Quái Phi Thiên Hạ

Chương 192: "người thân" viếng thăm



Ngư dân ở xung quanh đều đùng một cái tản đi hết, nấp ở chỗ mà bản thân cho là an toàn, người nào gan lớn thì rướn cổ ra nhìn lén.

Nhìn Dạ Dao Quang, hắn nhanh chóng di chuyển cơ thể, mưu đồ chạy trốn. Thế nhưng bất luận tốc độ của hắn như thế nào cũng không nhanh bằng Dạ Dao Quang, tất cả những lối mà hắn có thể chạy trốn đều bị Dạ Dao Quang chặn lại. Sau đó mặt hắn hơi nghiêng, liếc mắt chăm chú nhìn về phía con sông Hoàng Hà mênh mông phía sau. Hắn xoay người chạy nhanh về phía Dạ Dao Quang, mũi chân chạm xuống một chút như muốn làm bàn đạp để vượt qua Dạ Dao Quang. Lúc Dạ Dao Quang vươn người ra chuẩn bị chặn hắn lại, hắn lộn người trên không một cái, khi rơi xuống hai chân bật lên khỏi mặt đất bay vọt qua theo hướng sông Hoàng Hà ở phía sau.

Ánh mắt nghiêm nghị của Dạ Dao Quang lóe lên, cô cũng vặn người trong không trung, một chân giẫm lên chày đá ở bên cạnh, bay vọt về phía người đàn ông đang tháo chạy. Tốc độ của cô cực nhanh, người đàn ông đó khi chuẩn bị lao vào mặt sông liền bị cô phi thân nắm lấy gáy, tay vừa dùng lực ném hắn quay trở lại.

Người đàn ông bay vòng vòng trên không mấy vòng rồi lại rơi xuống đất, nhưng không đợi hắn đứng vững, lòng bàn tay của Dạ Dao Quang cũng đã đến gần. Hắn theo bản năng giơ hai tay lên chặn lại, sau đó cong người một cái, trượt xuống dưới khuỷu tay của Dạ Dao Quang trốn thoát.

Dạ Dao Quang sớm đã đề phòng chiêu này của hắn, giơ chân đá vào đầu gối của hắn. Người đàn ông đó rõ ràng trông rất to khỏe nhưng cơ thể của hắn còn mềm hơn cả nữ nhân. Nửa người trên nghiêng về trước, hai chân còn có thể xoay về phía sau trốn, bày ra một hình dáng quả thật cực giống một con rắn. Mà lúc này, bàn tay của hắn khép lại từ phía ngoài vượt qua đỉnh đầu đang ngửa ra sau của mình, nhanh chóng tấn công bất ngờ về phía Dạ Dao Quang.

Mãi khi đến trước mặt Dạ Dao Quang thì hai bàn tay khép lại đó mới đột nhiên mở ra, trong phút chốc đó mắt của Dạ Dao Quang đã xuất hiện ảo giác. Bàn tay đó biến thành một đầu rắn đang há mồm cắn tới, đồng thời thò ra cái lưỡi rất dài. Dạ Dao Quang thu hai tay lại, hai bàn tay nhanh chóng kẹp chặt cổ tay của người đàn ông. Khi nghiêng mặt thoát khỏi bàn tay kỳ lạ của người đàn ông, tay của cô cũng vặn lại, bẻ cong khủy ở tay của người đàn ông, đồng thời đánh một chưởng vào trên mu bàn tay của người đàn ông, tay của hắn liền đập vào ngực của chính mình.

Kế độc giấu trong lòng bàn tay của mình cũng đập vào ngực mình. Hắn ngay lập tức bị Dạ Dao Quang đánh bay đi, hung hãn đập lên trên mặt cát, trượt đi một khoảng rất xa.

“Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta, cứ muốn tranh đấu vô nghĩa, giao dao linh ra đây!” Dạ Dao Quang tiến lên trước một bước, đứng trước mặt người đàn ông cao ngạo liếc xuống dưới nhìn hắn.

Hắn vẫn không nói, trong mắt mang đầy sự căm hận tột cùng nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang. Hắn rút dao linh từ trong ngực ra, đấu tranh do dự hồi lâu mới đưa cho Dạ Dao Quang.

Song chính vào lúc Dạ Dao Quang giơ tay ra lấy, hắn lại nhanh chóng vung tay lên, dao linh từ trong lòng bàn tay hắn rơi xuống, vẽ lên trên không trung một ánh sáng đẹp đẽ vô cùng rồi rơi thẳng xuống sông Hoàng Hà. Dạ Dao Quang tránh đi nhanh như chớp. Vốn dĩ cô chỉ giơ tay thì có thể bắt được dao linh nhưng lúc đó không biết từ đâu bắn ra một luồng sáng đánh thẳng về phía cô.

Dạ Dao Quang xoay người từ trên cao vòng lại, vượt qua dao linh, quay người một cái chuẩn bị bắt được dao linh thì một luồng sức mạnh đánh lên dao linh khiến tốc độ rơi của dao linh càng nhanh. Dạ Dao Quang giơ tay ra dần chậm một bước, mắt trơ trơ nhìn dao linh rơi vào trong nước.

Cô vung tay lên, Thiên Lân từ trong lòng bàn tay của cô bay ra, chiếu thẳng vào chân người đàn ông đang chuẩn bị tháo chạy trên bãi cát. Nhìn hắn ngã xuống không dậy được, Dạ Dao Quang mới đâm thẳng đầu xuống mặt nước. Ở trong nước trong nháy mắt, Dạ Dao Quang liền cảm thấy lạnh đến thấu xương, thế mà dao linh đã thoát khí rơi vào nước giống như cá gặp nước, Dạ Dao Quang chỉ chậm có mấy giây, đến khi cô lặn vào trong nước, dao linh đã không biết đi hướng nào rồi.

Mặt sông đã bị quân lính bao vây, tất cả đều cầm cây đuốc nhưng ở bên sông có một người lo lắng nhìn xung quanh, đứng bên cạnh người đó là một tướng quân có thanh kiếm đeo bên hông. Người này không phải ai khác mà là Ôn Đình Trạm. Nhìn thấy Dạ Dao Quang từ trên mặt sông bay vọt ra rơi xuống bên sông toàn thân ướt nhẹp, cậu ngay lập tức cởi áo choàng của mình ra, chạy về phía Dạ Dao Quang.Mọi thứ trong nước quá hỗn độn, còn có không ít hài cốt, Dạ Dao Quang cho dù có phóng ra khí ngũ hành cũng không tìm được phương hướng. Tìm ước chừng khoảng một tiếng, Dạ Dao Quang cảm thấy bụng dưới đau quặn lên từng đợt khiến cô không khỏi nghi hoặc, cô không bị thương, cũng không trúng độc, may mà cơn đau chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cô cũng không chú ý. Mãi đến khi ánh sáng trên mặt sông đã trở nên ảm đạm, màn đêm đã buông xuống, Dạ Dao Quang chỉ có thể cắn răng từ bỏ, từ trong nước bay ra.

“Dao Dao, nàng sao vậy, có phải bị thương rồi không?” Nhìn thấy Dạ Dao Quang ngồi xổm trên đất, Ôn Đình Trạm dùng áo khoác ngoài choàng lên cho cô, quan tâm hỏi.

Dạ Dao Quang vốn dĩ vẫn rất khỏe nhưng vừa xuống đất, bụng dưới lại bị đau quặn lại một lúc, một kiểu đau rất khó chịu nặng nề, lại vô cùng giày vò. Ngay lập tức cô dựng người dậy, cắn răng ngẩng đầu rồi lắc đầu với Ôn Đình Trạm: “Không sao.”

“Sắc mặt nàng trắng bệch, sao có thể nói là không sao, nàng rốt cuộc bị thương ở chỗ nào rồi?” Ôn Đình Trạm cúi người xuống ôm Dạ Dao Quang vào lòng, lo lắng hỏi.

“Muội thật sự không sao.” Cảm giác đau đớn bớt dần, Dạ Dao Quang đứng dậy, vẻ mặt nhẹ nhõm nói với Ôn Đình Trạm rồi cất bước về phía trước, nhìn về phía đám binh sĩ: “Sao chàng lại điều động quân đội đến?”

“Ta sợ có người gây bất lợi cho nàng.” Ôn Đình Trạm đang muốn giải thích cặn kẽ với Dạ Dao Quang nhưng ánh trăng chiếu xuống đúng vào chỗ mà Dạ Dao Quang vừa ngồi, chỗ đó lại hiện ra máu loãng khiến Ôn Đình Trạm run sợ. Cậu tiến lên giữ Dạ Dao Quang lại. 

“Dao Dao, nàng rốt cuộc đã bị thương ở chỗ nào?”

Dạ Dao Quang bối rối: “Muội không bị thương, tuy rằng có giao đấu với đối phương nhưng muội không bị thương.”

Cả khuôn mặt Ôn Đình Trạm lập tức tối sầm lại, cậu mím môi nhìn Dạ Dao Quang: “Nàng không bị thương, vậy sao lại chảy máu!”

Hướng mắt nhìn sang phía Ôn Đình Trạm, quả nhiên có máu loãng khiến Dạ Dao Quang càng thêm nghi ngờ. Cô giơ tay sờ lên người, không có chỗ nào đau đớn cả. Lẽ nào trong lúc không rõ tình hình cô đã bị thương? Cuối cùng tay cô đưa ra phía sau người, thoáng thấy trên tay mình dính máu, lập tức cả người cô đều cứng lại.

Cô đại khái nhớ lại lúc nãy tay đã sờ vào chỗ nào, cả cơ thể này tuổi mụ cũng đã mười ba, ở thời hiện đại là mười hai, cũng đã đến tuổi bị “người thân” (1) viếng thăm. Lại nghĩ đến việc lúc nãy cô bị đau bụng dưới, cô có thể chắc chắn là bị “người thân” viếng thăm rồi, ngay lập tức cả người cô đều cảm thấy không ổn. Đến lúc nào thì không đến, lại cứ nhất định là lúc này! Dạ Dao Quang nhìn sang Ôn Đình Trạm với vẻ mặt cố chấp, cô phải giải thích thế nào đây.

Lúc này một cơn gió lạnh thổi đến, Dạ Dao Quang chớp lấy thời cơ, ngay lập tức hắt xì hơi một cái rồi nhanh chóng khép áo choàng của Ôn Đình Trạm lại, tự ôm chặt mình: “Trạm ca, chúng ta nhanh trở về thôi, muội lạnh quá.”

Lúc này Ôn Đình Trạm mới không truy hỏi việc này nữa, vội vã đưa Dạ Dao Quang lên xe ngựa của Tiết Đại, sau đó quay người nói điều gì đó với đội ngũ đang canh gác bên bờ sông rồi chạy lại.

***

(1) Người thân: Ý chỉ kinh nguyệt của phụ nữ.