-Có chủ tịch tập đoàn Trần Phong cần gặp ngài ạ- Cô thư kí
-Trần Phong? Cho anh ta vào đi- Nó lẩm bẩm rồi nói
-Vâng
"Cạch" Hắn mở cửa bước vào
-Chào chủ tịch Trần, mời anh ngồi- Nó đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, lại chỗ hắn
-Cảm ơn- Hắn
Cả 2 ngồi xuống
-Vậy hôm nay chủ tịch Trần đến đây có chuyện gì vậy?- Nó vừa rót trà vừa hỏi
-À...thực ra tôi chỉ muốn gặp cô để hỏi vài chuyện thôi- Hắn
-Vậy xin lỗi tôi không có thời gian, xin anh về cho- Nó đứng dậy quay đi
-Khoan- Hắn nói, nó chợt đứng lại- Tôi không biết là tôi và cô có quan hệ như thế nào? Tôi thực sự không hề có 1 chút kí ức gì về cô cả
-Vậy thì không cần nhớ đâu- Nó nói mặc dù vẫn không nhìn hắn, mặc dù miệng nó nói vậy chứ trong lòng nó đang rất đau
-Tại sao?- Hắn
-Thực sự thì...tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả- Nó quay lại nhìn hắn- Anh chỉ là đối tác của tôi, ngược lại tôi cũng chỉ là đối tác của anh, vậy nên...anh cũng không cần phải nhớ gì cả, cứ hợp tác như bình thường là được
-Vậy sao?- Hắn
-Phải- Nó
-Nhưng tôi cứ có cảm giác gì đó, nhìn cô rất quen thuộc, Ice, cái tên đó cứ lởn vởn trong đầu tôi, thực sự tôi cứ có cảm giác mình đã quên 1 điều gì đó rất quan trọng- Hắn
-Đó cũng chỉ là cảm giác của anh mà thôi- Nó
-Tôi biết- Hắn chợt nhìn tấm hình trên bàn làm việc của nó- Sao cô lại có tấm ảnh đó?
-Ơ...- Nó chợt giật mình, ngay lập tức lại bàn gập tấm hình đó xuống- Không có gì, anh đừng bận tâm
-Rõ ràng người con trai trong ảnh đó là tôi mà- Hắn
-Không phải, anh nhìn nhầm rồi- Nó nói
-Không, tôi không nhìn nhầm- Hắn
-Tôi đã nói là anh nhìn nhầm rồi mà- Nó gắt
-Ơ...vậy thôi! Tối nay cô có thời gian rảnh không?- Hắn
-Không! Tôi đã đặt vé qua Mĩ và tối nay tôi sẽ đi- Nó
-Cô sẽ đi bao lâu?- Hắn
-Có thể là 1 năm, 10 năm hoặc là sẽ không bao giờ trở lại đây nữa- Nó
-Vậy...vậy sao? À tôi có thể biết tên thật của cô không? Số điện thoại của cô thì tôi biết rồi! Chúng ta có thể làm bạn mà! Dù sao cô cũng bằng tuổi tôi mà, đúng không?- Hắn
Nó chợt nhìn hắn rồi nói
-Nguyễn Hàn Băng Băng- Nó
-Băng...Băng...- Hắn đột nhiên ôm đầu, khụy xuống
-Này, anh sao vậy Kelvin? Anh ổn chứ?- Nó
-Băng...Băng...- Hắn ôm đầu, đầu hắn giờ đau như búa bổ
-Kelvin, Kelvin, anh sao vậy? Kelvin?- Nó
-Băng...I...Ice...- Hắn nhìn nó rồi ngất luôn
-Này...Kelvin...Kekvin...Kelvin...- Nó lay hắn rồi ngay lập tức gọi điện cho bệnh viện ngay