“Em vừa về Trung Quốc chưa được bao lâu lại đắc tội với ai rồi?”
Lưu Y nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bàn tay chạm nhẹ lên vết bầm trên cổ, cố điều chỉnh lại âm thanh phát ra: “Anh không nghĩ em cũng có fan hâm mộ sao?”
“Em còn có tâm trạng để đùa?”
Dù không thấy nhưng Lưu Y cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hung dữ của Bắc Thần lúc này, đoạn anh thở dài một hơi, hỏi:
“Có nghi ngờ ai không? Theo anh nghĩ có khả năng là phe đối lập với Quốc vụ viện, hoặc cũng có thể là người trong Quốc vụ viện đã ra tay với Hà Gia Nghị.
Nhưng vì muốn làm lệch hướng điều tra của cảnh sát nên mới cho người giả danh em.”
Lưu Y cẩn trọng suy nghĩ:
“Ai trong bọn họ em cũng chưa từng gặp qua, nhưng kẻ dám mạo danh em thân thế phía sau ắt hẳn không tầm thường.”
Hắn biết rõ cô đã về Trung Quốc nên mới dám ra tay hành động, bằng không bây giờ cô xuất hiện ở Hong Kong hay bất kỳ nước nào khác chẳng phải kế hoạch của hắn sẽ thất bại sao?
“Em tính thế nào?” Bắc Thần lo lắng hỏi.
Một tay Lưu Y chống lên kệ đá, cô xoay người đặt mông ngồi lên, lưng tựa vào tường, thấp giọng nói:
“Hà Gia Nghị là chỗ thân quen với Quách Tử Tôn, chưa kể anh ta cũng đang để ý đến Sói Đen, nên chuyện này chắc chắn Quách Tử Tôn sẽ ra mặt điều tra, mà từ chỗ anh ta em đừng hòng lấy được tin tức gì.”
“Cho nên…?” Lời Bắc Thần bỏ ngỏ.
“Giúp em lấy danh sách những người mà một tháng qua Hà Gia Nghị đã qua lại, kể cả những kẻ là ứng cử viên sáng giá tiếp theo, và cuối cùng là tài khoản giao dịch ngân hàng của ông ta.”
“Anh biết rồi! Sẽ gửi qua cho em nhanh nhất.”
Cô biết cái kiểu điều tra như thế này Bắc Thần là giỏi nhất, vì ngoài là một sát thủ ẩn danh như cô, Bắc Thần còn là ông chủ của hơn chục công ty quản lý chuỗi cung ứng, bất kể là vị trí người của bộ ngoại giao hay đại sứ quán tất cả đều không có nửa điểm sơ hở.
Chần chừ vài giây Bắc Thần liền tiếp lời: “Lưu Y, Phi Điểu nói cho anh biết em đang theo đuổi vụ con chip AI…”
Có vẻ như Bắc Thần đang lưỡng lự, nên lời vừa nói ra đã ngừng lại, mãi tận khi Lưu Y nhắc nhở anh mới miễn cưỡng tiếp tục:
“Anh cho em một thông tin mà anh vừa có được, đó là chính phủ Anh đã đồng ý với điều kiện mà Quách Tử Tôn đưa ra, trong hai ngày tới sẽ đi đến thỏa thuận chính thức.
Thế nên, em hãy dừng vụ tìm kiếm con chip lại đi, chuyện hợp đồng trước đó anh sẽ giúp em giải quyết.”
Bầu không khí đột nhiên im lặng, Bắc Thần cho rằng Lưu Y chắc hẳn đang cân nhắc đến việc rút lui, nào ngờ cô lại hỏi một câu ngoài dự liệu của anh.
“Địa điểm?”
Bắc Thần lập tức gằn giọng ngăn cản: “Lưu Y đừng liều, em không nhất thiết phải làm như vậy? Chuyện này rất nguy hiểm, nghe lời anh một lần có được không?”
Có thể thấy rõ trong lời nói của Bắc Thần ngoài việc can ngăn còn mang theo sự khẩn thiết cầu xin.
Tuy nhiên, phàm những việc mà Lưu Y đã quyết thì không gì có thể thay đổi được cô.
“Anh không nói thì em cũng sẽ biết thôi, cảm ơn anh Bắc Thần.”
Dứt lời, Lưu Y lập tức tắt máy.
Phía bên này, Bắc Thần nghe xong bèn nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt chứa đựng sự bất lực xen lẫn giận dữ đến cực hạn.
Chỉ trong chớp mắt một âm thanh lớn vang lên, chiếc điện thoại bay ra xa, vỡ tan tành.
................
Lưu Y thay đồ xong thì cũng vội vã chạy xuống dưới nhà, có lẽ đêm qua do cô uống hơi nhiều nên lúc Quách Tử Tôn lái xe đi cô cũng không hề hay biết.
Dẫu cho bây giờ cô có thể lẻn được ra bên ngoài, nhưng nghĩ lại vẫn nên thông báo cho anh ta một tiếng.
Liền quyết định đi tìm số điện thoại của Quách Tử Tôn từ mấy hoá đơn điện tử, sau đó nhắn cho anh ta một cái tin nhắn không đầu.
Tận năm phút sau điện thoại mới hiện thị trạng thái đã xem, tuy nhiên không có dấu hiệu hồi đáp.
Như vậy cũng coi như đã đồng ý.
Lưu Y liếc mắt nhìn lại vết tích trên cổ đã được cô xử lý cẩn thận, cuối cùng vẫn dùng thêm một chiếc khăn lụa nữa để che đi.
Lúc này đã là 7h30 phút, cô gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến bệnh viện Nam Kinh, tại đây cô vô tình gặp lại Quách Thiên Thành.
Căng tin bệnh viện.
Thiên Thành trên tay cầm ly nước cam vừa mua ở quầy tiến đến chỗ Lưu Y, gương mặt rạng rỡ như nắng mai, cười nói: “Uống thử nước cam ở chỗ tôi đi! Mua cho cô đấy!”
“Cảm ơn.” Lưu Y lịch sự đáp.
Thiên Thành liền thoải mái ngồi xuống phía đối diện với cô.
“Bánh quế hoa lần trước thế nào? Ngon không?”
“Rất ngon.”
Mặc dù cô còn chưa ăn được một miếng nào nhưng không nỡ nói ra sự thật, nên đành khen cho qua chuyện.
Nào ngờ lại khiến cho Thiên Thành hào hứng hơn: “Vậy lần tới tôi mua cho cô nữa nhé!”
Lưu Y vừa uống được một ngụm nước, bèn vội vàng xua tay: “Không cần đâu! Tôi không thích ăn đồ ngọt, chỉ thỉnh thoảng ăn một chút là được rồi.”
Thiên Thành ra vẻ tiếc nuối, rất nhanh lại tươi tỉnh nói: “Thế cô thích ăn gì? Tôi mua cho cô! À quên mất còn chuyện này nữa, cô có thể lưu số điện thoại của tôi có được không?”
Trước sự nhiệt tình của Thiên Thành Lưu Y đành lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa ấn xong mật khẩu đã bị Thiên Thành giành lấy tự tay lưu vào cho cô.
Anh phát hiện ra danh bạ của Lưu Y vậy mà lại chỉ có thêm hai cái tên, một của chủ nhà và một của tiệm ăn nhanh, bèn cài đặt số của mình thành phím tắt số 1.
Xong xuôi Thiên Thành mỉm cười với vẻ hài lòng.
Đúng lúc này xuất hiện một bé gái chừng 5,6 tuổi trên người mặc bộ đồ bệnh nhân, từ sau bước tới ôm chầm lấy Thiên Thành, giọng líu lo như chim non.
“Bác sĩ Quách đố biết cháu là ai nào?”
“Miu Miu có phải không? Hay là A Nhi? Nếu vậy là Tiểu Đậu Đậu rồi!”
“Cháu là Mặt Trăng nè! Bác sĩ Quách đoán sai rồi!” Cô bé lập tức ngó đầu ra phía trước với vẻ mặt hào hứng, vui vẻ.
Thiên Thành xoa đầu cô bé, âu yếm: “Mặt Trăng nhớ đừng bỏ bữa sáng nhé! Lát nữa bác sĩ Quách khám xong sẽ dẫn Mặt Trăng đi thăm mấy bé hoa.”
Cô bé thích thú vươn tay sờ má Thiên Thành, hai mắt híp lại thành đường cong đáng yêu, ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi! Cháu sẽ ăn thật nhiều.
Mà bác sĩ ơi chị gái xinh đẹp này là ai vậy? Là bạn gái của bác sĩ sao?”
Đầu Thiên Thành lắc nhẹ: “Không phải đâu! Chị gái đó cũng giống như cháu vậy, là một Mặt Trăng vô cùng xinh đẹp.”
Lưu Y bất giác mỉm cười, thầm đánh giá người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Từ phong thái cho đến cử chỉ đều dịu dàng, ôn nhu.
Nếu như năm đó Diệp Dư Uyển để ý đến Thiên Thành, cùng anh ta nên duyên vợ chồng thì có lẽ Diệp Dư Uyển sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Thiên Thành muốn định nói thêm vài câu với Lưu Y nhưng đúng lúc này bệnh viện phát đi thông báo, là tình trạng cấp cứu khẩn cấp, nên anh đành tạm biệt cô rồi vội vàng chạy đi.
Lưu Y nhìn theo bóng áo trắng biến mất, ánh mắt bỗng trở lên trầm tư.
Một người lạnh lùng ngang tàng, một người thì dịu dàng ấm áp.
Một người lúc nào cũng chau mày hung dữ, một người thì lại hay nói hay cười.
Kẻ cầm súng, người thì cầm dao.
Kẻ muốn giết, người thì muốn cứu.
Anh em họ mọi điểm đều không giống nhau, điều duy nhất giống nhau là đều nặng tình với Diệp Dư Uyển.
Ngay sau khi Lưu Y đi khỏi, một bóng áo trắng từ từ bước tới chỗ ngồi của cô, bàn tay đeo găng chầm chậm rút chiếc ống hút từ ly nước cam cho vào túi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, dị thường.