Phương Pháp Qua Đông Của Đinh Hương Hoa

Chương 2



Sau đó Úc Thanh mới biết, cậu bé kia chính là người vừa dọn tới Tây Lâu số 201* mà cậu đúng phải, tên là Phó Nhuận Sinh.

(Tây Lâu số 201: căn hộ số 201 trong tòa nhà phía Tây. Bên Trung thưởng sử dụng Đông, Tây, Nam, Bắc để chỉ vị trí, và số nhà 201 có nghĩ là tầng số 2 căn hộ số 01 trong tòa đó, số đầu tiên để chỉ số tầng trong chung cư, tòa cao ốc, khách sạn, và các số còn lại chỉ số nhà. Tương tự Bắc Lâu 203 cũng vậy).

Phó Nhuận Sinh được đưa đến tiểu Bạch Lâu sau khoảng thời gian dài, Úc Thanh dường như không có cơ hội nói chuyện cùng hắn. Phó Nhuận Sinh cùng Úc Thanh mỗi người một việc, mỗi việc một nơi không đụng nhau cũng chả gặp nhau, không chỉ vậy mà hắn với cậu cũng không chung lớp. Bất quá tâm lý Úc Thanh đối với mấy cái tuổi tác ngang nhau của bọn trẻ con lại có cảm thân cận rất tự nhiên: Nghe đâu Phó Nhuận Sinh so với Úc Thanh lớn hơn một tuổi, cậu cùng Úc Thanh giống nhau đều là người nhảy lớp.

Úc Thanh so với Ma Can Nhi cùng Nhị Mập bọn họ nhỏ hơn hai ba tuổi, là bởi nhảy lớp, tình cảnh trước mắt lại học chung một lớp. Úc Thanh tuổi còn bé, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, cùng các tiểu đồng bọn thời điểm đó kết nạp làm đệ đệ. Hiện nay có thêm Phó Nhuận Sinh, cậu cảm thấy được chính mình cuối cùng cũng coi như không phải người duy nhất là em trai nhỏ.

Chỉ tiếc cậu bên này là mong muốn đơn phương, bên kia Phó Nhuận Sinh căn bản không cho cậu dù chỉ một cái liếc mắt. Xác thực mà nói, Phó Nhuận Sinh chưa từng cho bất kì ai vào mắt, bất kể là ở trường, mọi tâm tư vẫn là giữ trong lòng, một mình một cõi.

Đồng bọn nhóm của họ đi kết giao chào hỏi cũng hỏi qua gia đình Phó Nhuận Sinh không ít lần, căn nhà chẳng bóng người có gọi cũng không thấy ai trả lời, bọn họ cũng chưa từng gặp qua Phó Nhuận Sinh trên đường đi học. Mỗi ngày chỉ có buổi tối là có tiếng đàn dương cầm, biểu thị trong nhà kia là có người ở.

Tuy rằng không thấy được người, nhưng lời đồn đại liên quan tới Phó Nhuận Sinh cũng dần theo từng ngày mà bắt đầu tăng lên —— đều là những lời đồn không quá tốt.

Có thể nói mẹ của hắn là một người phụ nữ lưu manh cùng lẳng lơ, còn nói bản thân Phó Nhuận Sinh mang bệnh tâm thần. Chuyện bí ẩn nhất mà nói, hắn là bởi vì ở trường cũ đâm chết bạn học cho nên mới chuyển đến trường tiểu học Đồng Uyển.

Sinh sống với những lời đồn đãi như vậy xung quanh, Phó Nhuận Sinh lại như sống trong một cái lồng kính trong suốt ngăn cách âm thanh bên ngoài. Nghe Ma Can Nhi nói bất luận Phó Nhuận Sinh đi tới chỗ nào, phạm vi năm mét từ hắn tới xung quanh đều không một bóng người, người xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt miệt thị, còn hắn thì vẫn ngẩng cao đầu mà sống dù trên người mang vật bẩn thỉu.(Được edit bởi TiemPanhMiNuong)

Phó Nhuận Sinh đối với mấy cái này không quan tâm chút nào. Hắn như cũ độc lai độc vãng, xuất quỷ nhập thần, tựa hồ nhân gian không để ý tới chính là ý muốn của hắn.

Có mấy lần nghỉ giữa giờ, Úc Thanh nhìn thấy Phó Nhuận Sinh một thân một mình đi qua sân thể chất đến phòng thực hành rất lâu. Kỳ thực Úc Thanh vẫn luôn không cí trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt của Phó Nhuận Sinh, bất quá tóc Phó Nhuận Sinh rất dễ nhận ra —— tóc của anh không phải đen, mà là màu nâu lạnh. Phòng nhạc cụ đang hoạt động rất lâu, Úc Thanh đoán là hắn đang đi tìm thầy dạy nhạc.

Đêm giao thừa đầu năm chỉ học có nửa ngày, buổi chiều là thời gian đội cổ vũ dàn dựng và luyện tập tiết mục, Sau khi trường tan học Ma Can Nhi cùng Nhị mập đã liền về nhà sớm. Úc Thanh có chìa khóa lớp, sau khi luyện tập xong cũng không vội rời đi, mà trở về phòng học bình tĩnh làm cho xong bài tập về nhà. Nếu không sau khi về nhà thường xuyên phải nghe chị gái kéo đàn, bài tập nhiều lần đều viết không xong.

Cậu nhanh chóng đem bài tập trên lớp hoàn thành, bên ngoài mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống phía tây. Úc Thanh vác cặp sách lên, nhìn một vòng cửa sổ phòng học, thời điểm đang muốn khóa cửa, dưới lầu hành lang liền truyền đến một tiếng bước chân.

Có người hung ác nói: "Tiểu tử, đối với tao còn giả vờ. Mày là con hoang do tạp chủng sinh ra, còn bày đặt thanh cao trước mặt tao làm cái thá gì, phi!"

"Đại ca, tiểu tử này thích ăn đòn, đánh một trận liền ngoan ra thôi."

"Như vậy không ổn lắm... mày xem thầy chủ nhiệm luôn thiên vị hắn..."

"Thầy chủ nhiệm là cái thá gì. Với cả, chúng ta cũng không phải người đầu tiên

vô cớ tìm hắn. Sao? Mày nói xem có phải không?"

"Như vậy đi, người tuy rằng mày rất đáng ghét, thế nhứng anh em tao cũng

không phải không nói lý vớ mày. Đem tiền ra, việc này liền cho qua,

về sau chúng ta mặc kệ mày..."

Úc Thanh lép nhép miệng, biết là lớp lớn kia đoàn kết lưu manh cùng nhau bắt nạt người. Cậu lặng lẽ đi tới cầu thang bên cạnh, từ trong khe hở thò đầu ra nhìn, lại đang nhìn thấy một cái đầu có mái tóc bắt mắt.

Thì ra người bị chặn kia là Phó Nhuận Sinh.