Phượng Tầm vừa mới đi vào đã chạm mặt với một bánh bao nhỏ.
"Nhị tỷ tỷ!" Trong nháy mắt bánh bao nhỏ nhìn thấy Phượng Tầm thì đã giơ khuôn mặt tươi cười xán lạn lên: "Nhị tỷ tỷ, đệ có thứ tốt muốn cho tỷ."
Phượng Tầm dừng chân, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bánh bao nhỏ: "Cái gì?"
Tần Quân giống như hiến vật quý lấy ra một lá linh phù và đưa tới trước mặt Phượng Tầm: "Nhị tỷ tỷ, cho tỷ."
"Đây là.." Phượng Tầm ngẩn ra, kinh ngạc nhìn linh phù trong tay bánh bao nhỏ.
Khế thú phù?
Tần Ngọc Nhu mua hai lá khế thú phù, một lá cho tiểu vương gia, còn một lá.. là cho Tần Quân?
Phượng Tầm nhíu mi: "Không phải ta cho đệ ăn đậu đường một tháng sao? Đệ còn muốn chơi đùa thứ này làm gì? Ném đi."
"Nhưng mà.." Tần Quân cắn môi, cúi đầu: "Lúc trước đệ lén nghe mẫu thân nói với đại tỷ tỷ, bọn họ nói tỷ không có ký khế ước với mèo nhỏ. Sau này mèo nhỏ sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu tỷ không áp chế được, nó sẽ phản chủ. Đệ muốn nhị tỷ tỷ khế ước với nó, nó sẽ không thể tổn thương tỷ được."
Tay đang vỗ về Nãi Bao của Phượng Tầm dừng lại, rũ mắt nhìn nó: "Nãi Bao, thì ra ngươi sẽ giết chủ? Năm đó ta ngủ chết, có phải do ngươi nhân lúc ta chưa chuẩn bị mà làm gì đó với ta hay không?"
Nãi Bao nổi giận, hai tròng mắt phun ra lửa giận.
Là thứ chó má nào hãm hại nó!
A Tầm là mệnh của nó, nó làm ai bị thương thì cũng sẽ không làm A Tầm bị thương!
"Nhị tỷ tỷ.." Tần Quân đem khế thú phù đưa cho Phượng Tầm một lần nữa.
Nãi Bao ngẩng đầu lên, nhe răng với cậu, khiến cho Tần Quân sợ tới mức co rút trở lại, ấm ức nói: "Nó thật hung dữ.."
"Ừ, tính tình Nãi Bao không tốt lắm." Phượng Tầm ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: "Cho nên đệ về nói với Thẩm Lan và Tần Ngọc Nhu đừng vu hãm nó, Nãi Bao tức giận sẽ ăn thịt người."
"..."
"Còn nữa.." Nàng dừng một chút và cười nói: "Ai nói với đệ ta và Nãi Bao không có tồn tại khế ước? Cho dù thật sự không có, nó cũng không thể tổn thương ta chút nào, bởi vì ta sẽ bóp nó chết trước."
Vốn dĩ nghe được câu trước, Nãi Bao còn cảm động đến rối tinh rối mù, kết quả..
Một câu sau đó, làm cho cả trái tim của nó đều lạnh lẽo, trong mắt đầy sự ấm ức.
"Thật vật chăng?" Mắt to của Tần Quân phát ra ánh sáng. Cậu nhìn Phượng Tầm tươi cười đầy mặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, mặt mày cong cong, tươi cười lộng lẫy: "Vâng, đệ đây yên tâm."
Phượng Tầm vỗ vỗ cái ót của cậu nhóc: "Đệ trở về đi."
"Được."
Cậu nhóc nghe lời xoay người, đi đến chính viện. Mỗi bước đi cậu đều lưu luyến, trong mắt đầy nỗi niềm không muốn rời xa.
Nãi Bao múa móng vuốt nhỏ, đáng thương vô cùng: "A Tầm đừng nghe bọn họ nói bậy, ta sẽ không giết chủ đâu."
"Ta biết." Phượng Tầm cười tủm tỉm cúi đầu: "Dù sao thì ngươi cũng không đánh lại ta.."
Nãi Bao: "..."
Bảo bảo ấm ức, nhưng bảo bảo không nói.
"A Tầm, ta sẽ mạnh mẽ lên, sẽ giống như ngàn năm trước."
Phượng Tầm cười không nói.
Ngàn năm trước, Nãi Bao là huyền thú đầu tiên làm bạn với nàng.
Từ nhỏ bọn họ cùng nhau trưởng thành, trở thành chí tôn Cửu Châu.
Không có ai hiểu được cảm tình giữa bọn họ, cũng không có ai biết chú mèo này có bao nhiêu quan trọng đối với nàng..
Ngay khi Phượng Tầm đẩy ra cửa phòng, trong chớp mắt cả khuôn mặt nàng đều đen lại. Ánh mắt nàng lạnh căm nhìn cái xe lăn trong phòng.. Không, là người ngồi trên xe lăn, nắm tay nàng lại bắt đầu rung động khanh khách.
Thiếu niên đưa lưng về phía Phượng Tầm. Ngoài cửa sổ gió thổi qua, đồ đen tóc bạc, chỉ một bóng lưng đã đủ làm cho hô hấp ngừng lại.