Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 47: Hồng Nhan Tri Kỷ?



Nguyệt Lâu, lầu hai.

"Các ngươi làm gì?" Mạc Nhất đứng ở cạnh cửa, nhíu mày nhìn hai tỷ đệ Đế Thanh Hàn và Đế Cửu Diên, thần sắc lạnh băng.

Phòng của bọn họ chẳng phải ở cách vách sao, đi theo chủ tử làm gì?

"Khụ! Nữ tử ở bên trong cùng chúng ta có quen biết, bọn ta muốn xem tình huống nàng hiện tại thế nào!" Đế Cửu Diên đưa mắt nhìn vào bên trong rồi nói.

"Nàng có thể có chuyện gì, say rượu mà thôi. Đợi nàng tỉnh rồi thì tự khắc sẽ gặp các ngươi." Mạc Nhất lạnh lùng nói, khoanh tay đứng như một tòa ôn thần.

Hiện tại chủ tử và Mạc Cửu đang nói chuyện, sao có thể để người ngoài vào được chứ?

"Nhưng mà..." Đế Thanh Hàn vọt miệng định nói gì đó, bất chợt nghe một thanh âm từ bên trong truyền ra.

"A Nhất, để bọn họ vào đi!"

Có chỉ thị, Mạc Nhất mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng không hỏi ra tiếng, để cho hai tỷ đệ đi vào, còn mình thì đứng trông cửa.

Đế Cửu Diên và Đế Thanh Hàn đi vào, thấy hai người lớn và hai đứa nhỏ đều loay hoay ở trước giường, nội dung đối thoại có chút buồn cười.

"Cửu thúc thúc thật là giỏi quá nha! Mới đi ra ngoài hơn mấy tháng mà đã tìm được thẩm thẩm xinh đẹp như vậy rồi!" Mạc Du Hồng đứng ở cạnh mép giường, ánh mắt không khỏi tỏa sáng nhìn Mạc Cửu, rồi lại nhìn nữ nhân nằm ở bên trên.

"Khụ! Tiểu Hồng chớ có nói bậy nga! Nàng chỉ là một người bằng hữu của ta thôi!" Mạc Cửu ho khan giải thích, ánh mắt chột dạ nhìn qua Mạc Túc đang ngồi ở một bên mỉm cười nhìn mình.

"Thúc thúc, giải thích chính là giấu đầu lòi đuôi nha. Ngài khi dễ tiểu Hồng còn nhỏ không biết chuyện chứ gì? Từ trước tới giờ ngài có quan tâm ai bao giờ đâu, đến nỗi Vân dì cũng bị ngài dỗi cho tức giận. Nay lại đối với một người ôn nhu như vậy, không những anh hùng cứu mỹ nhân mà còn ôm người ta không bỏ, đây không phải khẳng định thẩm thẩm tương lai thì là cái gì?" Mạc Du Hồng mắt trợn trắng đầy khinh bỉ, không hài lòng Mạc Cửu vậy mà lừa gạt con nít như nàng.

Hừ!

Khi còn ở Viêm Tinh Thành, Cửu thúc thúc không thiếu khi dễ Vân dì, nàng phải cho Vân dì đòi lại công đạo.

Mạc Cửu: "..." Vậy mà có chút không thể nào để nói. Hiện tại nhóc con sáu tuổi đều trưởng thành như vậy sao?

Hắn chưa nói tới thích nàng kia, chỉ xem như lâu năm bằng hữu thôi, thẩm thẩm tương lai là cái khỉ gì?

"Bất quá, ánh mắt của Cửu thúc thúc giống như không tốt lắm. Vân dì từng dạy tiểu Long, nữ nhân uống rượu còn say khướt như thế này thì hư hỏng lắm. Không tốt! Nhà chúng ta gia giáo nghiêm khắc, nếu không thúc thúc người suy nghĩ lại chút đi ha?" Mạc Vân Long sờ cằm ra vẻ trầm tư, một bộ dáng giống như tiểu đại nhân vậy nhìn người ở trên giường, sau đó đưa ra bình phẩm.

Mạc Cửu: "Ha hả!" Ngoài cười trừ ra hắn có thể làm gì bây giờ, hắn cũng thực tuyệt vọng nha. Hai đứa nhãi con này một mực khẳng định hắn cùng nữ nhân kia có cái gì, bây giờ hắn càng giải thích thì chẳng phải càng bôi càng đen sao?

Ai mà thích cái tửu quỷ này?

Trong lòng nghĩ như thế, hắn đưa mắt sang cầu cứu Mạc Túc, trong ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ:

"Chủ tử, ngài không quản con của ngài sao?"

Mà Mạc Túc thì lại nhìn hắn, rồi lại nhìn nữ nhân kia, ý vị thâm trường nói:

"Ai nha! A Cửu rốt cuộc trưởng thành rồi, biết tìm bạn lữ nữa. Ta thật là vì các ngươi mà sầu đã lâu. Rốt cuộc một đám quang côn suốt ngày sống ở cùng nhau là dễ dàng bị bẻ cong. Ảnh hưởng tới bọn nhỏ thì không tốt lắm!"

Mạc Cửu như bị sét đánh, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có vài con quạ bay qua, khiến cho mặt mũi hắn tối sầm. Mạc Cửu không khỏi ai oán nói:

"Chủ tử, ngươi thay đổi, ngươi không còn thương chúng ta nữa!"

Hai người nói chuyện rất lớn, cho nên Mạc Nhất ở ngoài cửa đều nghe được, cánh tay vòng ngực hơi cứng đờ, biểu tình lạnh lùng cũng có chút nứt nẻ.

Nghe tới ba chữ "bị bẻ cong" này, ký ức của hắn lại phiêu xa về tinh tế thời điểm nào đó, thịnh hành nhất tiểu thuyết đam mỹ và truyện tranh, khi đó một đám bọn họ còn ở trường quân đội, ngoại trừ thời gian huấn luyện ở ngoài, lúc rảnh rỗi hắn mang tò mò tâm tư lén đọc vài quyển, cảnh tượng trong đó khiến cho hắn mặt đỏ tai hồng không thôi. Cũng may là kịp thời dừng cương trước bờ vực, hắn đã kịp phi tang mấy thứ đó.

Chuyện này, ngay cả chủ tử cũng không biết. Nhưng giờ bỗng chốc nghĩ lại mấy hình ảnh kia, Mạc Nhất chỉ cảm thấy run lập cập.

Xin lỗi, tính hướng của hắn là bình thường được chưa?

Chỉ trách khi đó mình còn trẻ, chưa hiểu việc đời nên mới có thể chạm vào những thứ kia.

Nam mô a di đà phật.

Mạc Nhất lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, trong lòng sám hối.

Mà Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên nghe đoạn trò chuyện này thì khuôn mặt mộng bức, biểu tình sửng sờ. Ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Mạc Túc.

Không ngờ ngươi lại là người như thế nha!

Mạc Túc trêu chọc tên nào đó xong thì ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt kinh dị của hai tỷ đệ nọ, sóng mắt khẽ lướt qua ý cười, nhanh như một cơn gió không bị ai phát hiện, nàng chỉ vào hai cái ghế đối diện, nhướng mày nói:

"Các ngươi ngồi đi!"

Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt lo lắng nhìn qua nữ tử áo tím nằm trên giường.

Mà lúc này, Mạc Cửu cũng rốt cuộc phát hiện hai người, hắn không phải đầu gỗ giống Mạc Nhất, trên phương diện nào đó còn tương đối xuất chúng, cho nên nhanh chóng phát hiện điều khác thường. Di chuyển ánh mắt từ hai tỷ đệ sang hai đứa nhỏ, sau đó giật mình nhìn Mạc Túc, ánh mắt hơi kinh dị mà trợn to.

Mạc Túc biết hắn đã phát hiện, nhưng bây giờ không phải là lúc để giải thích nguồn căn, nàng cắt lời hắn, nhìn về phía Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên rồi hỏi:

"Nàng và các ngươi có quan hệ gì?"

Ánh mắt nàng có ý điều chỉ mà nhìn nữ tử say rượu trên giường.

Chưa đợi Đế Cửu Diên kịp thời suy nghĩ phương thức trả lời hợp lý, Đế Thanh Hàn đã vọt miệng nói:

"Nàng á, nàng là tỷ tỷ của chúng ta, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất là thân thiết. Bình thường nàng đều đi theo đại ca du ngoạn trời nam biển bắc, hỗ trợ xử lý rất nhiều sự tình."

Hắn chỉ nói quan hệ của bọn họ thân thiết, nhưng chưa nói tới thân phận của Hoa hộ pháp, chỉ cần biết danh hiệu của nàng, là rất dễ liên tưởng đến đại ca.

Tuy rằng Mạc Túc có khả năng là đại tẩu tương lai, nhưng mà nghĩ tới sự đáng sợ của người nào đó, hắn vẫn là kẹp chặt cái đuôi, miễn cho bị đánh chết khiếp.

Đế Cửu Diên tuy rằng không quá hài lòng hắn dám cướp lời mình. Nhưng đối với câu trả lời kia, nàng cũng không chê trách.

"Hồng nhan tri kỷ?" Mạc Túc khẽ cười, nghĩ tới nghĩ lui lại nói ra bốn chữ này, ánh mắt có điều thâm ý nhìn bọn họ.

Nàng chính mắt nhìn thấy nữ nhân kia tuy rằng say rượu nhưng thân pháp nhanh nhẹn, hiển nhiên thực lực không tầm thường, cho dù cuối cùng không có Mạc Cửu ra mặt thì nàng sẽ chỉ chịu một chút tiểu thương mà thôi.

Một người như vậy, người bên cạnh nàng sao sẽ là kẻ vô danh?

Nghe tiếng cười trầm thấp của Mạc Túc, hai tỷ đệ hơi hơi biến sắc, cho nhau nhìn thoáng qua, trong lòng đồng thời dâng lên một dự cảm bất hảo.

Đại tẩu nên không phải hiểu lầm đại ca cùng Hoa hộ pháp có cái gì đi?

Thôi chết rồi, vốn dĩ ấn tượng của ba mẹ con họ đối với đại ca đã xấu đến mức độ coi như thù địch, hiện tại lại hiểu lầm chuyện này, đại ca truy thê lộ càng thêm gian nan rồi.

Đế Cửu Diên trừng mắt nhìn đệ đệ ngu ngốc nhà mình. Vốn dĩ cho rằng hắn trả lời thông minh, hiện tại lại là trăm ngàn lỗ hổng.

Đế Thanh Hàn cũng muốn cho mình một cái tát.

Xem cái miệng của hắn, nói chuyện gì đâu chứ? Đại ca nếu biết bị hắn bày cho một đạo, tuyệt đối sẽ đánh chết hắn.

Vì thế, Đế Thanh Hàn đối diện với một đôi mắt ý cười ngâm ngâm, chỉ thấy da đầu tê dại, hắn chạy nhanh cứu vãn tình thế:

"Ha hả! Kỳ thực đại ca chúng ta xem nàng như muội muội ruột thịt. Mà nàng cũng nương phần ân nghĩa này, sốt sắng giúp đỡ đại ca kinh doanh sinh ý. Giữa hai người tuyệt đối sẽ không phát sinh tình cảm.

Nói đi cũng phải nói lại, đại ca ta tính tình tương đối rạch ròi, sẽ không trộn lẫn giữa tình thân và tình cảm."

Đế Cửu Diên sắc mặt hòa hoãn xuống dưới, tiểu tử này còn không ngốc đến chân trời đi.

Nghĩ nghĩ, nàng đưa mắt, trộm nhìn Mạc Túc, muốn xem phản ứng của nàng ra sao.

Mạc Túc một tay chống đầu, mái tóc rũ xuống lệch qua đầu vai, nhìn có chút liêu nhân. Lúc này khóe miệng nàng hơi giơ lên, nhìn không có lạnh lẽo như thường ngày, mà mang chút ý nhị, ánh mắt sâu thẳm nhìn bọn họ, ngón tay vân vê chung trà.

"Nói như vậy, đại ca của các ngươi rất chung tình? Thê tử chết nhiều năm như thế mà hắn vẫn nhớ mãi không quên? Không có ngoại tình, không cưới người khác, thật là khó được!"

Mạc Túc là cười mà nói, nhưng hai tỷ đệ cười không nổi nữa, biểu tình có chút vặn vẹo.

Đế Thanh Hàn thở dốc một hồi, mới đem lời này tiếp đi lên:

"Đúng vậy, đại ca rất chung tình! Hắn với đại tẩu là chân ái khó được trên thế gian, làm bọn ta đều hâm mộ không thôi!"

Hắn quá khó khăn, hắn muốn khóc.

Vì lời nói dối sơ sài ban sáng, mà hiện tại hắn phải bịa ra một câu chuyện bi tráng cảm động tới liên tiếp, vì giữ được nhân thiết của đại ca, hắn cũng phải liều mạng.

Nhưng mà nơi này đắc tội đại tẩu, ai bảo bọn họ chú nàng chết đâu?

Quỷ cũng biết sự tình một khi bị nàng biết rõ, tương lai của hắn nhất định sẽ u ám thảm thiết.

Hắn không biết, Mạc Túc đã sớm đem đầu mối liên hệ rõ ràng rành mạch, lúc này chỉ là trêu hắn chơi, tiện thể biết đến cách làm người của tên nào đó.

Thần sắc của Đế Cửu Diên cũng hoảng hốt không chừng, lo lắng bất an.

Đợi đến khi về tới phòng mình, nàng đều chưa phục hồi tinh thần lại.

Mạc Túc nhìn đôi tỷ đệ mất hồn mất vía nào đó, tâm trạng vui vẻ.

Thật đáng yêu!