Một cảm giác lạnh sống lưng trẩy lên, có ai biết rằng bản thân cô đang sợ hãi đến nhường nào. Con dao sắc nhọn, mang theo hơi lạnh kề sát vào cổ, chỉ sợ nhúc nhích một xíu thôi liền bị cứa ngay, theo bản năng Mỹ Tiểu Yên đưa hai tay giơ lên cao, lắp bắp nói: "Anh... anh cần tiền đúng không? Tôi cho anh tiền, xin anh đừng giết tôi."
"Hừ, tao mà lại cần mày cho tiền sao? Tao đã nhắm vào căn nhà này rất lâu rồi, nay mới có cơ hội lẻn vào đây nào ngờ lại gặp được con nhỏ người ở như mày, phá đám chuyện tốt của tao."
Mỹ Tiểu Yên nghe xong cảm giác vừa buồn cười vừa sợ hãi. Nhìn cô giống kẻ ăn người ở lắm sao? Haiz, không biết tự lúc nào bản thân lại tàn tạ đến như vậy nữa. Không chủ được liền đưa mắt nhìn xuống thân mình xem có đúng như hắn ta nói không, lập tức kinh ngạc. Cô nhớ lúc mình đi là mặc một bộ váy trắng mà, sao bây giờ lại đổi thành áo thun và quần dài rồi.
Chẳng lẽ Tác Thổ Lai đã thay đồ cho cô?
Mỹ Tiểu Yên hoảng hồn không dám nghĩ nữa, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng thoát khỏi tên này, xong xuôi mới tính sang chuyện khác, nuốt ý nghĩ vào lòng, Mỹ Tiểu Yên nở một nụ cười một cách bất lực: "Cầu xin anh tha cho tôi đi, anh muốn lấy cái gì trong nhà này cũng được, tôi thề sẽ không nói ra đâu."
Sau câu nói của cô chính là tiếng cười giòn tan của tên trộm, như một âm thanh sỉ vả thẳng mặt cô vậy, hắn ta nghiến răng nói: "Tao làm ăn trộm mấy năm nay rồi, mày lại nghĩ tao là con nít sao? Mày có nghe qua câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót chưa?"
Mỹ Tiểu Yên bất giác thở dài, cố tình nói: "Chưa nghe, chỉ nghe qua câu quay đầu là bờ mà thôi."
Tên trộm nghe thấy ngấm ngầm hiểu ra ý của cô chính là đang muốn nói mình, không tài nào giấu được sự giận dữ, trừng mắt nhìn vào cô gái trước mặt, gằng từng câu từng chữ: "Mày dám trêu ngươi với tao hả? Có tin tao giết mày ngay tức khắc hay không?"
Mỹ Tiểu Yên giật bắn mình, trán của cô cũng toát mồ hôi lạnh. Biết rằng mình nói điều không nên nói tôi, tự đánh mình mấy cái xem như dạy dỗ. Khi không lại tự hại mình. Mặc khác lại sợ hắn ta làm thật, Mỹ Tiểu Yên một lần nữa thống thiết van xin: "Đại ca à, tôi nói thật đó anh đừng giết tôi, cứ ăn trộm thoải mái đi, xem như tôi bị mù rồi không thấy anh... không thấy anh."
Tên trộm cảm thấy mình mất quá nhiều thời gian ở đây nói chuyện với cô. Không muốn chần chừ, kẻo lại bị phát hiện, nhanh chóng lấy khăn bịt mắt của Mỹ Tiểu Yên lại, không quên trói tay cô vào cái ghế, để Mỹ Tiểu Yên đứng đó rồi bản thân hắn ta đi tìm những thứ đồ có giá trị mà bỏ vào túi đựng.
Mỹ Tiểu Yên lúc này chẳng thấy gì ngoài một màu đen, thôi đành kệ vậy, miễn bản thân còn sống sót là được, đứng một lát cũng không sao.
Sau khi hắn ta đã lấy được những món đồ có giá trị, có ý định bỏ đi nhưng vô tình lại không muốn đi, dường như có gì đó hấp dẫn ánh nhìn của hắn. Bước chân rón rén từng chút đến gần Mỹ Tiểu Yên, trong tiềm thức cô nàng cảm nhận được như có ai đó đang dùng ánh mắt thèm khát nhìn mình, không tránh khỏi rùng mình. Đành lắc đầu mấy cái gạt bỏ suy diễn lung tung vừa rồi. Nhưng mà ngày một lúc cảm giác đó như càng đến gần, rất gần cô vậy. Mỹ Tiểu Yên giáo giác nhìn dù biết rằng bản thân không thấy gì cả. Tên trộm để cái túi lớn xuống nhẹ, nâng bàn tay thô, xấu xa chạm lên gò má của Mỹ Tiểu Yên. Theo quán tính cô giật mình tránh né: "Là ai?"
"Là tôi."
Mỹ Tiểu Yên thầm gào thét trong lòng, không phải ăn trộm xong còn định ăn mình đó chứ? Như vậy là quá tham lam rồi.
"Đại ca à anh ăn trộm xong thì đi đi, còn muốn cướp sắc?" Mỹ Tiểu Yên bày ra gương mặt bất mãn đầy chán ghét. Cô rất khó chịu khi ai chạm vào bất kỳ nơi nào trên cơ thể của mình, phụ nữ không nói nhưng đặc biệt đàn ông là kiên kỵ. Lại nói cô thân là một đại tiểu thư quyền quý, từ trước đến giờ sống trong nhung lụa, kể cả đối tượng mai mối cũng thuộc tầng lớp cao quý, mà cô còn chê lên chê xuống. Vậy mà hôm nay lại bị một tên trộm ất ơ, thấp hèn chạm vào mình.
Giận dữ có, chán ghét có, muốn lập tức đánh chết hắn, bẻ gãy bàn tay vừa chạm vào mình. Nhưng mà đó chỉ là ý nghĩ nhất thời, cho dù có muốn cũng không thể thực hiện được, khi trong tay hắn còn có vũ khí, chỉ cần ngoan cố chống cự liền thăng thiên.
Trong lúc hoạn nạn, trong đầu cô bí bách chợt hiện ra hình bóng của Tác Thổ Lai. Làm ơn hãy xuất hiện đi, cô cần cậu.
"Ở đây làm người ở chi cho cực khổ, theo tôi đi tôi cho cô cuộc sống giàu sang phú quý." Tên trộm nói tiếng dụ dỗ không chút hổ thẹn, tiếp tục đưa bàn tay xấu xa sờ soạng cổ của cô dần dần di chuyển xuống cánh tay.
Mỹ Tiểu Yên không nhịn được, nổi cơn khinh thường, theo bản năng canh đo đúng điểm, đúng vị trí phỉ nhổ vào mặt của hắn ta, cất giọng hung dữ: "Bà đây lại cần mày nuôi à, ăn trộm đổi lấy tiền mà lại làm như bản thân làm việc cao thượng lắm, đẳng cấp lắm. Suy cho cùng vẫn là thấp hèn mà thôi."
Hắn ta đưa tay vuốt chỗ nước bọt trên mặt của mình, ánh mắt ai oán dán chặt vào Mỹ Tiểu Yên, vung tay tát mạnh cô một cái:
*Chát
Máu ở khóe miệng rỉ ra, Mỹ Tiểu Yên đau đớn cắn răng chịu đựng. Từ trước đến giờ chưa một ai dám đánh cô, kể cả ba mẹ cũng vậy. Cưng chiều như công chúa, sợ cô đau, sợ cô bị tổn thương nên từ nhỏ cho dù cô có làm sai chuyện cũng được bỏ qua, không một lời trách mắng, không một đòn roi.
Vậy mà tên này dám...
"Á... mày dám đánh bà sao?"
Mỹ Tiểu Yên giận đến đỏ mặt, tay bị trói thì đã sao? Vẫn còn chân.
Rất nhanh cô vung chân một cái đạp mạnh vào bụng của hắn, khiến hắn văng ra xa vài xen ti, hắn đau ôm bụng nhăn nhó, không hề chịu thua dùng sức đứng dậy, ánh mắt rực lửa câm phẫn nhìn Mỹ Tiểu Yên, hắn thô bạo đến gần xé toạc cái áo thun mỏng của cô nàng. Hai 'quả bóng' tròn trịa bày ra trước mắt, được cẩn thận bao bọc bởi cái áo lót màu trắng. Hắn ta nuốt nước bọt, thèm thuồng nhìn vật hấp dẫn trước mặt.
Mỹ Tiểu Yên lúc này mới nhận thức được mọi chuyện sắp vỡ lở, cô sợ hãi đến nỗi nước mắt cũng trào ra, hét toáng gọi tên của cậu thống thiết: "Tác Thổ Lai, cứu tôi, Tác Thổ Lai, cứu tôi."
"Không cần hét, không ai cứu mày đâu, ha ha tao điều tra cả rồi chủ nhân của căn nhà này rất hiếm khi mới về đây một lần. Mày có hét đến rát cổ họng cũng không ai cứu, yên lặng mà hưởng thụ đi, ha ha ha."
Hắn ta vừa nói xong liền cởi đồ mình chuẩn bị hành sự thì một họng súng chỉa vào đầu, thanh âm gắt gỏng vang lên: "Mày chắc chứ?"
Cảm thấy nguy hiểm đến gần khiến hắn cứng đờ người, theo bản năng giơ cao hai tay, quay người lại quỳ gối cầu xin, chấp tay luôn miệng nói: "Tha mạng, tha mạng."
Mỹ Tiểu Yên ngơ ngác, cô được cứu rồi.
Tác Thổ Lai lạnh lùng nhìn hắn, họng súng đặt tại tâm trán, định bóp còi nhưng rồi dừng lại. Cậu là thầy giáo nên việc giết người sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm, danh dự của một người thầy. Chỉ đành cất khẩu súng đi, đến lượt cậu trói hắn ta lại sau đó mới lại cởi trói cho Mỹ Tiểu Yên, tiện tay tháo luôn đồ bịt mắt của cô. Mỹ Tiểu Yên vui mừng ôm chằm lấy cậu, thút thít: "Tôi... tôi sợ lắm, sợ lắm."
Không hiểu tại sao lúc này trái tim cậu lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu đẩy Mỹ Tiểu Yên ra, không nói gì liền cởi áo thun rộng mà mình đang mặc đắp hờ cho cô, nhằm che đi chỗ nhạy cảm. Mỹ Tiểu Yên cảm động nhìn cậu, lại vô tình nhìn thấy cơ bụng sáu múi săn chắc.