lại hỏi thăm Trạng Nguyên lang và Thám Hoa lang đều có người đưa hạ nhân, vì thế Lý Lê Hoa cũng không chối từ mà tiếp nhận, ngay cả khế bán mình cũng đưa lại đây.
Tổng cộng tặng mười mấy hạ nhân, Lý Lê Hoa bảo Bình Nhi đều đăng ký trong danh sách, sau đó dựa theo sở trường đặc biệt của bọn họ phân công.
Tòa nhà ngự tứ có tới bốn viện, nhân thủ của bọn họ rõ ràng không đủ, cho nên người đưa tới cũng coi như là giải lửa sém lông mày.
Chỉ là người nhiều, chi tiêu cũng nhiều, nếu thật sự dựa vào bổng lộc của Triệu Thủy Sinh, vậy tuyệt đối là không đủ.
Bất quá, Triệu Thủy Sinh đã có an bài, mang theo tin trở về, tìm người từ trong tộc tới kinh doanh cửa hàng. Rốt cuộc cũng không có quy định thân thuộc người làm quan không thể mở cửa hàng.
Lại nói Triệu Gia Trang bên này, chờ tin tức Triệu Thủy Sinh trúng Bảng Nhãn truyền đến, toàn bộ Triệu Gia Trang đều sôi trào! Bảng Nhãn đó chính là đệ nhị danh, chỉ kém hơn một mình Trạng Nguyên, là người Triệu Gia Trang bọn họ!
Triệu lí chính cùng mấy trưởng bối trong tộc Triệu gia lần này trực tiếp mở rộng từ đường, cùng nhau quỳ lạy bài vị tổ tông, bởi vì tổ tông phù hộ, Triệu gia bọn họ ra một Bảng Nhãn, Bảng Nhãn đó nha, Văn Khúc Tinh hạ phàm bất quá cũng chỉ như vậy.
Lão Triệu cũng kích động đến muốn khóc, cả đời này lão đều không nghĩ đến có chuyện tốt như hôm nay, Thủy Sinh thật cho lão mặt mũi!
Hiện giờ đi nơi nào, ai lại không gọi lão một tiếng Triệu lão thái gia. Lão thực thành tâm dập đầu tạ tổ tông. Lại nghĩ Thủy Sinh không biết còn có trở về hay không.
Kỳ thật trúng tiến sĩ, triều đình cũng cho tiến sĩ thời gian, có thể về quê tế tổ, chỉ cần kịp quay về nhậm chức theo thời gian quy định là có thể. Đặc biệt là tiến sĩ đệ nhất giáp, chân chính quang tông diệu tổ.
Chẳng qua có trở về hay không, cũng không mạnh mẽ quy định, có người vì thời gian không đủ, hoặc là nguyên nhân khác không trở về quê hương, cũng sẽ không bị người ta nói, rốt cuộc lúc này áo gấm về làng, nếu không phải bởi vì có việc, ai không nghĩ trở về nở mày nở mặt chứ?
Chỉ là Triệu Thủy Sinh cảm thấy trở về một chuyến quá phiền toái, còn có thê tử và nữ nhi, cho nên không tính toán đi trở về, chỉ là đưa tin về, nói ở kinh thành nhiều việc, không có thời gian trở về.
Hắn không có hứng thú gì chuyện áo gấm về làng này.
Mặt khác, cũng thỉnh lão Triệu đến kinh thành ở, nhờ hai vợ chồng Tam đệ Triệu Thổ Sinh có thời gian thì đưa cha nhà mình lại đây, bên này có bốn viện, tuyệt đối đủ chỗ ở.
Hà Thúy Cô rất kích động, kinh thành đó, cả đời ả còn chưa từng được đến, hiện tại được đi, chú em còn làm quan, còn được Hoàng Thượng thưởng nhà ở, không đi rất uổng phí.
Cho nên ả minh kỳ ám chỉ với lão Triệu, muốn lão Triệu đi kinh thành ở.
“Tam đệ muội sắp sinh, nào có thời gian để Tam đệ đưa cha đi kinh thành, còn không bằng con và Kim Sinh cùng đưa cha đến chỗ nhị đệ.” Hà Thúy Cô nói.
Lão Triệu vẫn rất mong đợi đối với kinh thành, nhưng lão nghĩ nghĩ, nói với Triệu Kim Sinh và Triệu Thổ Sinh: “Thủy Sinh mới đến kinh thành, nghe nói kinh thành thứ gì cũng quý, chúng ta làm thân nhân, cũng không thể đi qua thêm phiền toái cho nó, thế này đi, ta lưu lại Triệu Gia Trang, các ngươi ai muốn đi thì tự mình bỏ tiền!”
Hà Thúy Cô tan nát cõi lòng, lão Triệu không đi, bọn họ làm trưởng tử và trưởng tức, sao có thể vứt bỏ cha mình mà đi kinh thành?
Thật làm như vậy, chỉ sợ cửa cũng không vào được, sao ở thời điểm này lão già này lại tính toán thay lão nhị như vậy?
Hiện tại lão Triệu xem như hiểu rõ, không thể kéo chân sau Thủy Sinh. Vốn dĩ ở kinh thành người làm quan quá nhiều, nghe nói còn có Vương gia linh tinh, Thủy Sinh mới làm quan ở kinh thành, cái gì cũng không bằng người khác, bọn họ đi qua, không giúp được chút gì, chỉ có thể thêm phiền, còn có các loại chi tiêu, không phải gia tăng thêm gánh nặng cho con thứ hai sao? Con thứ hai nếu không tốt, cái danh lão thái gia này lão cũng không đảm đương nổi.
Cho nên lão Triệu quyết định không đi kinh thành, ở nông thôn cũng có thể sống tốt.
Con của hắn đã là tiến sĩ lão gia, thuế má gì đó căn bản không tới phiên bọn họ, ở nông thôn còn thoải mái chút.
Hà Thúy Cô một phen tính toán bằng không, chỉ có thể là âm thầm hao tổn tinh thần.
Triều đình cho nhóm tiến sĩ gần hai tháng thời gian về quê rồi đến nhậm chức, bởi vì Triệu Thủy Sinh không đi, cho nên cũng đủ thời gian.
Lý Lê Hoa sửa sang lại hậu trạch thỏa đáng, các nơi làm việc cũng đã đăng ký trong danh sách. Tòa nhà ngự tứ chính là khác biệt, các nơi đều là cảnh đẹp, tuy rằng chỉ có bốn viện, nhưng lại tinh xảo lả lướt, còn có hồ hoa sen, bốn phía là hành lang bao bọc, ngồi ở hành lang có thể thưởng thức hoa sen.
Sở Sở rất thích nơi này, bất quá Lý Lê Hoa đã dặn dò Sở Sở và người hầu hạ Sở Sở, nhất định phải trông giữ bé, không được phép trèo qua lan can, hồ nước tuy rằng đẹp, nhưng là nơi dễ dàng phát sinh sự cố.
Tiểu hài tử tuổi nhỏ, thích chơi là thiên tính, nhưng không thể vì thiên tính mà đặt mình vào trong vòng nguy hiểm.
Xử lý thật tốt những chuyện vụn vặt xong, lại phải bắt đầu mở tiệc chiêu đãi, dù sao cũng là có tòa nhà ngự tứ, những người có quan hệ tốt, thân cận đều phải mời đến, trên danh nghĩa là thưởng vườn, thực tế là bắt đầu đi lại củng cố nhân mạch.
Đồng liêu Hàn Lâm Viện với Triệu Thủy Sinh đều phải thỉnh, còn có quan chủ khảo khoa của Triệu Thủy Sinh, tương đương là tọa sư của bọn họ, cũng phải thỉnh, còn người ta có cho mặt mũi hay không, đó là chuyện của họ, không viết thiệp mời thì chính là chuyện của ngươi.
Vì thế Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa bắt đầu viết thiệp mời, Triệu Thủy Sinh viết nam khách, Lý Lê Hoa viết nữ khách.
Thiệp mời cũng là một phương pháp làm người khác nhận thức mình, rốt cuộc trên thiệp có chữ viết của mình, cái gọi là nét chữ nết người không phải là như vậy?
Đối với cái này, Lý Lê Hoa rất có tin tưởng, nàng tuyệt đối lấy ra được.
Thiệp mời phát ra, đây là lần đầu tiên lộ diện trước mặt những người này ở kinh thành, cần phải phải cho người khác một ấn tượng tốt.
Tọa sư của Triệu Thủy Sinh là nội các đại học sĩ Ôn Như Đình, ông chủ trì thi hội lần này, cũng là tọa sư của nhóm tiến sĩ đợt này.
Cho nên ông muốn đến cửa dự tiệc cũng phải chọn lựa.
Ôn đại nhân nhận được thiệp mời của Triệu Thủy Sinh, vừa lòng gật đầu, chữ của Triệu Thủy Sinh viết không tồi. Sau khi có kết quả, ông còn tìm riêng bài thi của Triệu Thủy Sinh ra xem, có thể nói, lần này trong số cử nhân chữ của Triệu Thủy Sinh là tốt nhất.
Về sau ở Hàn Lâm Viện có thể hỗ trợ khởi thảo các loại công văn. Chữ viết của hắn khí thế cuồn cuộn, Ôn đại nhân còn tưởng rằng Triệu Thủy Sinh là người bốn năm chục tuổi, cuối cùng mới biết được, Triệu Thủy Sinh chẳng qua mới hai mươi mấy tuổi đã có cái bản lĩnh này, có thể thấy được không tầm thường.
Ôn phu nhân cũng cầm thiệp lại đây tìm Ôn đại nhân, trong khoảng thời gian này, thỉnh phu thê bọn họ tới cửa dự yến nhiều không đếm xuể, sao bà có thể làm chủ, đều bảo trượng phu nhà mình quyết định, rốt cuộc đây là chuyện trên quan trường.
Nhưng hôm nay cầm thiệp mời này, Ôn phu nhân phải kinh ngạc, bà có nghe người ta nói, Bảng Nhãn lần này xuất thân nhà nghèo, vì sao thê tử Bảng Nhãn viết chữ cũng khí khái như vậy?
“Lão gia, thiệp mời của Triệu Bảng Nhãn, chúng ta có đi hay không?” Ôn phu nhân hỏi.
“Đi, sao lại không đi?” Nếu cảm thấy Triệu Thủy Sinh không tồi, vậy đi một chuyến, ở trong quan trường đều không dễ dàng, ông đi cũng là cho Triệu Thủy Sinh thêm thể diện.
“Xem ra lão gia rất coi trọng Triệu Bảng Nhãn này.” Ôn phu nhân cười nói, “Trùng hợp thật, ta cũng cảm thấy thê tử Triệu Bảng Nhãn cũng không tồi đâu, lão gia, ngài xem chữ viết này, không tệ chứ.” Ôn phu nhân đưa thiệp mời cho Ôn đại nhân để ông nhìn một cái.
Ôn đại nhân nhìn, càng giật mình, chữ của vị thê tử Triệu Bảng Nhãn này cũng tuyệt đối không kém.
“Nghe nói hai vợ chồng Triệu Bảng Nhãn đều xuất thân nhà nghèo, nhưng chữ luyện được thật không sai.” Ôn phu nhân khen nói.
Cái gọi là nhất cử thành danh thiên hạ nghe, Triệu Thủy Sinh thành Bảng Nhãn, liền có người đào bới thân thế của hắn, tỷ như, trước kia chỉ là tiểu tử làm ruộng, nhưng vì cưới một cô nương nhà đồng sinh làm thê tử nên bắt đầu nỗ lực vươn lên, chỉ dùng thời gian ba năm, từ một chữ cũng không biết thành tú tài, nếu không phải cần giữ đạo hiếu, chỉ sợ năm đầu thành cử nhân, năm thứ hai là tiến sĩ.
Nhưng dù giữ đạo hiếu chậm trễ ba năm, nhưng người ta vẫn luôn thi một lần đã qua, so với những người khảo rất nhiều lần giỏi hơn nhiều.
“Lão gia nói, Triệu Bảng Nhãn sở dĩ biết chữ, đều do thê tử dạy?” Ôn phu nhân không dám tin tưởng hỏi.
“Nghe nói là vậy, có thể thấy được thiên phú rất quan trọng, Triệu Thủy Sinh nếu từ nhỏ có thể đọc sách biết chữ, nói không chừng Đại Chu chúng ta sẽ lại xuất hiện một thiếu niên tiến sĩ. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
“Lão gia nói vậy sao không bằng nói thê tử Triệu Bảng Nhãn là hiền thê? Nếu là nàng không hề dạy gì cho Triệu Bảng Nhãn, cũng không có người nói nàng không đúng, nhưng nàng lại dạy, thuyết minh thê tử Triệu Bảng Nhãn có tầm nhìn xa, khó trách người ta nói, cưới vợ cưới người hiền, có thê tử tốt, có thể giảm không ít mối lo.”
Ấn tượng của Ôn phu nhân với Triệu thái thái này rất tốt, có thể nói, chuyện này có thể trở thành một đoạn giai thoại.
Ôn đại nhân cười nói: “Nói như vậy, lão gia ta cảm thấy phu nhân nhà ta mới chân chính là hiền thê.”
Ôn phu nhân nghe xong cười nói: “Lão gia khen ta, ta lại không cảm thấy ngượng ngùng. Cũng không biết, lần yến hội này thái thái Triệu Bảng Nhãn có thể chuẩn bị chu toàn hay không. “Ôn phu nhân thật có chút mong đợi.
Vốn đang nghĩ, mình làm sư mẫu, có thể phái người đi hỗ trợ, bất quá bà đổi ý, nói không chừng thật sự sẽ có kinh hỉ
Vì thế Ôn phu nhân thật sự kinh hỉ, đi vào phủ ngự tứ Bảng Nhãn, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, bọn hạ nhân người nào làm việc nất, không hề thấy rối ren, thê tử Triệu Bảng Nhãn nghênh đón khách nhân ở nhị môn, nói chuyện cũng hào phóng khéo léo, không hề có phong thái của tiểu gia, làm vài người muốn xem thôn phụ xấu mặt không còn lời nào để nói.
Ôn phu nhân thầm nghĩ, hành vi cử chỉ, lễ nghi của Triệu thái thái không hề kém, so với vài người còn mạnh hơn nhiều, những kẻ muốn xem chê cười, lúc này đành từ bỏ ý niệm.
Bởi vì Ôn đại nhân và Ôn phu nhân đều tới, sau khi biết tin tức, những người vốn không định đến, cũng theo sát tới đây, có thể nói là khách khứa mãn đường.
Lý Lê Hoa biết, đây là phu thê Ôn đại nhân thêm vinh quang cho bọn họ.
“Triệu thái thái, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Ôn phu nhân hòa ái tiếp đón Lý Lê Hoa lại đây.
Lý Lê Hoa hành lễ với Ôn phu nhân, “Sư mẫu.”
“Hài tử ngoan, lại đây đến bên cạnh ta, tiểu khuê nữ nhà con đâu?” Ôn phu nhân hỏi.
“Hài tử còn nhỏ, sợ bé không hiểu chuyện, cho nên bảo bọn nha hoàn ở cùng bé trong phòng.” Lý Lê Hoa cười trả lời.
“Đây là con không phải, chúng ta đều muốn nhìn thiên kim Bảng Nhãn một chút, lễ gặp mặt đã chuẩn bị tốt.” Ôn phu nhân giả ý oán trách nói.
Người khác thấy Ôn phu nhân nói như vậy, đều phụ họa, rốt cuộc chức quan của Ôn đại nhân vẫn rất cao. Hiện tại có thể nói là đào lý khắp thiên hạ.
Lý Lê Hoa phân phó người mang Sở Sở lại đây, Ôn phu nhân vừa thấy Sở Sở đã thích, ôm lấy bé, mà Sở Sở cũng không hề luống cuống, Ôn phu nhân hỏi cái gì, bé trả lời cái đấy, đồng ngôn đồng ngữ, làm cho Ôn phu nhân và những phu nhân bênh cạnh đều rất cao hứng.
Ôn phu nhân cho Sở Sở lễ gặp mặt, Sở Sở nhìn nương mình, thấy nương hơi gật đầu, mới tiếp nhận, sau đó nói với Ôn phu nhân: “Cảm ơn nãi nãi.”
“Ôi, thật là đứa bé ngoan ngoãn.” Đây là lần đầu tiên nghe người ta kêu bà là nãi nãi, tôn tử bà đều gọi là tổ mẫu, tiếng nãi nãi này thình lình nghe được, còn rất thoải mái.
Ôn phu nhân không có nữ nhi, cũng không có cháu gái, cho nên rất thích nữ hài nhi như Sở Sở.
Mọi người thấy Ôn phu nhân như vậy, đều biết là thêm thể diện cho nhà Triệu Bảng Nhãn, vốn là ba phần thân thiện cũng biến thành bảy phần.
Tóm lại lần này khách khứa đều vui. Trong kinh thành một ít người có một bước đầu hiểu biết về nhà Triệu Bảng Nhãn, người ta tuy rằng từ địa phương nhỏ tới, nhưng lại không hề kém hơn người bình thường, hành sự đều rất đúng mực, lần đầu tiên làm yến hội, cũng làm sinh động, cũng không có nhiễu loạn.
Cho nên thu lại những tâm tư coi thường. Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm.
Hoàng Thượng có thể định người làm Bảng Nhãn, đã nói lên người ta rất ưu tú, lúc trước không hiểu biết thê tử Triệu Bảng Nhãn, tưởng thôn phụ vô tri, nhưng thông qua lần yến hội này mọi người đều thay đổi cái nhìn.
Hơn nữa từ chỗ người khác chỗ biết vị Triệu thái thái này còn tự mình dạy trượng phu đọc sách biết chữ, ấn tượng với Triệu thái thái đẹp lên không ít. Vì thế Lý Lê Hoa ở kinh thành không nói là mười phần được chào mừng, cũng sẽ không bị người xa lánh.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, rốt cuộc một người không có khả năng được mọi người thích, nhưng chỉnh thể mà nói, bọn họ mở đầu rất không tệ.
Vào tháng sáu, nhận được thư từ quê quán, lão Triệu không tới, mọi người trong nhà đều không tới.
Lão Triệu bảo bọn họ ở kinh thành không cần nhớ thương trong nhà. Trong nhà mọi việc đều tốt, bảo bọn họ yên tâm.
Triệu Thổ Sinh chờ Trương Vân Nhi sinh xong hài tử, hài tử lớn hơn một chút, sẽ đến kinh thành.
Như vậy tới nay cũng đã một năm. Lý Lê Hoa chuẩn bị đồ vật, bảo người về quê quán tặng. Ở cách xa như vậy, quan hệ ngược lại còn tốt hơn chút.
Lý Lê Hoa biết đại tẩu chắc chắn muốn đến đây, chẳng qua chỉ cần lão Triệu không tới, ả cũng không tới được.
Sinh hoạt ở kinh thành, thật sự có Hà Thúy Cô, thật đúng là không ngừng nghỉ.
Vào tháng bảy, Triệu Thủy Sinh bắt đầu làm việc ở Hàn Lâm Viện, ban đầu chỉ là sửa sang lại sách sử, quả thực cực kỳ thanh nhàn. Hoàn toàn là cho hết thời gian, chẳng qua sách sử Hàn Lâm Viện rất toàn diện, xem sách sử càng thêm hiểu biết thế đạo này, Triệu Thủy Sinh cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Lại không biết ai truyền ra, chữ viết của Triệu Thủy Sinh rất tốt, cho nên rất nhiều công văn khởi thảo đều do Triệu Thủy Sinh làm.
Ở Hàn Lâm Viện là để thêm tư lịch, Triệu Thủy Sinh không hề nóng nảy chút nào.
Bà chủ tiệm thêu Lưu Đại tỷ gửi cho Lý Lê Hoa một phong thơ, một biểu muội bà con xa của bà vốn là tú nương vùng Giang Nam, nhưng trước đó không lâu đã không làm ở phường thêu nữa, Lưu Đại tỷ biết Lý Lê Hoa ở kinh thành, cho nên cũng mong mở một tiệm thêu ở kinh thành.
Viết thư cho Lý Lê Hoa là hy vọng đến lúc đó Lý Lê Hoa có thể giúp vị biểu muội này một chút, rốt cuộc nàng tương đối quen thuộc với kinh thành, trượng phu lại làm quan, mạnh hơn dân chúng bình thường như bọn họ nhiều.
Lý Lê Hoa hồi âm cho Lưu Đại tỷ, kiến nghị không cần vội đến kinh thành, bởi vì nhưng nơi buôn bán tốt ở kinh thành đều là những tiệm thêu lớn nổi danh, đại quan quý nhân cũng đã hình thành thói quen, thích đặt hàng ở tiệm thêu cố định.
Còn nữa, dân chúng bình thường cần mua đồ thêu, cũng rất tiện, mở tiệm thêu ở kinh thành, nếu không có tiền bạc cực nhiều, lại có vị trí đẹp, thì không có khả năng kiếm được tiền.
Nàng vừa mới dừng chân ở kinh thành, thật sự nếu có người tìm phiền toái, thật khó bình ổn giúp. Lý Lê Hoa kiến nghị, không bằng tới phủ thành hoặc là tỉnh thành mở một cái, chờ ổn định lại đến kinh thành cũng không muộn.
Tóm lại, ngay từ đầu đã tới kinh thành mở cửa hàng thật không có lời.
Lưu Đại tỷ nhận hồi âm, nói với biểu muội: “Ta đã nói, trước không cần đi kinh thành, kinh thành rất nhiều đại quan, tùy tiện một người cũng là quan to nhất phẩm, chúng ta sao tranh được với bọn họ?”
Trời xa đất lạ, cửa hiệu mặt tiền cũng không có, đi kinh thành chỉ sợ cũng là mua bán lỗ vốn.
Biểu muội Lưu Đại tỷ thở dài: “Muội còn tưởng rằng mình có tay nghề, kết quả hoàn toàn là mắt nhắm mắt mở, cho rằng chỉ cần có thể mở cửa hàng ở kinh thành là có thể kiếm tiền, ai biết có nhiều chuyện như vậy.”
“Không phải vậy sao? Ta biết Triệu thái thái, nam nhân nhà nàng cũng mới làm quan, cái gì cũng chưa rõ ràng, vẫn chờ về sau rồi nói, chúng ta mở một cửa tiệm ở huyện thành trước đã. Ta vốn nghĩ đưa cho Triệu thái thái mấy phần cổ phần danh nghĩa, xem ra hiện tại không được.”
Nói không chừng về sau Triệu thái thái sẽ không trở về nữa, ai, mệnh người do trời định, không ai giống ai, người ta cố gắng mấy năm đã đi kinh thành làm quan thái thái, mà bà vẫn chỉ mở cửa hàng thêu, quả nhiên người đọc sách sẽ khác biệt.
Lý Lê Hoa đang tính toán tiền bạc trong nhà, ở kinh thành cũng không thể để miệng ăn núi lở, mỗi năm có tiền lời từ tiệm gạo, còn có thu hoạch, địa tô lần này Triệu Thủy Sinh trúng tiến sĩ, lại mua một ít đất, hiện giờ cũng có vài trăm mẫu. Phần đất này đều là ở quê quán.
Hoàng Thượng ban thưởng một tòa nhà, tòa nhà bên kia vẫn luôn để không, bọn họ cũng không tính toán cho người khác thuê, Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh thương lượng, bán tòa nhà kia đi, sau đó thêm một ít tiền, mua một thôn trang nhỏ ở ngoại thành.
Triệu Thủy Sinh nói: “Không vội, chờ Vương Nhị buôn bán lần này xong, chúng ta sẽ có tiền.”
Triệu Thủy Sinh gan lớn, không muốn mình chỉ ngồi không, làm thê tử nhọc lòng vì kế sinh nhai.
Mà Vương Nhị, tuy rằng trước kia người chơi bời lêu lổng nhưng Triệu Thủy Sinh nhìn ra Vương Nhị là kẻ mạnh dạn đi đầu, thích hợp làm buôn bán từ nam chí bắc. Hắn cũng đang cần người như vậy.
Hắn không phải không nghĩ tới tộc Triệu gia, nhưng không tìm được người nào thích hợp, rốt cuộc lúc trước họ đều chỉ làm nông ở Triệu Gia Trang, thật để bọn họ đi lang bạt, chắc chắc là thâm hụt lỗ lớn, Triệu Thủy Sinh không muốn lãng phí thời gian và tinh lực.
Huống chi, Vương Nhị là người nghĩa khí. Triệu Thủy Sinh đã bảo Vương Nhị theo thủy lộ đi Giang Nam, sau đó buôn bán tơ lụa.
Vốn dĩ ở kinh thành lá trà tương đối quý, nhưng hiện tại không phải mùa xuân, lá trà không quá ngon, nhưng tơ lụa, nếu có thể vận chuyển từ Giang Nam đến kinh thành bên này buôn bán, sẽ lời gấp vài lần.
Đến lúc này mấy ngàn lượng bạc sẽ tới tay, cho nên Triệu Thủy Sinh mới bảo Lý Lê Hoa đừng nóng vội bán tòa nhà kia đi.
Lý Lê Hoa nói: “Nếu như vậy, cho cả nhà Vương Nhị ở tòa nhà kia cũng được?”
Vương Nhị cũng tương đương là môn nhân của Triệu Thủy Sinh.
“Chờ Vương Nhị sau khi trở về rồi nói sau, hắn hiện tại cũng chưa đón dâu, cảm thấy tùy tiện tìm một chỗ, ngược lại càng tự tại chút, nàng nhìn xem giúp có cô nương thích hợp với hắn hay không, hắn cũng nên thành thân.”
Đây là muốn nàng làm bà mối. Nếu bên cạnh nàng có người thích hợp, nàng cũng không ngại tìm cho hắn.
Nhưng bên cạnh nàng thật không có ai, bọn nha hoàn đều chưa đến tuổi, Bình Nhi và Tri Xuân đều là tiểu cô nương, nha hoàn khác đều do người khác đưa, phẩm hạnh như thế nào, nàng còn không rõ, nên không thể tùy tiện nói cho Vương Nhị.
“Đúng rồi, nếu là Vương Nhị vận chuyển tơ lụa trở về, đến nơi nào buôn bán?” Nếu là bán không được, chẳng phải vẫn luôn ứ đọng?
Triệu Thủy Sinh nói: “Kinh thành có rất nhiều cửa hàng cần tơ lụa, bọn họ không cần đích thần chạy đến Giang Nam, trực tiếp giao hàng tận nhà, bọn họ tất nhiên cao hứng, còn giảm phí chuyên chở. Sao lại không nhận? Vương Nhị là người biết ăn nói, nàng yên tâm, hắn sẽ không làm hỏng chuyện này.”
“Về sau những việc này nàng không cần nhọc lòng, tiền trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều.” Hắn nỗ lực như vậy là vì sao? Còn không phải muốn cuộc sống càng ngày càng tốt?
Cũng không thể làm kinh quan, lại để cho thê tử và hài tử đều nhọc lòng vì kế sinh nhai, như vậy cũng quá vô dụng. Cho nên Triệu Thủy Sinh sớm đã làm tính toán, cũng mang Vương Nhị đến đây, bảo Vương Nhị chạy tới làm quen với mấy cửa hàng trong kinh thành, lại kết bạn với mấy thương nhân tơ lụa ở Giang Nam.
Như vậy nhân mạch có, tiền hắn cũng có thể lấy ra, tất nhiên về sau chính là tiền sinh tiền.
Có Vương Nhị thay hắn kiếm tiền, hắn có thể giảm không ít chuyện.
Người có năng lực là người không tự mình ra tay, có rất nhiều người giúp hắn giải quyết các loại vấn đề, có rất nhiều thuộc hạ tùy hắn sai sử.
Cho dù thành Triệu Thủy Sinh, điểm này cũng sẽ không thay đổi.
Kỳ thật, nói đến kiếm tiền, Lý Lê Hoa cũng có rất nhiều phương pháp, chẳng qua, hiện tại có nam nhân chống đỡ phía trước, nàng mừng rỡ nhẹ nhàng tự tại.
Vấn đề tiền bạc được giải quyết, hẳn là ở kinh thành rất thuận lợi, ai biết Triệu Xuân Hoa lại vô thanh vô tức tìm tới.
Triệu Xuân Hoa từ sau khi biết nhị đệ trúng tiến sĩ, sinh ra đắc ý hận không thể bay lên. Tuy rằng quan hệ giữa ả và nhị đệ chẳng ra gì, nhưng đánh gãy xương cốt còn dính gân, rốt cuộc là tỷ đệ ruột.
Vì thế Triệu Xuân Hoa tràn đầy hy vọng nhị đệ trở về, mang cha ả đi, sau đó ả có thể cùng đi theo đến kinh thành, làm tỷ tỷ tiến sĩ lão gia. Nghe nói gọi là cô thái thái gì đó, bên cạnh cũng có người hầu hạ.
Nhưng cha ả vậy mà lại nói không đi, làm ả buồn bực, đang hưng phấn trực tiếp hứng một chậu nước lạnh, làm Triệu Xuân Hoa uất nghẹn muốn chết.
Ả muốn thuyết phục cha, nhưng cha ả lần này quyết tâm không đi, còn báo cho bọn họ ai cũng không được đi, không được phép chọc thêm phiền toái cho hai vợ chồng Thủy Sinh.
Nhưng đi kinh thành đã thành một nguyện vọng mãnh liệt của Triệu Xuân Hoa, vì thế ả làm ra một quyết định, chính là bán đất lấy tiền, lại mang theo một trai một gái, xuất phát đi kinh thành.
Cũng may ả lớn lên chẳng ra gì, lại là thế đạo thái bình, để ả có thể tới được kinh thành, dọc theo đường đi, cũng mướn xe ngựa, tốn chút tiền, đến kinh thành, không biết Triệu Thủy Sinh đang ở đâu, nhưng không phải có miệng sao, đệ đệ ả là Bảng Nhãn, ai mà không biết, vì thế có một sai dịch có lòng tốt đưa Triệu Xuân Hoa và bọn nhỏ đưa đến nơi này.
Lý Lê Hoa nghe Bình Nhi kể chuyện này, thật là lắp bắp kinh hãi, nữ nhân Triệu Xuân Hoa này thật năng lực, tự mình tìm tới cửa.
Tri Xuân nói: “Vị cô thái thái này sao trước đó không nói một tiếng đã tới đây?” Quá không lễ phép.
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, chính vì không chào hỏi trước nên khi tới trước mặt ngươi, ngươi không thể cưỡng chế người ta rời đi.
“Cho người vào đi.” Lý Lê Hoa thật ra muốn nhìn Triệu Xuân Hoa muốn làm gì.
“Nhị đệ muội ơi, cuối cùng ta cũng tìm được muội!” Triệu Xuân Hoa vừa thấy Lý Lê Hoa đã gào khóc.
Lý Lê Hoa nói: “Ngươi cứ khóc một trận trước đi, khóc xong ta đi qua.”
Triệu Xuân Hoa lập tức không gào nữa, Lý Lê Hoa nói: “Nếu như vậy, Bình Nhi, ngươi mang bọn họ đi rửa mặt.”
Phong trần mệt mỏi, mặc kệ mục đích ả là gì, Lý Lê Hoa không tin nàng không giải quyết được.
Ngay cả hoàng đế còn có mấy nhà bà con nghèo huống chi bọn họ?
Triệu Xuân Hoa đến đây, đơn giản là muốn theo chân bọn họ cùng sinh hoạt, ả quả phụ này cũng thật ngang ngược, cũng không biết người Hà gia sẽ nghĩ như thế nào.
Nhớ năm đó, nhà nàng cũng có bà con xa thân thích đến cậy nhờ, nương nàng cũng cung cấp chỗ ở, mỗi tháng còn phát tiền tiêu vặt, tóm lại, ở những gia đình giàu có chuyện này cũng không tính là gì.
Nhưng ai biết ả Triệu Xuân Hoa này có thể làm ra chuyện gì ghê tởm không?
Từ huyện Đồng Thành xa như vậy xa đến đây, chẳng lẽ trung gian có người giúp đỡ ả?
Bằng không chỉ bằng một mình ả thì không có cách nào tìm tới.
Lý Lê Hoa chỉ dùng một chút thời gian đã hỏi thăm rõ ràng, hóa ra Triệu Xuân Hoa thật đúng là thích cáo mượn oai hùm, dùng Triệu Thủy Sinh tên tuổi, thế nhưng có một thương đội đưa người tới kinh thành, rốt cuộc chuyện Triệu Thủy Sinh thành Bảng Nhãn toàn huyện Đồng Thành đều biết. Chỉ là nhân tiện mang một nữ nhân đi kinh thành, chuyện quá đơn giản. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể dùng lần ân tình này.
“À, nói như vậy người thương đội sao lại không tự mình đưa các ngươi đến nơi này? Như vậy chẳng phải càng thêm ân tình?”Lý Lê Hoa hỏi.
“Ha ha, ta sao có thể để những người này chiếm tiện nghi của nhị đệ, lúc ở cửa thành, ta liền vứt bỏ bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không thể chiếm phần ân tình này.”
Đây thật đúng là chuyện Triệu Xuân Hoa có thể làm được, dùng người xong rồi thì lập tức vứt bỏ. Còn nói dễ nghe là suy nghĩ bọn họ, nếu thật sự ả nghĩ vậy thì thật buồn cười.
“Nếu đại cô tỷ ngươi lại đây một chuyến, vậy ở chỗ này mấy ngày, vài ngày sau, ta tất nhiên sẽ tìm người đưa các ngươi trở về.” Lý Lê Hoa cũng không nói lời vô nghĩa với ả, nàng không có trách nhiệm nuôi Triệu Xuân Hoa, bản thân Triệu Xuân Hoa cũng không bớt việc, sống dưới một mái hiên với người như vậy, nàng thật sự làm không được.
“Nhị đệ muội, sao ngươi lại nói như vậy, ta từ thật xa chạy tới, mông còn chưa ngồi nóng chỗ, ngươi đã bảo ta đi, lòng dạ ngươi cũng quá hiểm độc!”
Lý Lê Hoa nói: “Nhà chồng đại cô tỷ vẫn còn, cha mẹ chồng cũng còn sống, vứt bỏ bọn họ là bất hiếu, đại cô tỷ, đệ đệ ngươi làm quan kiêng kị nhất là bất hiếu, ngươi cũng không nên làm chàng khó xử.” Lý Lê Hoa nói.
“Nếu biết là đệ đệ của ta định đoạt, vậy ngươi cũng đừng ở chỗ này nói lời vô nghĩa, chờ đệ đệ ta trở lại, ta nói với hắn.” Hừ, đến lúc đó, đệ đệ của ả đồng ý, Lý Lê Hoa không đồng ý cũng phải đồng ý.
Triệu Thủy Sinh trở lại, cũng biết Triệu Xuân Hoa vô thanh vô tức chạy tới, ý nghĩ của hắn tất nhiên cũng giống Lý Lê Hoa, không lưu Triệu Xuân Hoa lại.
Hắn có một trăm loại phương pháp thuyết phục Triệu Xuân Hoa trở về, nhưng hắn cảm thấy không cần lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp phái người mạnh mẽ đưa ả trở về. Lần này là người trong nhà không chú ý, để ả đi vào. Sau này sẽ không dễ dàng như vậy, biết thái độ của bọn họ, thật sự lại chạy tới, đó là tự làm tự chịu tội.
Còn một trai một gái của Triệu Xuân Hoa, Triệu Thủy Sinh lại nói với Hà Tráng con trai của Triệu Xuân Hoa: “Cháu năm nay cũng sắp mười tuổi, cữu cữu không nói gì khác, chỉ nói cháu đã tới tuổi hiểu chuyện, nương cháu làm bậy như vậy, vì sao cháu không ngăn cản? “
Nếu Hà Tráng là người có chí phấn đấu, hắn không ngại nâng đỡ, Hà Tráng có tiền đồ, Triệu Xuân Hoa sẽ không chỉ nhìn chằm chằm người khác.
Hà Tráng là đứa trẻ tương đối thành thật, nghe Nhị cữu cữu nói như vậy, hốc mắt liền đỏ, “Nhị cữu, là cháu không tốt, cháu trở về với nương!”
“Cháu có muốn đọc sách biết chữ?” Triệu Thủy Sinh hỏi.
“Cháu muốn!” Hà Tráng ngẩng đầu lên, hai mắt đều tỏa sáng. Hắn muốn giống Nhị cữu cữu, đọc sách nên người, mà không phải giống nương cậu, lúc nào cũng trông cậy vào người khác, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác.