Kiếp trước ta tuyển chồng, tú cầu tung ra bị một tên ăn mày nhặt được.
Tuyển chồng chẳng qua vì sau này phải tiếp quản việc làm ăn của Đinh gia, cho nên phu quân như thế nào cũng không quan trọng cho lắm, cũng chỉ để làm cảnh mà thôi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tên ăn mày bình thường bỗng trông sáng sủa hẳn ra.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn giống như một con chó nhỏ mới sinh, nước mắt lưng tròng nhìn ta, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Chỉ cần tiểu thư không ghét bỏ ta, việc gì ta cũng đồng ý làm.”
Lúc đó ta cảm thấy, một phu quân như vậy cũng không hẳn là không tốt, vì hắn kém ta một tuổi, nên trước khi thành thân ta bắt hắn gọi ta là "Tỷ tỷ", nghe vậy mặt hắn hơi ửng đỏ.
Ta chỉ nghĩ rằng hắn là người đơn giản.
Nhưng sau này mới biết, người đơn giản không phải là hắn, mà chính là ta.
Thiếu niên yếu đuối vô hại trước mặt này, chính là tam hoàng tử đã chết trong một cuộc săn bắn......
Năm mười chín tuổi, ta thành thê tử của hắn, chỉ sau nửa năm đã hoài thai.
Lúc ấy, ta vui cười nằm trong lòng hắn, nhìn thấy hắn sau khi biết tin hốc mắt đỏ bừng, tràn đầy hạnh phúc, ta nghĩ mình chính là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này.
Chẳng ngờ, đây chỉ là khởi đầu của mọi xui xẻo.
Hiện giờ nghĩ lại, ta chỉ thấy oán hận tới mức bật cười thành tiếng.
Phải có kỹ năng diễn xuất tốt lắm thì mới có thể giả vờ tốt như vậy.
Tới khi bị triệu vào cung, ta mới biết, phu quân của mình lại chính là tân đế.
Tên hắn cũng không phải là Tần Tử Trúc, mà là Ân Càn, cái tên ta đã gọi bảy năm, vốn là tên giả.
Sau khi vào cung, ta nhìn hắn một thân đế phục uy nghiêm, có chút không nhận ra.
Quả thật, ta cũng không thể nhận ra hắn.
Hắn vô cùng lãnh đạm với ta, như biến thành một người khác, lại cùng nữ nhi nhà tướng quân đại nhân là Hà Doanh tình cảm chan chứa.
Ta bảo hắn cho ta xuất cung, hắn lại giam lỏng ta lại.
Ta đau lòng cam chịu, thầm nghĩ sẽ cùng nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng ngay cả điều đó hắn cũng không cho ta được toại nguyện.
Hà Doanh sinh non, mọi tội lỗi đều trút lên đầu ta, còn nói muốn An Nhi của ta bồi táng cùng đứa trẻ của nàng.
Ân Càn biết rõ ta không có khả năng hại Hà Doanh, nhưng vẫn là đồng ý giao An Nhi cho nàng ta.
Khi nhìn An Nhi duỗi cánh tay nhỏ bé về phía ta, khóc gọi "Mẫu thân", lòng ta giống như bị xé rách.
Hắn ôm ta, để ma ma đưa con bé đi.
Ta ra sức đánh hắn, mắng hắn là "Súc sinh", hắn lại ôm chặt ta, rũ mắt nói: "Chúng ta còn có thể sinh đứa con khác."
Màn đêm buông xuống, ta quỳ ở ngoài cửa cung của Hà Doanh cả đêm, không ngừng dập đầu đến chảy máu, lại chỉ nhận được một khối thi thể máu thịt lẫn lộn.
Cả người ta run rẩy, miệng phun ra một ngụm máu.
Kể từ ngày đó, ta không ăn không uống, cơ thể nhanh chóng suy nhược, cho dù Ân Càn có ép buộc, uy hiếp ta cũng không tác dụng gì.
Cuối cùng, hắn nổi giận, đuổi hết mọi người đi, sau đó van xin ta đừng nhịn đói nữa, van xin ta đừng chết.
Ta nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, nở nụ cười đầy giễu cợt.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, nắm tay ta giống như trước đây hắn từng dỗ dành mỗi khi ta giận, ánh mắt van nài: "Nương tử, nhịn thêm một chút nữa, mọi chuyện sắp thành rồi."
Ta cười cười, sờ mặt hắn, nhìn tia sáng lấp lành trong mắt, nói gằn từng chữ: "Ngươi thực sự khiến ta cảm thấy ghê tởm."
Vẻ mắt hắn cứng lại, hốc mắt đỏ bừng, đứng dậy nói: "Ta sẽ không buông tay, Đinh Yên Nhi, nàng có chết cũng phải chôn chung mồ với ta."
Dứt lời liền xoay người đi ra.
Ta cười lạnh, đột nhiên phát hiện dây thừng trên tay không thít chặt, vừa hay có thể với được ngọn nến.
Giữa ánh lửa phừng phừng, ta nhìn bóng dáng Hoàng thượng lao đến, vào được một nửa đã bị kéo đi, nghe thấy bên ngoài hỗn độn hô to: “Bảo vệ Hoàng thượng” chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giải thoát rồi.
Nếu đã bị đốt thành tro, thì cũng không mai táng được, chỉ mong ngày mai gió lớn một chút, thỏi bay hết tro cốt của ta đi.
Nghĩ tới đây, ta bật cười thành tiếng, hát một khúc hát ru, từ từ chìm vào tăm tối.
Không ngờ khi tỉnh lại, ta lại quay về thời điểm một tháng trước ngày thành thân.
Sự việc kì lạ này khiến cho ta đầu óc choáng váng, ngồi thần người trước gương suốt cả một đêm.
Mãi tới khi nhìn thấy Hồng Tụ đã bị hại chết ở kiếp trước tới giúp ta rửa mặt, ta mới cảm thấy mọi thứ là thật.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống mặt đất.
Hồng Tụ sợ tới mức vội vàng buông chậu nước rồi lại gần ta: "Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay sao?"
Ta nhào vào lòng nàng khóc lớn.
Kiếp trước Hà Doanh cố ý gây chuyện khiến Hồng Tụ đối thực* cùng thái giám tâm phúc của nàng ta.
(*đối thực: chỉ việc QHTD giữa thái giám và cung nữ.)
Ân Càn đồng ý.
Cho dù ta quỳ gối dập đầu trước mặt hắn cho tới khi cả trán thâm tím, hắn vẫn đồng ý.
Cuối cùng, Hồng Tụ sau khi giết thái giám kia, thì cũng đã tự sát.
Cũng từ lúc đó, mối quan hệ của ta và Ân Càn chính thức tan vỡ.
Đêm đó, ta dùng trâm tàn nhẫn đâm vào người hắn, hắn cúi đầu rút cây trâm trên vai ra, ôm chặt ta giải thích: "Yên nhi, xin lỗi, ta không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, xin lỗi."
Ta hung dữ cắn vào bả vai hắn bả, mùi máu tươi nhanh trong lan đầy trong miệng.
Hắn không nghĩ mọi chuyện như vậy à?
Chẳng qua là hắn vứt bỏ Hồng Tụ đi thôi.
Nếu không phải vì An Nhi đột nhiên tỉnh dậy bị bộ dáng của ta dọa sợ phát khóc, ta nghĩ ta sẽ tiếp tục cắn hắn
......
"Đừng khóc đừng khóc, tiểu thư bị bóng đè hay sao?"
Tay nàng sờ trán ta, không ngừng dùng khăn lau nước mắt cho ta, ta khóc thật lâu sau mới nức nở gật đầu: "Đúng vậy, là ác mộng."
Lại thêm ba ngày.
Ta cuối cùng cũng chấp nhận được việc mình đã sống lại, việc đầu tiên trong đầu ta nghĩ tới chính là báo thù.
Ta muốn bọn họ thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn!
Nhưng sau khi suy nghĩ, ta mới nhận thấy việc này rất khó.
Con gái của một thương nhân muốn đá một hoàng tử cùng con gái của Tướng quân đại nhân ngã ngựa, quả thật Thiên Phương dạ đàm, trừ khi tìm được một chống lưng vững mạnh, ví dụ như thái tử —— kình địch của Ân Càn ở kiếp trước.
Nhưng việc này cũng không khác gì lột da hổ, ý nghĩ này cuối cùng cũng bị ta dẹp đi.
Một mình ta cô độc thì không sao, nhưng sau lưng ta còn có một trăm bốn mươi lăm con người của Đinh gia.
Móng tay hung dữ cắm vào lòng bàn tay, máu thấm vào đầu móng.
Không báo thù được, ta cũng không vội, trước hết tới thư phòng gặp phụ thân để bàn chuyện từ hôn.
Ân Càn đã ở trong thư phòng, lúc này hoàn toàn không biết gì, ánh mắt sáng ngời nhìn ta, ra vẻ ấm ức nói: "Tỷ tỷ, sao mấy ngày nay tỷ không gặp ta."
Hắn nói xong liền tiến đến kéo tay ta, phụ thân thấy vậy, vẻ mặt nghiêm túc, ho khan hai tiếng: "Có phép tắc một chút."
Nhưng Ân Càn còn chưa chạm vào ta, đã bị ta cho một cái tát.
"Ba"
Trong nháy mắt, cả thư phòng giống như đơ ra.
Ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của phụ thân, lạnh nhạt nói: “Con muốn từ hôn."
Phụ thân kinh ngạc rồi chớp mắt một cái, rồi lại ung dung vuốt râu, chế nhạo nói: "Đừng làm loạn, con cho chuyện thành thân là trò đùa hay sao? Mấy ngày trước không phải còn làm ầm ĩ nói muốn nhanh chóng thành thân hay sao?"
Người tưởng ta chỉ muốn đùa giỡn Ân Càn, lại thấy vẻ mặt ta không hề thay đổi, bàn tay vuốt râu cũng dừng lại: "Thật sự muốn từ hôn?"
Ta không nói gì.
Phụ thân mở miệng, quyết định đưa Hồng Tụ và Thiêm Hương rời đi, để chúng ta tự giải quyết mọi chuyện.
Ân kiền vẻ mặt khó hiểu nhíu mày, ánh mắt ngang bướng: "Tỷ tỷ, vì sao?"
Ta quay sang hắn, nhìn thấy khuôn mặt này, nín lại một hơi: "Bởi vì, ghê tởm."
Ân Càn lạnh mặt, sắc mặt trầm xuống mấy phần: "Ghê tởm mà mấy ngày trước vẫn thân thiết với ta?"
Ta nhìn ánh mắt cố chấp của hắn, trào phúng nói: "Ân Càn, ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào?"