Concert hôm đó của Lưu Vũ Thiên, Lục Nhiên không đến.
Sân vận động ồn ào náo nhiệt, sau khi khán giả rời đi, chỉ còn lại một thân ảnh đơn bạc đứng ở nơi đài cao.
Nhiếp Vu Học nói: "Lưu Vũ Thiên, tôi thật không hiểu nổi cậu. Thích một người, sao không mạnh dạn nói ra?"
Lưu Vũ Thiên cười chua chát: "Có gì khác biệt chứ? Tôi, từ đầu, đã đến trễ một bước rồi."
Nhiếp Vu Học lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Lưu Vũ Thiên. Hai người vừa là đối thủ vừa là anh em đã bao nhiêu năm nay. Từ lúc ra mắt, đến khi ở trên đỉnh cao vinh quang, được người đời xưng tụng là "Vũ Vương", là "Thần Ca".
Nhiếp Vu Học lắc đầu, đưa tay kéo Lưu Vũ Thiên rời khỏi sân khấu: "Đi, những lúc thế này phải uống rượu, mọi người còn đang đợi cậu đấy, đêm nay chúng ta không say không về."
----
Lục Nhiên không thể tham gia concert của Lưu Vũ Thiên, bởi vì hôm đó là ngày đính hôn của cô và Tiêu Mặc.
Lễ đính hôn của hai người được bí mật tổ chức tại biệt thự lớn của nhà họ Tiêu.
Ông bà Tiêu cũng bay từ nước ngoài về.
Buổi lễ đính hôn diễn ra rất đơn giản, chỉ có sự tham gia của gia đình hai bên, đơn giản như ăn một bữa cơm.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Lục Nhiên ngồi trên xích đu ở hậu viên, Lông Xù không biết từ khi nào đã nằm phủ phục bên chân cô.
Lục Nhiên đưa tay xoa xoa bộ lông mềm mại của nó.
Tiêu Mặc bước đến, giọng nói trầm ổn vang lên từ sau lưng cô: "Em không vui sao? Lục Nhiên, đính hôn cùng với tôi là chuyện khiến em không vui đến như thế sao?"
Tiêu Mặc như đã kiềm chế rất lâu, giọng chua chát nói: "Lục Nhiên, em từng nói với tôi, hãy kiên nhẫn chờ đợi em. Tôi đã đợi. Nhưng em hết lần này chạy đến bên cạnh Lưu Vũ Thiên. Nếu hôm nay không phải là ngày đính hôn của chúng ta, có phải hay không em cũng muốn đi tham gia concert của cậu ta? Lục Nhiên, tôi nói cho em biết, tôi không muốn đợi nữa. Cả đời này, Lục Nhiên em chỉ có thể là người của tôi."
Lục Nhiên im lặng nghe anh nói hết. Cuối cùng mới từ trên xích đu đứng dậy. Cô đưa mắt nhìn chàng trai trước mắt. Anh đứng đó, khổ sở kiềm nén cảm xúc của mình.
Lục Nhiên một lời không nói, tiến đến gần Tiêu Mặc, khẽ nhón chân hôn lên môi anh.
Tiêu Mặc ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rất nhanh đổi khách thành chủ. Nụ hôn của hai người nồng cháy, giữa vườn hoa, dưới ánh trăng, như muốn hoà làm một.
Lúc Lục Nhiên tưởng như mình sắp không thở được nữa, Tiêu Mặc mới thoả mãn buông cô ra. Lục Nhiên như không còn sức lực, cả người đều dựa vào anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc nói: "Lục Nhiên, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi."
Lục Nhiên càng ôm chặt anh hơn, nhẹ giọng nói: "Vậy thì, em sẽ không rời khỏi."
Tiêu Mặc: "Lục Nhiên, em không được phép hối hận."
Lục Nhiên cười: "Tiêu Mặc, anh đúng là đồ ngốc. Chẳng phải em bảo anh đợi một chút sao? Anh xem anh đi, là ai nói sẽ kiên nhẫn đợi? Còn cái điều kiện kia nữa, anh tưởng là mình được hời đúng không? Tiêu Mặc, để em nói cho anh biết, trong chuyện này em mới là người được hời. Cả đời này, em cũng sẽ chỉ là người của anh."
Tiêu Mặc nghe cô nói những lời này, trái tim đã đập liên hồi, không nhịn được lại cúi xuống hôn cô. Như thể vẫn không tin, Tiêu Mặc hỏi: "Người em thích, là anh? Em chắc chắn chứ?"
Lục Nhiên cười: "Không là anh thì còn có thể là ai. Anh ăn đậu hũ của em nhiều lần như thế, còn không ngại hỏi ra miệng? Thật ra, em đã từng cảm thấy, bản thân mình không xứng với anh. Em vốn không phải là tiểu thư Lục gia gì cả, em chỉ là một nghệ sĩ nhỏ. Dù em có tự tin như thế nào, khi đứng trước tình yêu, không tránh khỏi cảm thấy tự ti. Vì vậy, thật xin lỗi, Tiêu Mặc, đã để anh đợi lâu rồi. Cũng cảm ơn anh, đã đợi em lâu như thế."
Tiêu Mặc đưa tay vuốt tóc cô, mỉm cười nói: "Cô gái ngốc, em là tốt nhất, không có ai tốt hơn em cả."
Tiêu Mặc dừng một lúc, nhìn sâu vào ánh mắt Lục Nhiên, ôn nhu nói: "Lục Nhiên, anh yêu em."
Sau đó cúi người hôn cô thật sâu.
----
Sau khi hai nhà Lục-Tiêu liên hôn, những lo lắng của nhà họ Lục đều được giải quyết ổn thoả. Mà Tiêu gia, với sự giúp đỡ từ lực lượng chính trị của nhà họ Lục, trên thương trường càng bành trướng mạnh mẽ hơn, trở thành tập đoàn kinh tế dẫn đầu cả nước.
Tuy nhiên, có không chỉ một người vì chuyện này mà buồn bực.
Đầu tiền là Dương Viễn.
Một ngày nọ, Dương Viễn lân la đến gần hỏi Dương Kình: "Anh hai, anh nói xem, hai nhà Tiêu-Lục liên hôn, vị thế trên thương trường chắc chắn sẽ khác. Dương gia chúng ta, có phải hay không cũng nên liên hôn?"
Dương Kình nhìn cậu em trai mình, hỏi: "Cậu tìm được ý chung nhân rồi à?"
Dương Viễn xấu hổ: "Anh biết mà, người anh em của em đấy, cũng là tiểu thư nhà họ Lục, nhưng không phải là con ruột, tất nhiên, em không quan tâm đến vấn đề này. Em có thể vì gia đình chúng ta, hi sinh bản thân, ở bên Lục Nhiên."
Dương Kình lắc đầu: "Em trai, vợ chưa cưới của Tiêu Mặc, không phải Lục Khả Vân, mà chính là anh em tốt của cậu, Lục Nhiên."
Dương Viễn vẻ mặt như sét đánh ngang tai, ngay cả đũa cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Ngay lập tức cầm điện thoại gọi cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên: "Alo, người anh em, có chuyện gì vậy?"
Dương Viễn nói như hét vào điện thoại: "Lục Nhiên, có phải tên Tiêu Mặc kia dùng điều kiện gì để cậu ở bên anh ta đúng không? Cậu không cần phải sợ, cậu từ hôn với anh ta, tớ sẽ nói với anh trai đến nhà họ Lục hỏi cưới cậu. Chúng ta là anh em tốt, có chuyện không lành, tớ chắc chắn sẽ không bỏ rơi cậu."
Lục Nhiên lúc đó đang vui vẻ gối đầu lên ngực Tiêu Mặc, cười trả lời: "Người anh em, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng tớ và Tiêu Mặc ở bên nhau là chuyện lưỡng tình tương duyệt, anh ấy không bắt ép tớ. Hơn nữa, nghĩ thế nào thì trong chuyện này, tớ cũng là người được lời. Cậu đừng lo lắng!"
Dương Viễn không tin nổi hỏi: "Cậu...cậu thích anh ta?"
Lục Nhiên nói: "Đúng vậy, tớ đã thích anh ấy từ rất lâu trước đây rồi."
Dương Viễn không tin nổi cúp máy.
Tiêu Mặc ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện từ đầu đến cuối, giọng không vui hỏi: "Là tiểu tử họ Dương kia sao? Cậu ta có ý với em phải không?"
Lục Nhiên cười véo má anh: "Không có, cậu ấy là anh em tốt của em, sợ anh bắt nạt em, nên mới hỏi chuyện tụi mình."
Tiêu Mặc ôm cô, giọng nghe như đang than thân trách phận nói: "Lục Nhiên, anh thật lo lắng, em có nhiều người theo đuổi như vậy, lại có nhiều fan như vậy, có phải hay không một ngày em sẽ rời bỏ anh?"
Lục Nhiên cười: "Em không có, em còn hận không thể buộc anh bên mình mỗi ngày đều mang theo đây."
Như thể nhớ đến chuyện gì, Lục Nhiên bật dậy khỏi người Tiêu Mặc, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Đúng rồi, chuyện giữa anh và Diệp Ngọc Lan là thế nào? Tin đồn anh chống lưng cho cô ta có phải hay không là thật?"
Tiêu Mặc cười nhìn vẻ đáng yêu của cô, nói: "Trước đây cô ấy từng cứu Lông Xù một lần, lúc anh hỏi cô ta muốn gì, cô ta nói muốn trở nên nổi tiếng, muốn được Tiêu Thị chống lứng, nên anh liền đáp ứng. Sao, em ghen à?"
Lục Nhiên nghe vậy không khỏi có chút bất ngờ, nhưng cũng không quên giả vờ hằn học nhìn anh, nói: "Bộ anh gặp ai cứu Lông Xù cũng hỏi xem người ta muốn gì hết hả?"
Tiêu Mặc ôm Lục Nhiên vào lòng, vui vẻ nói: "Cũng không hẳn, chỉ có hai lần, một lần là cô ta, một lần là em. Lúc anh hỏi em, em nói mình không cần gì cả. Nhưng chẳng phải anh đang lấy thân báo đáp rồi hay sao?"
Lục Nhiên đẩy anh ra, xấu hổ chạy về phòng. Người này, dạo gần đây sau khi bọn họ xác định quan hề, đều mỗi ngày muốn cùng cô nói chuyện thân mật. Cô quả thật suýt chút nữa đã quên độ dày da mặt của Tiêu Mặc lợi hại thế nào rồi.
Người thứ hai vì chuyện hẹn hò của Tiêu Mặc và Lục Nhiên mà vừa vui vẻ vừa buồn bực, không ai khác chính là Trần Vĩ.
Trần Vĩ vui vẻ vì cuối cùng anh ta đã không phải làm thêm giờ nữa. Không phải tăng ca, Trần Vĩ hiện tại có thể vui vẻ đi xem mắt sau giờ làm, ôm hi vọng sớm ngày tìm được cho chính mình một mối nhân duyên tốt đẹp.
Tuy Trần Vĩ rất mừng vì boss nhà mình cuối cùng cũng ôm được vợ về nhà, nhưng anh cũng rất buồn bực, bởi vì boss mỗi ngày đều ở trước mặt anh ta rải thức ăn cho chó. Khi thì thấy boss vừa cười tủm tỉm vừa nhắn tin. Lúc khác lại thấy boss ở trước mặt nhân viên vui vẻ nghe điện thoại của vợ.
Trần Vĩ không ngờ được, boss nhà mình một khi yêu đương thì sẽ sến súa như vậy, lại còn rất bám vợ nữa.
Mỗi lần Lục Nhiên ra nước ngoài quay phim hoặc đi thành phố khác quay show truyền hình, boss đều sẽ xung phong lái xe đưa vợ ra sân bay. Nhiều lúc còn bám theo đến tận phim trưởng, doạ sợ không biết bao nhiêu nhân viên trong đoàn làm phim.
Hơn nữa phải kể đến, mỗi dịp Lục Nhiên không có lịch trình, boss nhà anh đều sẽ tranh thủ thời gian giải quyết hết công việc trong một lần, sau đó về nhà nghe vợ sai bảo. Những lúc như thế, không chỉ Trần Vĩ, mà các vị giám đốc, trưởng phòng đều phải co giò lên cổ mới đuổi kịp tiến độ làm việc khủng bố của ông chủ.
-----
Chu Ảnh Na sau khi được Lục Nhiên thông báo chuyện đính hôn của cô và Tiêu Mặc, liền mua một đống đồ ăn vặt, không để ý tới gương mặt như đưa đám khi bị tranh mất vợ của đàn anh mình, vui vẻ cùng Lục Nhiên vừa xem ti vi vừa tám chuyện.
Chu Ảnh Na nói: "Em quyết định ở bên Tiêu Mặc rồi?"
Lục Nhiên cười, trong mắt như có ánh sao: "Vâng ạ, em muốn thử một lần. Anh ấy đợi em lâu như thế, em không muốn sau này vì mặc cảm mà bỏ lỡ. Chẳng phải có câu nói "sống không dũng cảm uổng phí thanh xuân" sao ạ? Chị thì sao, chị có chắc mình sẽ không hối hận?"
Chu Ảnh Na không trả lời câu hỏi của cô, chỉ chậm rãi kể chuyện: "Mấy hôm trước, James đến tìm chị, tụi chị đã nói rõ ràng với nhau. Chị cũng thừa nhận mình thích anh ấy, nhưng mà tụi chị không hợp."
Lục Nhiên hỏi: "Anh ấy nói sao ạ?"
Chu Ảnh Na nói: "Anh ấy khóc, anh ấy hỏi chị tại sao lại không nói sớm với anh ấy. Chị lúc đó chỉ cười, chị hỏi anh ấy nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ khác sao? Bọn chị chỉ hợp làm bạn. Không phải câu chuyện tình nào trên thế giới này đều có một cái kết tốt đẹp."
Lục Nhiên vỗ vai Chu Ảnh Na, lại hỏi: "Vậy chị và tiền bối Hàn thì sao ạ? Em cảm thấy anh ấy đối với chị rất tốt, chị đừng phụ lòng anh ấy, cũng xem như cho chính mình một cơ hội. Chị đã bỏ lỡ người mình yêu rồi, đừng bỏ lỡ luôn người yêu mình."
Chu Ảnh Na gật đầu: "Chị cũng nghĩ thế. Cũng giống như em nói vậy, lần này chị muốn can đảm thử một lần. "Sống không dũng cảm uổng phí thanh xuân" mà, đúng không?"