Chương 2.3: Trung tâm thương mại Sky.
Chun’s và nó đi dạo một vòng trên tầng 3 rồi lên tầng 4, ở đây bán rất nhiều quần áo và trang sức Chun’s quay sang nhìn nó:
-Bây giờ đi đâu mày,hay đi mua đồ trang sức trước đi
-Mày điên à, mai đi học rồi phải mua quần áo chứ:_nó
-Tao bảo đi mua trang sức trước:_Chun’s
-Ko ,đi mua quần áo trước:_nó
Hai đứa nó cứ cãi qua, cãi lại cho đến khi nó nên tiếng:
-Thôi ko cãi nhau với mày lữa, bây giờ tao đi mua trang sức mày đi mua quần áo lát nữa gặp nhau ở đây.
-Ừ cũng được lát gặp lại. Tao đi đây:_nó đáp lời Chun’s song thì vội chạy đi đến nơi bán quần áo, còn Chun’s thí cũng đi đến nơ bán quần áo.
Ở chỗ nó.
Chạy như bán mạng đến cửa hàng quần áo lớn nhất trong trung tâm, ở đó nó thấy một chiếc váy màu đỏ cúp ngực, dài đền đầu gối. Cô nhân viên ở đó khi nhìn thấy nó tay đang cầm chiếc váy thì liền đi tới nói với nó:
-Quý khách thật là người có con mắt thẩm mĩ cao đây là mẫu mới nhất ở cửa hàng của chúng tôi và nó cũng chỉ có duy nhất 2 bộ, một bộ là bộ này, và một là bộ đang được triển lãm tại Pari. Nhưng rất tiếc thứ quý khách bộ này đã được vị khách ở bên kia mua rồi ạ._Cô nhân viên từ tốn nói.
-Nhưng tôi muốn mua bộ này, phiền cô ra nói với cái người ở đằng kia là hắn ta cần bao nhiêu tôi sẽ trả. Tiền long ko quan trọng._nó
-Vâng tôi sẽ đi ngay thưa quý khách. Nói rồi cô nhân viên đi về phìa người đàn ông kia, sau một hồi cô quay lại chỗ nó.
-Thưa quý khách vi khách ở đằng kia nó ko muốn nhường lại bộ đồ này cho cô. Cô nhân viên có vẻ tiếc thay cho cho nó vì làm cái nghề này lâu năm nên cô rất rõ, bộ váy đó rất hợp với nó,hợp hơn cả cô nàng đi cùng với vị khách ở bên kia.
Nó đưa tay lên xoa xoa cái cằm thôn gọn của mình mồm lẩm bẩm.
-Ca này căng à nha! Chị cứ ở đây để tôi giải quyết cho, nhất định tôi sẽ mua bằng được cái váy này.
Nói rồi nó đi ra chỗ người đàn ông kia nó vỗ nhẹ vào vai hắn ra vẻ nó là người chân yếu tay mềm nhỏ giọng hỏi:
-anh gì ơi! Tôi có chuyện cần nói với anh:
Người đàn ông đó vẫn nhìn chằm chằm vào đống đồ trước mặt mà ko quay lại nhìn nó:
-Ừ! Có việc gí cô nói đi, giúp được tôi sẽ giúp: người đàn ông đó ra giọng rất ga năng.
-Tôi..i..i….i..:_nó ấp úng (chị này giả nai ghê thật luôn đó_t/g ê chưa nghe câu dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích à chưa em đã ghe bao h đâu t/g mà ngu như con *** đấy , chàng ra cho người ta còn tác nghiệp hư! chả nói với chị nữa).
Cô nhân viên thấy nó ấp úng thì liền chạy ra đỡ lời giùm nó:
-Dạ thưa ! đây là vị khách tôi vừa nòi với ngái đấy ạ :_Cô nhaan viên lễ phép.
Bây giờ người đàn ông đó mới quay người lạ nhìn nó. Khi nhìn thấy nó hắn chợn tròn mắt lên.
-Là cô..ô…ô..:_hắn ngỡ ngàng.
-Anh ..a…a..:nó cũng chẳng kém hắn là mấy
Hai đứa nó nhìn nhau và…………..
…………………….