Ngụy Linh Hy mang theo thân xác mệt mỏi tiếp tục với việc lau dọn tư phòng. Sau khi bị Huyễn Tư Khanh uy hiếp, nàng liền suy nghĩ rất nhiều. Vừa run sợ trước hình phạt của hắn, vừa lo rằng nhiệm vụ bị phát hiện, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
"Linh Hy?"
"Linh Hy?"
Tiếng gọi đã vang lên không biết bao nhiêu lần, mãi sau đó nàng mới nghe thấy, giật mình trả lời.
"Điện hạ có gì phân phó?"
Nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cùng với sắc mặt không được tốt, Huyễn Dạ Khuyết nhận ra được sự bất thường.
"Cô bị làm sao vậy?"
"Nô tì không sao..."
"Ừm, vậy pha trà đi, nguội cả rồi."
Ngụy Linh Hy gật đầu, nàng bê lấy bồn trà ra ngoài, cả cơ thể lúc này đều mệt mỏi không còn sức. Đến khi ra tới ngưỡng cửa, hai chân mềm như bún trụ không vững, cuối cùng liền ngất đi. Ấm trà cũng theo đó mà vỡ toang.
"Ngụy cô nương!"
Trạch Mục Viêm vội vàng đỡ lấy Ngụy Linh Hy, nàng bất tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt không chút sự sống. Hắn định bế nàng lên đưa về Tiểu viện, Huyễn Dạ Khuyết lại bất ngờ ngăn lại.
"Bên Tiểu viện hướng gió, hàn khí độc, cô ta bị cảm lạnh, để tạm ở đây đi."
Trạch Mục Viêm nhạc nhiên đến không cử động, từ lúc nào mà Huyễn Dạ Khuyết lại quan tâm đến một cung nữ vô danh vô phận như vậy? Y sao còn biết nàng bị nhiễm lạnh?
"Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau đem vào trong."
Cho dù là kỳ lạ nhưng Mục Trạch Viêm vẫn phải nghe theo, vội đưa nàng vào trong giường.
"Thái tử, chúng ta làm sao mới gọi được thái y tới đây?"
Huyễn Dạ Khuyết nhướn mày nhìn lên thủ vệ đầu gỗ, hoài nghi có phải dạo này hắn ngốc hơn rồi không?
"Đến bổn Thái tử còn không có người đến thăm khám, một cung nữ nhỏ bé như vậy ngươi nghĩ có khả năng không?"
"Thuộc hạ... thuộc hạ ngu dốt."
"Nhưng Ngụy cô nương bệnh như vậy phải làm sao? Thuộc hạ cũng không biết chuẩn bệnh."
"Bệnh của ta cũng có thuốc cảm. Đem nấu chút thuốc đó là được."
Trạch Mục Viêm nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi.
"Người làm sao biết được Ngụy cô nương bị cảm lạnh vậy?"
Huyễn Dạ Khuyết đưa ánh mắt nhìn hắn, chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến cho Mục Trạch Viêm im lặng, không dám tò mò nhiều chuyện. Hắn vội vã cúi người rời đi, sợ rằng ở lâu thêm sẽ gặp vận họa khó lường.
Hiếm thấy Huyễn Dạ Khuyết đối tốt với ai đặc biệt như vậy, thật kỳ lạ.
Đợi cho hắn rời đi tìm thuốc hẳn, Huyễn Dạ Khuyết mới chú ý đến Ngụy Linh Hy. Từ sáng y đã cảm thấy nàng không ổn, nhưng cũng không quá rõ ràng. Bây giờ thì hay rồi, bị cảm còn cố gượng sức làm việc.
Mà chuyện này đối với y không quan trọng. Y để nàng ở lại nơi này là vì một lý do sâu xa hơn.
Huyễn Dạ Khuyết ngồi cạnh giường, lấy từ trên người nàng ra một túi gấm. Nhìn bề ngoài liền thấy rõ túi gấm này là đồ ở trong cung, một cung nữ nhỏ bé như nàng không thể tự nhiên mà có.
Quả thật.
"Hoàng đằng."
Huyễn Tư Khanh vậy mà vẫn chưa buông bỏ ý định muốn hại chết hoàng huynh.
"Nha đầu ngốc này cũng to gan lớn mật thật."
Y cất nó vào trong, muốn xem xem rốt cuộc tay trong của hoàng đệ có bản lĩnh lớn thế nào. Đúng là khiến người ta có cảm giác mong chờ.
Chiếc túi gấm được đặt lại không lâu, Huyễn Dạ Khuyết liền chăm chú nhìn vào Ngụy Linh Hy. Nàng nhìn đâu cũng giống một người bình thường, nhưng trực giác của Huyễn Dạ Khuyết mách bảo rằng không!
Y lấy thanh đoản đao mình mang theo bên người, tạo một vết thương không quá nguy hiểm trong lòng bàn tay, sau đó ngay lập tức cầm máu.
Y không điên, càng không phải kẻ biến thái.
Chỉ là y muốn xác nhận một chuyện.
"Lam Y, thuốc đã sắc xong chưa?"
"Được rồi được rồi."
Trạch Mục Viêm rất biết tận hưởng cơ hội mà cùng Lam Y sắc thuốc. Nàng với Ngụy Linh Hy thân thiết với nhau rất nhanh, giữa hai người lại càng có nhiều chuyện để nói.
"Đại nhân, nhưng sao Linh Hy không trở về Tiểu viện nghỉ ngơi?"
Trạch Mục Viêm đón lấy bát thuốc nóng, lắc đầu.
"Là Thái tử nói để cô ấy tạm ở lại, vì phía Tiểu viện hàn khí nhiều, bệnh sẽ càng nghiêm trọng."
"Tức là nói Linh Hy bây giờ đang ở tư phòng của điện hạ?"
"Đúng vậy."
Biểu cảm của Lam Y chính là thật tội nghiệp.
Ấn tượng về Huyễn Dạ Khuyết với cung nữ bọn họ luôn luôn xấu, cho nên chỉ cần dính vào y, họ liền mặc định kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
"Không nói nữa, ta đi trước đây."
"Làm phiền đại nhân rồi."
"À..." Hắn quay đầu lại khi vừa mới chỉ bước được một bước.
"Muội đi theo ta, việc bón thuốc này vẫn là nữ tử nên làm."
Lam Y ngay lập tức từ chối.
"Không được... điện hạ... điện hạ không thích ồn ào mà."
Không ai dám đến tư phòng của Huyễn Dạ Khuyết ngoại trừ Ngụy Linh Hy, Lam Y cũng nằm trong số đó. Làm sao nàng dám khi nghe được bao nhiêu tin đồn đáng sợ như vậy?
"Điện hạ sẽ không trách mắng đâu. Ta tin muội sẽ không bỏ mặc Ngụy cô nương đâu, đúng chứ?"
"Ta..."
Trạch Mục Viêm đem thuốc tới nơi đồng thời thuyết phục được Lam Y đi cùng. Huyễn Dạ Khuyết vậy mà lại đồng ý cùng hắn ra ngoài đứng đợi, trong chính tư phòng của mình.
Đặc ân này có phải quá lộ liễu rồi không?
"Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nhiều lời nhưng người để Ngụy cô nương ở lại, vậy buổi tối người ngủ ở đâu?"
Huyễn Dạ Khuyết mi tâm không động, trả lời một cách bình thản.
"Yên tâm đi, tới tối cô ta sẽ ổn."
"Ổn? Cũng đâu phải thuốc thần..." Trạch Mục Viêm nói lí nhí, hắn sợ sẽ lại bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của y.
Huyễn Dạ Khuyết cũng chỉ là phán đoán, nhưng nắm chắc đến bảy phần. Nếu Ngụy Linh Hy có năng lực tự chữa viết thương trong thời gian ngắn như vậy thì chút bệnh nhỏ này có là gì.