Hô hấp của Diệp Nghi nhẹ đến mức không dễ nhận ra, như thể chàng có thể hóa thành không khí mà biến mất lúc nào chẳng hay.
Lăng Tri không dám làm thêm gì nữa mà chỉ yên lặng trông coi chàng. Nàng nhìn vẻ mặt lúc say ngủ của chàng, lặng nghe nhịp tim yếu ớt, chưa phút giây nào nàng dám lơ là.
Nàng cũng không nhớ rõ cuối cùng thì bản thân đã trải qua một đêm này như thế nào, lúc trời vừa hừng sáng thì đám người Tạ Tẫn Hoan đã tìm thấy hai người họ, mang theo Lăng Tri và Diệp Nghi đã hôn mê trở về.
Họ không về thẳng Diệp Trạch mà chọn dừng chân ở trấn gần đó. Vết thương trên người Diệp Nghi nghiêm trọng, lúc Tạ Tẫn Hoan nhìn thấy cũng phải sợ hãi không thôi. Họ rối rít mời đại phu, sau một hồi chạy ngược chạy xuôi thì mọi người mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Diệp Nghi tỉnh lại một lần nữa đã là chuyện của ba ngày sau.
***
Ban đêm. Bầu trời ngoài khung cửa tối đen như mực, ngọn đèn dầu trong phòng tỏa ra ánh sáng lay lắt, xung quanh im ắng không một tiếng động.
Sau khi Diệp Nghi mở mắt ra, chàng không ngồi dậy ngay lập tức mà chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn che trước giường. Vẻ mặt chàng đầy phức tạp, như đau buồn lại như nhớ mong quá khứ, chuyện cũ năm xưa hóa thành dòng nước trôi qua trước mắt. Chàng lặng im tại chỗ, dường như đã đi hết một đời người.
Ban đêm yên tĩnh, lại thêm không có ai làm phiền nên chàng cứ thế mà thả hồn nhìn màn giường, một lúc sau, chàng từ từ chớp đôi mắt đã dần khô khốc.
Chàng chợt nghe thấy tiếng động khẽ khàng từ bên cạnh, vết thương trên người vẫn đau nhức nên chàng không thể cử động quá nhiều, chỉ đành cẩn thận quay đầu nhìn sang người đó.
Việc Lăng Tri ở trong phòng chẳng khiến Diệp Nghi ngạc nhiên chút nào, như thể đã đoán được từ trước. Lăng Tri ngồi dựa lên thành giường, người nàng nghiêng nghiêng, hình như đã thiếp ngủ mất rồi.
Diệp Nghi vẫn không nói gì hay làm gì cả, chàng lặng lẽ quan sát Lăng Tri. Tình cảm trong ánh mắt dần thay đổi, bao nhiêu mưa gió đều đã bị cuốn đi mất tăm, chỉ để lại cảm giác lắng đọng xưa nay chưa từng có.
Một lát sau, bỗng chàng nhếch môi cười nhạt rồi khẽ thở dài một hơi.
Tiếng thở dài biến mất như chưa hề tồn tại cùng một thoáng lay động của ngọn lửa, căn phòng quay về với vẻ tĩnh lặng vốn có.
Bầu trời dần sáng tỏ, không biết đã qua bao lâu, đến khi tia nắng ngoài cửa chiếu rọi vào căn phòng thì Lăng Tri mới thức dậy giữa không khí sớm mai.
Vừa tỉnh một cái là Lăng Tri đã nhìn sang Diệp Nghi ngay tắp tự.
Vì đã quen với khuôn mặt lúc ngủ của Diệp Nghi nên nàng hơi bất ngờ khi chạm phải ánh nhìn chuyên chú của chàng.
Lăng Tri đờ người, nàng mới tỉnh giấc nên tâm trí vẫn còn mơ màng, hai người nhìn nhau một lúc thì nàng mới sực tỉnh lại, vội giơ tay che mặt mình, "Ban đầu ta ở lại đây để tiện chăm sóc cho chàng, nhưng lại ngủ quên đi mất. Dáng ngủ của ta có phải xấu lắm không, chàng..."
Diệp Nghi không nói gì, chàng bật cười.
Lăng Tri ngừng lại lời mình.
"Không xấu chút nào." Cuối cùng Diệp Nghi cũng chịu mở lời, nhưng do hôn mê quá lâu nên giọng của chàng vẫn hơi khàn, chàng không để ý mấy mà chỉ nhìn Lăng Tri bằng đôi mắt ngập ý cười, chàng nhẹ nhàng bổ sung, "Đáng yêu lắm."
Bỗng chốc Lăng Tri quên cả việc đáp lại, cũng quên luôn nỗi muộn phiền luôn âm ỉ trong mấy ngày chăm nom chàng, nàng từ từ thả tay xuống, hỏi lại: "Thật sao?"
Diệp Nghi gật đầu.
Khuôn mặt Lăng Tri đỏ bừng, nàng đứng bật dậy đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Mọi người... mọi người bảo ta là khi chàng tỉnh lại phải cho họ biết ngay. Bây giờ ta đi gọi đại phu, chàng đừng lộn xộn, ta... ta sẽ về nhanh thôi!"
Diệp Nghi muốn gọi nàng lại nhưng Lăng Tri cứ hấp ta hấp tấp, chàng có gọi cũng không kịp nữa rồi
Lăng Tri cũng nhanh nhẹn thật, chỉ mới một lát mà nàng đã dẫn Tạ Tẫn Hoan và đại phu đến đây. Diệp Nghi không cười nữa, chàng trưng ra khuôn mặt vô cảm như ngày thường, lúc đại phu khám vết thương cho, chàng cũng không có phản ứng gì như thế những vết thương đáng sợ đó không nằm trên người chàng vậy. Chàng thì thầm tâm sự với Tạ Tẫn Hoan, hỏi hắn những chuyện ở sơn trại sau khi bọn họ rời đi, tiện thể phân phó một ít chuyện ở kinh thành.
Trên người Diệp Nghi còn có thương tích, sức khỏe vẫn còn yếu nên Tạ Tẫn Hoan cũng không muốn để chàng lao lực quá nhiều. Hai người trò chuyện một lúc, chờ sau khi đại phu đã chẩn bệnh xong và bưng thuốc lên cho chàng, hắn mới mạnh mẽ ngắt lời Diệp Nghi, mỉm cười, "Được rồi, được rồi mà. Mấy việc này cũng đủ làm thuộc hạ bận rộn một khoảng khá lâu đấy. Dù Công tử không muốn ta lười biếng thì cũng nên suy xét cho sức khỏe của mình chứ."
Hắn bưng chén thuốc nằm trên bàn lên, không đưa cho Diệp Nghi mà chỉ dúi vào tay Lăng Tri, còn nhìn nàng cười một cách ranh ma. Hắn quay đầu nói với Diệp Nghi, "Thuộc hạ phải đi làm việc đây, có nha đầu Lăng Tri ở lại chăm sóc thì thuộc hạ cũng yên tâm."
Diệp Nghi liếc Tạ Tẫn Hoan một cái, không thèm nói lại.
Tạ Tẫn Hoan bước tới cửa phòng, hình như hắn vừa nhớ ra điều gì đó nên nhanh chóng quay đầu lại, vừa nhướn mày vừa cười nhìn Diệp nghi, "Đúng rồi nhỉ, hôm đó lúc tìm được hai người thì Công tử đã hôn mê bất tỉnh, nha đầu này cứ ôm Ngài khóc đến quên trời quên đất, đám thuộc hạ dỗ cách mấy nàng cũng không chịu nín. Bây giờ Ngài tỉnh rồi thì lo mà đem nước mắt đền cho người ta đi nhé."
Nói xong hắn vui vẻ bật cười. Nhân lúc ánh mắt muốn giết người của Diệp Nghi còn chưa kịp quét qua, nhân lúc Lăng Tri còn chưa đỏ mặt kéo hắn lại thì hắn đã chuồn đi mất.
Đại phu đã về từ lâu, đám người hầu trong phòng cũng lo bận rộn công chuyện của mình, trong phòng chỉ còn Diệp Nghi và Lăng Tri.
Lăng Tri đứng ở cuối giường, nàng nhìn Diệp Nghi rồi lắc đầu với vẻ hết nói nổi, "Chàng đừng nghe dì Ngọc... Tạ đại ca nói bậy, ta không có như vậy đâu..."
"Ừ." Diệp Nghi ngắt lời nàng, chàng gọi: "Lăng Tri, lại đây đi."
Lăng Tri nhìn vào khuôn mặt Diệp Nghi, chợt nàng nhớ lại mấy năm trước khi mình vẫn còn nhỏ, lúc ấy điều nàng thích nhất chính là ngẩn ngơ ngắm Tạ Thanh Li, nàng ấy xinh đẹp quá đỗi, nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tuy Diệp Nghi bây giờ không phải Tạ Thanh Li nhưng vẫn đẹp đến mức khiến nàng không dứt mắt được.
Nàng nhủ với bản thân rằng, người này là Diệp Nghi, là người trong lòng nàng, là người mà nàng luôn nghĩ đến trong mấy ngày qua.
Lăng Tri ngây ra một lúc mới chậm rãi bước lại gần chàng.
Diệp Nghi rũ mắt, thấp giọng hỏi: "Những lời nàng nói lúc ở cạnh dòng suối, nàng còn nhớ không?"
"Nàng nói thật sao?"
Vẻ mặt Diệp Nghi đầy nghiêm túc, đôi mắt trong veo như muốn nhìn rõ tấm lòng người ta.