Diệp Hi lúc này giống như là một con ma quỷ giày vò thiếu phụ đang bị dục hỏa công tâm, hắn nửa quỳ ở phía sau Lâm Vãn Tình, hai tay cũng từ dưới nách của nàng xuyên qua, dùng hai đầu ngón tay nắm lấy hai khỏa anh đào, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Mơ …tưởng!"
Lâm Vãn Tình quay đầu lại trợn mắt nhìn tiểu nam hài này một cái, nhưng là thân thể của mình đã bị dục hỏa đánh sâu vào mà nhanh muốn nổ tung.
"Thật không muốn?"
Diệp Hi hơi ngả người lên lưng nàng, đưa đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng liếm, hai tay lại dùng sức giày xéo cặp nhục cầu đầy đặn. Vô tận dục vọng, rốt cục vẫn phải đã đốt cháy toàn bộ luân lý đạo đức!
"Ân..."
Thân thể Lâm Vãn Tình bỗng nhiên run rẩy, hai tay chống ở trên giường, đầu quay về phía sau, tóc dài toán loạn làm nàng càng thêm phóng đãng phong tao! Hai chân của nàng hơi mở ra, cái mông giơ lên: "Nhanh cho ta, ta... muốn!"
Bất quá Diệp Hi cũng không để nàng được như ý, hắn khẽ dùng một tay lần mò đến bích huyệt, nhẹ nhàng ma sát. Nhục huyệt bị ngón tay Diệp Hi mài tới mài lui, giày vò Lâm Vãn Tình rên rỉ liên tục, thân thể vặn vẹo, giống như đang chịu hành hạ thống khổ.
"A... Tiểu bại hoại! Van cầu ngươi! Đừng cọ xát nữa... Nhanh, van cầu ngươi nhanh đâm ta... Nhanh cắm... A ~~~~ "
Lâm Vãn Tình sau khi nói xong liền bị đại nhục bổng thô to cắm vào mật huyệt đã ướt đẫm, nhìn Lâm Vãn Tình dâm đãng, bộ dạng khát khao không chịu nổi, Nhục bổng của Diệp Hi, lúc này như được đại xá, một cây nhục bổng lại lần nữa cắm vào trong âm đ*o mối tình đầu của phụ thân! Chất đầy thân thể đang trống rỗng của nàng! Hơn nữa hoa tâm mềm mại giống như một cái miệng nhỏ nhắn, trực tiếp bao chặt lấy đầu c*c của Diệp Hi!
"A... A... Ô ô... Đau quá! Tiểu bại hoại! Hận ngươi chết đi được! Chậm lại! "
Lâm Vãn Tình đau đớn thống khổ khiến cho nước mắt chảy ròng, ai oán nhìn Diệp Hi! Nhưng Diệp Hi cũng không để ý, lại bắt đầu đút vào rút ra, nhất thời làm cho Lâm Vãn Tình kêu thảm thiết không dứt, nhưng từ từ bị kích phát dâm tính, thống khổ dần đàn được thay bằng cảm giác tê dại kích thích.
"A... A... Tiểu bại hoại! Ngươi... ngươi khiến cho ta sảng khoái... Ta thoải mái chết... A... Vừa đội lên hoa tâm!
A... A... Nha... Nha…A... Tiểu oan gia... Ta chịu không nổi, ai u... Thật thoải mái! Cắm vào hoa tâm! Nhẹ chút... Không nên dùng sức đụng... Ô ô... "
Lâm Vãn Tình điên cuồng kêu lên dâm đãng, Diệp Hi tựa như máy đóng cọc làm việc liên hồi, mỗi một nhát đâm đều tiến vào hoa tâm, cảm giác tê dại từ đầu c*c lớn truyền tới trong đầu Diệp Hi làm hắn khoái chết!
"Tiểu tử khốn kiếp... Đâm thật sâu... Ta... Thật khoái hoạt a... Hừm... Á... Á... Không được... Lại muốn tiết... Tiết... ra... Ta chịu... chịu không được... A... Á... Hảo... Tiểu lão công... trước tiên... chậm lại... Từ từ... A...Ta chịu không được... Của ngươi... to quá...Ân...Ta muốn tiết...Không...Mau bắn ra ngoài...A...A..."
Rất nhanh, Lâm Vãn Tình lại tới cao trào, thân thể co rút, âm đ*o càng không ngừng co thắt đè ép, nhưng ngay sau đó một cổ nhiệt lưu theo trong hoa tâm phun ra, tưới lên quy đầu Diệp Hi, cảm giác nóng ấm vô cùng thoải mái.
Diệp Hi đè lên người Lâm Vãn Tình, ôm nàng, động đậy dương v*t, đem nàng cao trào kéo dài lâu một chút, tay vuốt ve vú của nàng, miệng từ từ thân môi anh đào của nàng, làm cho nàng hưởng thụ ôn nhu lớn nhất.
Lâm Vãn Tình tịch mịch nhiều năm, sau lại bị hắn cường bạo rồi lại ôn nhu làm tâm tình nàng như từ địa ngục bây lên thiên đàng, đạt được khoái hoạt vui sướng, ngọc thể của nàng run rẩy, mị nhãn híp lại, bắn ra ánh mắt mê người, tư thái mị hoặc pha chút dâm đãng thật sự quá câu Hồn Đoạt Phách, diêm dúa lẳng lơ mê người.
Nam nhân cùng nữ nhân, động tác nguyên thủy cuồng dã phá vỡ đêm đen yên tĩnh. Trong phòng lúc này chỉ có một đống bừa bãi. Không có tiếng nói, nếu có thì cũng là tiếng thở dốc của đôi nam nữ. Chiếc giường lớn vốn không ngừng phát ra tiếng "Cót két " đã an tĩnh trở lại.
Sau cuộc mây mưa, trong phòng tràn ngập mùi hương dâm mị. Lúc này, người thục nữ xinh đẹp đã không còn sức để cử động dù chỉ là một ngón tay, hai chân thon dài hơi mở ra mà gục ở trên mặt giường lớn. Trên người nàng này vốn là da thịt trắng như tuyết lúc này đã đỏ ửng, vẫn còn lưu lại dấu hôn cùng với dấu răng!
Mà Diệp Hi lại gục ở trên lưng mỹ phụ, lồng ngực dán vào sống lưng của nàng, hai tay vẫn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
"Không phải đã... Bảo ngươi đừng bắn vào bên trong sao?"
Lâm Vãn Tình nhìn tiểu nam hài vừa mới tùy ý giày xéo mình, âm thanh vô lực nói: "Nhanh xuống cho ta!"
Miệng nói như vậy, nhưng thân thể nàng không chút giãy dụa nào.
"Không, ta cứ thích đè lên ngài!"
Diệp Hi lúc này trở nên vô cùng bá đạo, hai tay ôm chặt thân thể thục nữ, cằm tựa vào vai của nàng, miệng lại tiến tới bên tai của nàng thổi một ngụm nhiệt khí: "Mới vừa rồi hiệu trưởng ngài hình như còn gọi ta là tiểu lão công nga? Chẳng lẽ hiện tại đã quên mất?"
Nói xong, hắn há hốc miệng ra, ngậm vành tai xinh đẹp của nàng lại.
"Ân..."
Lâm Vãn Tình hơi nhắm hai mắt lại, tựa hồ muốn hưởng thụ tiếp xúc nhạy cảm như vậy, nhưng trên gương mặt vẫn ửng hồng như cũ.
"Chớ lộn xộn... Để như vậy... Để cho ta nghỉ ngơi một chút..."
Mệt mỏi, thật mệt chết đi. Bất kể là thân thể, hay tâm hồn của nàng cũng đã rất mệt mỏi. Hiện tại, nàng muốn một chuyện duy nhất đó chính là nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nàng cứ như vậy mà ngủ thiếp đi!
Có lẽ, lúc nàng tỉnh lai sẽ trở lại làm một mỹ phụ thành thục đoan trang. Nhưng ít ra hiện tại nàng đã khuất phục. Ở sâu trong trái tim của nàng đã lưu lại một thân ảnh không thể xóa nhòa! Từng hình ảnh tối nay nàng vô luận như thế nào cũng không thể quên được.