Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 42: Gặp mặt



Duật Hạo chần chừ một lúc mới lại lên tiếng hỏi tiếp: “Vậy cô không cảm thấy gì sao?”

Dương Mộc An cười, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

“Có thì cũng chẳng sao cả mà. Nếu điều đó khiến anh ấy cảm thấy tin tưởng thì tốt mà.”

Duật Hạo im lặng không nói nữa. Dáng vẻ giống như đã nhìn thấu nhưng vẫn lựa chọn chấp nhận này khiến Duật Hạo có chút kính nể. Chấp nhận không phải vì sợ đối đầu mà chỉ là vì không muốn gây thêm nhiều rắc rối nữa. Một loại chấp nhận để mang đến cho đối phương những điều tốt.

Mỗi người tuỳ mỗi hoàn cảnh mà sẽ đeo lên một bộ mặt nạ khác nhau để có thể thích ứng với từng lúc, từng người và từng thời điểm. Có lẽ Dương Mộc An cũng thế. Một người thâm tàng bất lộ, quả thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Lái xe đến thành phố nhỏ gần đó, Duật Hạo đã sắp xếp để thuê một khách sạn cho cô nghỉ lại ngày mai lại tiếp tục lên đường. Tối hôm đó Dương Mộc An trằn trọc cả đêm. Quyết định của bản thân là sáng suốt hay không đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là cô có thể dùng năng lực của bản thân để mà thuyết phục hay không.

Một người chưa từng đi đàm phán với ai, lần đầu tiên lại gặp phải tình huống khó thế này, thật sự là thách thức lớn.

Dương Mộc An lăn qua lăn lại trên chiếc giường giữa căn phòng rộng lớn.

Thời gian trôi nhanh, thoát một cái đã đến sáng. Dương Mộc An cùng Duật Hạo tiếp tục lên đường, lúc đến nơi đã trưa. Duật Hạo đậu xe bên ngoài rồi cùng cô đi đến trước cửa. Dương Mộc An vừa nhận chuông, bên trong đã có người ra đón.

Một người đàn ông trung niên dáng dấp cao, gương mặt nghiêm nghị. Ông nhìn cô, quan sát một đường rồi lại trầm khàn lên tiếng: “Là Dương tiểu thư phải không?”

Dương Mộc An không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại một câu: “Xin mạn phép, làm sao mà ông lại biết được vậy.”

Người đàn ông trung niên vừa giới thiệu mình là quản gia của ngôi nhà này vừa hướng dẫn cô đi vào bên trong. Một ngôi nhà nhỏ xây theo phong cách cổ điển, phía trước có vườn cây, bên hông có vườn hoa thiết kế tinh tế và xinh đẹp. Phía sau ngôi nhà xa xa là núi, phong cảnh quả thật hữu tình.

“Tiên sinh đoán cô sẽ đến đây, chỉ là không biết khi nào sẽ đến nên bảo tôi nếu gặp được thì phải đối với cô lịch sự. Tiên sinh đã đang chờ ở trong rồi, tôi sẽ đưa cô đến gặp ông ấy. Còn cậu thanh niên này thì…”

Dương Mộc An hiểu ý liền quay sang nhìn Duật Hạo, nhẹ giọng nói: “Anh ở bên ngoài chờ tôi nhé, sẽ nhanh thôi.”

Duật Hạo gật đầu. Người đàn ông kia gọi một người giúp việc khác đến hướng dẫn Duật Hạo đến gian phụ tiếp đãi trà nước chu đáo.

Dương Mộc An nối gót đi theo sau người đàn ông, đi sâu vào trong căn nhà. Bên trong bày trí những bức tranh, phong cách nghệ thuật có thể cảm nhận được ngay khi vừa bước vào. Nghe nói vị Thục Châu tiên sinh này có tài vẽ tranh, là một danh hoạ khá có tiếng, hiện giờ tận mắt nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền.

Người đàn ông trung niên đưa Dương Mộc An đến một căn phòng có ban công nhìn ra hướng núi, bàn trà bày ra trước mặt và một người tuổi tác cao đã ngồi đợi sẵn. Người đàn ông trung niên đưa tay ra hiệu cho cô đi về phía trước rồi cúi đầu như thể tạm biệt rồi quay đi trước.

Dương Mộc An bước về phía trước, bước đến trước mặt của người kia. Cô lế phép cúi mình lên tiếng chào trước.

“Mạo muội làm phiền, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng này của con.”

Người kia lại mỉm cười đôn hậu, xua tay.

“Người trẻ tuổi không cần phải câu nệ tiểu tiết. Lão già này lớn tuổi, không muốn làm khó dễ ai cả.”

Dương Mộc An mỉm cười, kéo ghế nhẹ nhàng rồi ngồi xuống đối diện. Thục Châu lão tiên sinh rót một tách trà rồi đẩy đến trước mặt cô, lại cẩn thận chọn gắp một vài chiếc bánh ngọt trên đĩa rồi đưa cho cô.

Dương Mộc An lễ phép nhận lấy. Đối diện với sự tiếp đãi nhiệt tình này lại khiến cô khó mà mở lời nhờ vả.

Nhìn thấy dáng vẻ chần chừ của cô, ông quyết định không đợi mà lên tiếng trước, thẳng thắng đi vào vấn đề.

“Ta biết con đến đây vì điều gì. Đừng ngại, cô bé. Cứ nói những gì con muốn nói.”

Dương Mộc An xoa xoa hai bàn tay, bắt đầu mở lời. Cô nói qua về tình hình của Dương Thị lúc này. Tuy rằng cô biết ông ấy có thể đã rõ được gần hết tất cả nhưng dù sao đã đến nhờ vả thì phải mang theo thành ý mà giải thích cặn kẽ.

“Vậy nên, con có thể nhờ tiên sinh lộ diện được hay không. Dương Thị lúc này vẫn cần một người chủ trì đại cục. Với tình hình hiện tại và một người mới như con, không thể khiến tất cả mọi người yên lòng.”

Thục lão tiên sinh nghe xong, lại nở một nụ cười đôn hậu.

“Vậy ta hỏi con một câu. Ta làm sao để tin tưởng con? Trước khi muốn tất cả tin con, ít nhất cũng phải để ta tin con chứ nhỉ.”

Dương Mộc An cười. Đây là điều mà cô đã biết trước sẽ diễn ra. Đương nhiên, muốn thuyết phục được ông ấy thì phải chứng minh giá trị của bản thân trước. Dương Mộc An đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện tại cùng với tình hình của chính bản thân mình.

Một người con gái tuy là dòng máu trực hệ nhưng lại học chuyên ngành khác không hề liên quan đến kinh doanh. Một doanh nghiệp lớn không phải nói tiếp nhận liền tiếp nhận. Nếu xét về kinh nghiệm thì đáng buồn thay chính là cô chẳng có một chút gì cả.

Dương Mộc An nhìn lên lão tiên sinh, ánh mắt toát lên vẻ quyết tâm kiên định.

“Dựa vào việc con là con gái ruột của Dương Nguỵ Minh.”