Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 18



Edit: Zyn

Điện thoại trên mặt bàn kêu vang, Nhạc San lập tức nhấc máy. “Này, nhĩ hảo.”

“Đến văn phòng của anh”. Bùi Danh Cạnh thanh âm mệnh lệnh theo đầu kia điện thoại truyền đến.

“Xin hỏi quản lí có chuyện gì? Cần tôi vì anh chuẩn bị cái số liệu gì sao?” nàng tạm dừng hạ, cung kính hỏi.

“Đến văn phòng anh.”

“Tốt, tôi đã biết, tôi sửa sang lại sẽ đưa cho anh.” nàng lại tạm dừng, sau đó thuận theo sau khi nói xong liền đem điện thoại cắt đứt, nhưng là không đến thời gian ba giây, điện thoại trên bàn lập tức lại vang lên.

Nhạc San bất đắc dĩ trừng mắt nó, tuyệt không nghĩ muốn tiếp.

Chiều hôm đó ở văn phòng quản lí đã phát sinh chuyện, làm cho nàng hoàn toàn xấu hổ khi gặp người khác, cho nên từ sau ngày đó, nàng liền âm thầm thề về sau không có việc gì tuyệt không tới gần gian văn phòng kia. Nhưng là quản lí đại nhân lại tính nết ngày xưa vẫn như cũ, tùy hứng làm bậy động bất động đã kêu nàng đi vào một chuyến, căn bản là không có việc gì làm, làm cho nàng tương đương bất đắc dĩ. Hắn chẳng lẽ không biết làm theo ý mình, hành vi lấy việc công làm việc tư, ngày nào đó bị người phát hiện, bọn họ nhất định phải chết sao?

Hắn không nghĩ muốn phân công tác,nhưng nàng muốn nha.

Huống hồ hai người nếu cùng nhau thất nghiệp, tương lai bọn họ là phải ăn không khí sống qua ngày sao? Hắn rốt cuộc có hay không nghĩ tới vấn đề nha?

“ Nhạc San,cậu làm chi không tiếp điện thoại?” Hiểu Mĩ tham quá tới hỏi.

“Ta nghĩ đi toilet, cậu giúp mình tiếp được không?” nàng đứng dậy nói.

Hiểu Mĩ hoài nghi nhìn nàng một cái, thế này mới gật đầu, cầm lấy microphone bật điện thoại của nàng. “Này, nhĩ hảo.”

Không muốn đối thoại cùng quản lí, Nhạc San rời đi chỗ ngồi hướng toilet, ở nơi nào đó lăn lộn một chút mới trở lại văn phòng.

“Vừa rồi là điện thoại của quản lý, hắn muốn cậu tiến vào văn phòng hắn một chuyến.” thấy nàng trở về, Hiểu Mĩ trung thực chuyển cáo.

“Hắn chưa nói muốn làm cái gì?” Nhạc San bất đắc dĩ hỏi.

“Không có.” nàng kéo ghế dựa ngồi xuống.

“Cậu như thế nào ngồi xuống?” Hiểu Mĩ kinh ngạc nhìn nàng.

“Mình còn có thiệt nhiều công tác phải làm, nếu quản lí thực sự có việc gấp muốn tìm, hắn sẽ lại gọi tới.” nàng nói.

“Oa! Chỉ có cậu dám đối quản lí như vậy nha, thần tượng.” Hiểu Mĩ lấy vẻ mặt biểu tình bội phục nhìn nàng, sợ hãi nói.

Nhạc San đang muốn cười khổ, lại thấy Lí phó lý mang theo ba gã nhân viên bảo vệ dáng người khôi ngô cường tráng, mặt không chút thay đổi đi vào trong văn phòng.

Kia ba cái con ngựa cao to hắc y xuất hiện thật sự quá mức đột ngột,người trong văn phòng không tự chủ được đều ngừng tay, không chuyển mắt nhìn bọn họ xuyên qua văn phòng, thẳng đến trước cửa phòng quản lí, sau đó ngay cả gõ cũng chưa gõ, cứ như vậy đẩy cửa phòng ra xông đi vào.

“Thực xin lỗi, quản lí, công ty hoài nghi anh tiết lộ cơ mật công ty, phiền toái anh theo chúng tôi đi, nhận điều tra.”

Lí phó lý mở miệng, cường thế trong giọng nói tựa hồ có dẫn theo điểm đắc ý.

Bởi vì cửa phòng quản lý vừa mở, lời này vừa nói ra, trong văn phòng nhất thời nhấc lên một mảnh xôn xao.

“Tiết lộ cơ mật công ty?”

“Thật sự còn giả a?”

“Quản lí tuyệt không giống người có thể làm ra loại sự tình này.”

“Nhưng là tục ngữ nói tri nhân tri diện bất tri tâm(biết người nhưng không biết tâm), loại sự tình này cũng là rất khó nói.”

“Mọi người không cần nói lung tung, quản lí không phải loại người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này!” Nhạc San giận không thể lớn tiếng nói, nháy mắt đánh gãy mọi người trong văn phòng khe khẽ nói nhỏ.

“Nhạc San.” đi ra ngoài phòng quản lý, Lí phó lý đột nhiên xoay người mặt hướng nàng, sau đó chỉ vào nàng rồi nói với một tên bảo vệ: “Cô ta chính là đồng phạm, đem đi cùng.”

Nhạc San cứng họng, kinh ngạc đến cả người đều ngây dại.

“Nhạc San, đây là chuyện gì xảy ra?” Hiểu Mĩ bắt lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt sốt ruột hỏi nàng.

Nàng mờ mịt lắc đầu, căn bản không biết này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Quản lí làm sao có thể sẽ tiết lộ cơ mật công ty đâu? Mà nàng lại làm sao có thể sẽ là đồng phạm đâu? Này trong đó nhất định có cái gì hiểu lầm, làm sao lầm.

“Đi thôi.” Bảo vệ đi tới chế trụ một cánh tay của nàng nói.

“Nhạc San!” Hiểu Mĩ gắt gao cầm lấy tay nàng, không nghĩ làm cho nàng bị bảo vệ mang đi, trên mặt lộ vẻ không biết làm sao cùng lo lắng.

“Không có việc gì, bởi vì mình cái gì đều không có làm.” nàng trấn an nàng đã ở trấn an chính mình. “Quản lý cũng vậy.” đương nhiên cũng muốn thay người yêu cãi lại.

“Đi thôi.” bảo vệ lại thúc giục.

Nhạc San nhìn về phía phòng quản lý, chỉ thấy Bùi Danh Cạnh cũng bị hai gã bảo vệ một tả một hữu chế trụ cánh tay, mang ra khỏi văn phòng hắn.

Hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt của nàng tràn ngập lo lắng, mà hắn cũng là lão thần khắp nơi, ngay cả điểm lo lắng hoặc biểu tình kinh ngạc đều nhìn không ra, phảng phất như hắn sớm dự liêu sẽ có loại sự tình này phát sinh.

Nàng khó hiểu nhìn hắn, hắn lại đối nàng nhẹ gật đầu, như là nói cho nàng đừng lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn theo bọn họ, sau hết thảy đều có hắn.

Bọn họ bị đưa phòng hội nghị trên lầu.

Trong phòng hội nghị trừ bỏ chủ tịch, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc, cùng nhau giải quyết cũng đều ở, tất cả đều là chức vị lại cao lại nghiêm túc, làm cho Nhạc San không tự chủ được khẩn trương lên, cả người cương trực đứng ở cạnh cửa, không biết làm sao.

Chờ ba gã bảo vệ rời khỏi phòng họp, đóng cửa lại, tổng giám đốc hoãn thanh mở miệng nói chuyện!

“Tôi trên tay có một phần báo cáo.” hắn nhìn hai người bọn họ. “Chỉ nói hai người lợi dụng chức vụ chi liền, đánh cắp kế hoạch doanh tiêu sản phẩm kiểu mới công ty, cung hóa giá chờ số liệu cơ mật tiết lộ cho người khác, chuyện này có hay không?”

Nhạc San mặt không có chút máu dùng sức lắc đầu, lại nghe thấy người đứng ở bên nàng Bùi Danh Cạnh trả lời, “Xin hỏi tổng giám đốc nói như vậy, có hay không có gì chứng cớ?”

“Muốn xem chứng cớ sao? Ở trong này.” phó tổng từ túi giấy lấy ra một tập ảnh để trên bàn, ảnh chụp lập tức theo mặt bàn trơn nhẵn trượt tung ra.

Thấy hé ra tấm ảnh chính mình đem văn kiện công ty nhét vào túi, mang ra ngoài công ty, cùng với vẻ mặt khẩn trương, ảnh chụp tả hữu nhìn xung quanh ngồi trên xe quản lí, Nhạc San khiếp sợ sanh đại hai mắt.

“Không phải! Đó là ― “ nàng bật thốt lên kêu to, muốn giải thích, lại làm cho Bùi Danh Cạnh đột nhiên ngăn trở.

“Liền bằng vào mấy ảnh chụp này sao?” hắn hỏi.

“Này đó ảnh chụp chẳng lẽ còn không đủ sao?” phó tổng lạnh lùng nói: “Anh lợi dụng chức vụ quản lí đào trộm cơ mật, lại giao cho nhân viên bình thường đem công tác mang vềnhà, cũng không thể không có khả năng cấp dưới thay anh mang ra ngoài công ty. Anh cho là như vậy là có thể dấu không ai biết, không nghĩ tới như vậy ngược lại càng thêm làm cho người ta nghi ngờ.”

“Có thể xin hỏi phó tổng, là làm cho ai nghi ngờ?”  Bùi Danh Cạnh tâm bình khí hòa hỏi lại.

Không dự đoán được hắn hỏi như vậy, phó tổng ngốc sửng sốt, mới nhíu mi hồi phục, “Làm cho ai khả nghi có trọng yếu như vậy sao? Nếu anh nhất định phải biết, người trong nghiệp vụ bộ lý mười chi bát cửu (10 người trong đó 8,9 người)đều hoài nghi.”

“Đơn giản là tôi cùng Nhạc San tiểu thư đi cùng nhau.” Bùi Danh Cạnh khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một cái mỏng lại lãnh liệt tươi cười. “Như vậy, nếu tôi nói hai chúng tôi kỳ thật đang kết giao, có phải hay không là có thể giải thích này hết thảy?”

“Anh tưởng lấy cớ thoát tội này bất luận kẻ nào cũng sẽ tin tưởng?”

“Là lấy cớ sao?” Bùi Danh Cạnh lại lần nữa mỉm cười, đột nhiên đem Nhạc San kéo vào trong lòng, trước mặt mọi người dùng sức hôn nàng một cái.

Nhạc San nhất thời giật mình sanh đại hai mắt, cả người bị dọa đến ngây ra như phỗng. Hắn đang làm cái gì nha?

“Anh cho là làm như vậy, có thể làm cho người ta tin tưởng này hết thảy đều chính là cái hiểu lầm sao?” phó tổng nhíu mày. “Cơ mật công ty mang ra ngoài là sự thật, hai người thông đồng đem văn kiện mang ra cũng có ảnh chụp làm chứng. Nếu anh cho là sự tình sẽ chấm dứt, vậy ― “

“Sự tình xác thực sẽ chấm dứt, phó tổng. Bởi vì game over.” Bùi Danh Cạnh cực kỳ bình tĩnh, thanh âm gần như ôn nhu đánh gãy hắn.

“Anh đang nói cái gì game over, Bùi quản lí! Anh đây là cái thái độ gì?” phó tổng giận không thể áp chế mà trách cứ.

Bùi Danh Cạnh chính là mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, sau đó thẳng kéo ghế dựa, làm cho Nhạc San ngốc đứng tại chỗ,chính mình cũng ngồi xuống.

“Anh hiện tại đang làm cái gì?” phó tổng càng xem càng hỏa đại.

“Ông cũng nhìn thấy,tôi kéo ghế ngồi xuống.” hắn bình tĩnh trả lời.

“ Bùi Danh Cạnh quản lí!” phó tổng lớn tiếng rống giận.

“Ông trước an tâm một chút chớ tức giận, Trương Minh Nghĩa phó tổng giám đốc.” hắn giọng điệu bình tĩnh, lại không hiểu có loại cảm giác ngạo thị toàn trường, giống như nơi này người lớn nhất là hắn. Nhạc San dần dần phục hồi tinh thần lại đột nhiên có loại ảo giác này.

“Chúng tôi luôn muốn tìm hiểu làm cho Trần quản lí cùng Lí phó lý thị vô kỵ đạn trường kỳ thu tiền boa là có chỗ dựa nào, Trương phó tổng, tôi không nghĩ tới sẽ là ông.” mở miệng nói chuyện là tổng giám đốc.

“Cái gì?!” Trương phó tổng quá sợ hãi kêu lên. “Tổng giám đốc,ông nói lời này là cái ý tứ gì? Cái gì tiền boa? Cái gì chỗ dựa?”

“ Bùi tiên sinh là người chúng tôi mời riêng đến làm quản lí chuyên nghiệp, hắn công tác là người được ủy thác tìm ra vấn đề thiếu hụt kinh doanh công ty, cho đề nghị hoặc danh sách báo cáo linh tinh, sau đó thu trả thù lao. Chúng tôi vẫn đều biết bộ nghiệp vụ có vấn đề, cũng nghĩ chuyện quá khả năng có thu tiền boa, lại thủy chung tìm không thấy chỗ vấn đề. Cho nên chúng tôi mới có thể ủy thác hắn tìm ra đáp án.” tổng giám đốc nhìn Trương phó tổng cùng Lí phó lý mặt không còn chút máu nói.

“Chủ tịch, đây là vu hãm, tôi căn bản là không biết cái gì chuyện tiền boa,ông phải tin tưởng tôi.” Trương phó tổng kích động vì chính mình cãi lại, không thể tin được sự tình lại biến thành như vậy. Bọn họ rốt cuộc là người nào sơ suất, bằng không làm sao có thể bị vạch trần đâu? Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, không có căn cứ cụ thể chính xác làm sao có thể định tội hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận tội, tuyệt đối sẽ không!

“Ông còn muốn muốn nói sạo sao?” chủ tịch phẫn nộ chỉ trích.

“Chủ tịch, tôi đi theo ngài vài năm, ngài làm sao có thể không tin tôi, lại tin tưởng một tên không biết gì mà vu khống người khác? Mấy năm nay tôi đối công ty tận tâm hết sức, tận trung cương vị công tác làm nhiều như vậy!”

“Chính là bởi vì làm nhiều như vậy, cho nên ông mới cảm thấy hẳn là phải có bồi thường tương đối, thu điểm tiền boa không tính cái gì, dù sao công ty tiền buôn bán lời nhiều như vậy.” Bùi Danh Cạnh cười lạnh xen mồm. “Còn có một sự kiện ông khả năng không biết, tôi không phải không biết từ nơi nào đến, tôi vừa vặn là nhi tử của chủ tịch mà ông đang nói a.”