Trong một khu nhà cách Hân Hoan Tửu Điếm chừng 300m, một nữ nhân đang đứng gần cửa sổ nhìn đồng hồ, lúc này rõ ràng đã qua thời gian nổ, nhưng Hân Hoa tửu điếm vẫn không chút thay đổi.
"Thành phố Hoa Hải... Chậc chậc, Trung Quốc đệ nhất thành thị!" Nữ nhân này có thanh âm rất ngọt ngào, tiếng trung vô cùng lưu loát.
"Không biết, Trung Quốc quân bộ làm sao chơi đùa với ta được đây? Thật là có một chút mong đợi!" Nhẹ nhàng mà lắc đầu, nữ nhân đưa cánh tay ra kéo rèm cửa sổ lại.
"Con không có chuyện gì chứ?" Hàn Tuyết vẫn ôm lấy nhi tử, cảm giác được hắn cả người giống như vô lực liền vội vàng hỏi, mà lưng của nàng lúc này cũng đã ướt đãm mồ hôi!
"Mới vừa rồi, con còn tưởng rằng chúng ta chết chắc chứ!"
Diệp Hi lắc đầu, hữu khí vô lực mà từ trong ngực mẫu thân ngẩng đầu lên: "Nguy hiểm thật, thật làm con sợ muốn chết!".
Nói xong, hắn lại lần nữa vùi đầu vào hai tòa tuyết phong của mụ mụ. Gương mặt khẽ ma sát lên bộ ngực sữa, Diệp Hi liền ngửi được mùi hương nhũ say lòng người tỏa ra từ mẫu thân.
Khuya hôm nay, thật là làm Diệp Hi đủ sợ! Chẳng qua là, chuyện xa xa không có đơn giản như vậy! Cái tên mập mạp này mặc dù bị bắt, nhưng hung thủ sau màn là ai? Động cơ của hắn là cái gì? Hoặc là nói, giết chết người kia, người nào sẽ được lợi?
Hàn Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới một người, đó chính là Phó thị trưởng Từ Vũ! Từ Vũ bị ảnh hưởng bởi công trình bã đậu, nếu như theo xu thế này để điều tra mà nói..., sợ rằng còn có thể khai quật ra nhiều bí mật không thể cho ai biết! Mà hiện tại, người đang bị điều tra đã chết.
"Thật sự là Từ Vũ sao?" Trong lòng Hàn Tuyết đang hoài nghi, chuyện thật giống như cũng quá mức đơn giản?
Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
"Hô... Lại một ngày mới!" Diệp Hi hai tay dụi dụi con mắt không muốn dậy. Phía ngoài, ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp phòng ngủ của hắn!
"Cái thời tiết quỷ quái này! Cũng đã nhanh đến tháng mười mà còn nóng như vậy!" Diệp Hi thấp giọng than vãn, rồi lại hơi nhắm hai mắt lại, hưởng thụ nốt giấc ngủ.
Nằm trên giường lăn lộn thêm nửa giờ, cuối cùng hắn mới bất đắc dĩ mà bò dậy. Hơi ngáp một cái, Diệp Hi nhìn lịch treo tường, tự nhủ nói: "Hôm nay là ba mươi tháng chín, ai, ngày mai là Quốc Khánh được nghỉ, cuối cùng thì cái thế giới này cũng có chút tốt đẹp rồi!"
"Tiểu tử này thật không an phận a!" Diệp Hi vẻ mặt cười khổ mà cúi đầu nhìn cái lều cao cao đứng vững giữa hai chân.
"Tiểu Hi!" Bỗng nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiến gọi của mẫu thân.
"A, chuyện gì?"
"Mẹ đi ra ngoài trước. Nhớ kỹ không được nghỉ học, nhanh đi đến trường học đi!"
"Nha." Diệp Hi không yên lòng gật đầu.
Mặc quần áo xong, hắn mới không nhanh không chậm rời khỏi khu dân cư, chạy một mạch tới trường học. Không biết tại sao mà hắn không thích ngồi xe buýt mà thích tản bộ để ngắm nhìn khung cảnh tấp nập trên đường tới trường.
"Bíp bíp —— "
Phía sau, bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe hơi. Đầu óc Diệp Hi còn chút mông lung nên căn bản cũng không có nghe được. Lúc này hắn vẫn bước đi ra vẻ vô cùng tiêu sái.
"Bíp —— " Lần này, một chiếc Mercedes Benz dừng ngay bên người hắn.
"Diệp Hi!"
Lần này, Diệp Hi ngừng lại, quay đầu nhìn, bỗng nhiên kinh hô: "Ách... Lâm hiệu trưởng, ngài có chuyện gì bỗng nhiên lại hiện ra ở chỗ này? Làm ta sợ muốn chết."
"Ngươi nói hiện tại là mấy giờ rồi? Thế nhưng còn đi dạo?"
Lâm Uyển Tình giọng nói có chút tức giận. Lúc này nàng mặc một chiếc áo mỏng màu lan rất tri thức, thân hình hơi nghiêng tựa hồ đem nút áo trước ngực mở ra một lỗ nho nhỏ, nếu nàng không cúi đầu thì tuyệt đối sẽ không phát hiện được! Nhưng Diệp Hi đứng ở bên ngoài lại loáng thoáng có thể nhìn thấy da thịt trắng hồng!
"Ách, ta đây không phải là..."
Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, nói: "Ta đây không phải là vội vàng đi tới trường học sao, hôm nay không đợi được xe buýt."
Biên soạn một cái cớ nhiều sơ hở, ánh mắt của Diệp Hi lại trở nên có chút nóng rực nhìn cảnh xuân của mỹ phụ.
"Lên xe!"
Lâm Uyển Tình cũng không có phát hiện, lặng lẽ trợn mắt, thanh âm mang vẻ ra lệnh nói. Diệp Hi bĩu môi, mở cửa xe, lại thấy nàng mặc một cái váy tây làm cho đùi đẹp thon dài khép lại một chỗ khiến đôi chân ngọc càng thêm cân xứng hoàn mỹ.
"Hôm nay nghỉ phải không, chuyện gì mà hiệu trưởng lại đi trễ như vậy?" Diệp Hi có chút không yên lòng, ánh mắt lại luôn lén nhìn mỹ phụ.
Trong xe, tràn đầy hương thơm nhàn nhạt vô cùng dễ chịu, Diệp Hi không khỏi hít thêm một hơi. Hương thơm của mẫu thân là mùi hoa thanh tao ưu nhã, tựa như Mẫu Đan ung dung cao quý! Mà Lâm Uyển Tình lại giống như một đóa thủy tiên, thanh lệ thoát tục, lại càng thành thục xinh đẹp.
Tựa hồ, vóc dáng của cả hai người không kém nhau là bao nhiêu, so với mình thì cao hơn gần một cái đầu a.
Nghĩ tới đây, Diệp Hi liền có chút không cam lòng. Bất quá, hắn mới chỉ có mười sáu tuổi, mới bắt đầu trổ mã không lâu!
"Di?" Diệp Hi bỗng nhiên phát ra một tiếng nghi ngờ.
"Chuyện gì?" Đang lái xe Lâm Uyển Tình không khỏi xoay đầu lại.
"Không có, không có gì. Ta chỉ lẩm bẩm mà thôi."
Diệp Hi có chút xấu hổ cười cười, nhưng trong lòng lại sợ hãi than, bời vì hắn đột nhiên phát hiện cả Hàn Tuyết cùng Lâm Uyển Tình, thân hình của các nàng cũng đều rất bốc lửa!
"Ực ực..."
Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, hắn phát giác mình sau khi phát sinh quan hệ với cục trưởng phu nhân, suy nghĩ tà ác càng thêm nhiều, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân thành thục xinh đẹp hắn đều kìm lòng không được mà suy nghĩ vấn đề này!
"Diệp Hi!"
"Ách, chuyện gì?"
"Ta trước đây không phải là đã nói với ngươi sao? Ta nghĩ muốn gặp mẹ của ngươi một lần sao!".
Lâm Uyển Tình bỗng nhiên nói, nhưng trên mặt của nàng luôn luôn hiện lên một tia oán hận cùng bất đắc dĩ.
"Mẹ của ta nàng..." Diệp Hi con ngươi nhanh như chớp mà chuyển động.
Lâm Uyển Tình thật giống như sớm biết tâm tư của hắn, bỗng nhiên nói: "Đừng có nói cho ta mẹ của ngươi luôn luôn không rảnh!"
"Hiệu trưởng không phải là muốn nói với mẹ của ta về thành tích học tập của ta sao?" Vẻ mắt Diệp Hi có chút chột dạ.
"Loại chuyện đó ta mới không có hứng thú đi làm!"
Lâm Uyển Tình phủ nhận nói: "Đây không phải chuyện mà tiểu hài tử xấu xa như ngươi biết được, ngươi chỉ cần nói cho mẹ của ngươi một tiếng, ta Lâm Uyển Tình muốn gặp nàng là được rồi!".
Nói xong, nàng lại bỗng nhiên nghĩ tới chuyện cũ hơn mười năm trước. Tựa hồ, chuyện này luôn cần phải giải quyết. Dù sao, đã qua lâu như vậy, mình đã sớm thấy không cần thiết!