Trịnh gia không có căn cơ gì. Trịnh huyện lệnh sinh ra là con nhà nghèo, sáu năm trước mới đỗ tiến sĩ, bây giờ là huyện lệnh nơi này. Chẳng qua Trịnh phu nhân thật sự xuất thân từ đại tiểu thư thế gia, nhưng chỉ sợ cái giá một vạn lượng này cũng quá sức đối với Trịnh phu nhân. Nói đến cùng thì không có đạo lí phụ nữ đã xuất giá về nhà mẹ đẻ đòi tiền.
Cô nhận tiền. Sau năm ngày nằm nghỉ, Dạ Dao Quang thoát khỏi sự theo dõi của Ôn Đình Trạm. Cô nhanh chóng chạy về phía Trịnh phủ, dùng Thiên Lân hút âm khí đã bị cô dùng bùa vây lại ở đó. Lần này âm khí nhiều vô kể khiến Thiên Lân sau khi hấp thụ xuất hiện tình trạng quá tải. Dạ Dao Quang mở to mắt nhìn Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, thân phình lên như bong bóng cá. Sợ Thiên Lân phát nổ nên Dạ Dao Quang vội vàng quét sạch khí ngưng tụ quanh Thiên Lân giữa không trung.
Làn khí ngũ hành mỏng bao trùm lấy Thiên Lân. Từng làn khí tựa sóng vây Thiên Lân lại, đánh qua đánh lại rửa sạch nó. Thiên Lân ngưng phồng lên, từ từ xẹp xuống nhờ khí ngũ hành của Dạ Dao Quang thấm vào. Sau đó, Dạ Dao Quang thấy thân kiếm của nó chầm chậm dài thêm ước chừng khoảng hai tấc!
Thiên Lân rơi lại vào lòng bàn tay của cô. Thiên Lân vốn chỉ lớn bằng bàn tay giờ đã dài hơn ngón tay một khúc. Dạ Dao Quang hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Thiên Lân đã quay về trạng thái ban đầu. Ý niệm vừa khẽ động đã dài thêm hai tấc nên lúc này cô hết sức vui mừng.
Cô túm lấy Kim Tử: "Thật không ngờ thứ này giống ngươi, có thể giãn ra co lại nè!"
Kim Tử bất chợt bị Dạ Dao Quang vòng khuỷu tay qua cổ siết lại, làm bộ đáng thương mở to đôi mắt trân châu ra nhìn, thè lưỡi, bộ mặt như sắp bị siết chết làm nũng: "Éc... éc..."
Dạ Dao Quang buông Kim Tử ra, sau đó bắt đầu nghiên cứu Thiên Lân cẩn thận. Cây tiểu đao này còn thần bí vào quý báu hơn so với cô nghĩ, lần này nó hấp thụ âm khí của Trịnh phủ hình như đã tiến cấp rồi. Vậy là nó có thể thu nạp âm khí để tu luyện, tu luyện như thế không biết có đúng chừng mực hay không? Mà tu luyện bằng âm khí không biết về sau sẽ biến thành hình dạng thế nào?
"Dao Dao, nàng đang nghĩ gì vậy?" Dạ Dao Quang đang tập trung suy nghĩ. Ôn Đình Trạng đến tìm, thấy cô cứ ngồi ở bậc thang cầm Thiên Lân thất thần.
Dạ Dao Quang đưa Thiên Lân cho Ôn Đình Trạm: "Chàng xem."
Ôn Đình Trạm nhìn thấy Thiên Lân dài thêm hai tấc: "Đây là chuyện gì?"
"Hấp thụ âm khí." Dạ Dao Quang nói:
"Muội có thể cảm nhận được uy lực của nó lớn hơn lúc trước. Binh khí thuần âm được mài giũa trở thành pháp khí có thể hấp thụ âm khí là chuyện thường nhưng muội chưa bao giờ gặp binh khí biết dùng âm khí để tu luyện."
"Nàng đang lo điều gì?" Ôn Đình Trạm lật lật Thiên Lân rồi trả cho Dạ Dao Quang.
"Không biết, nên sợ."
Đối với một vật không hiểu rõ mới luôn lo lắng không biết cách nào nắm giữ.
"Nếu nó dùng âm khí để tu luyện thì sẽ không đả thương nàng." Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang.
"Chỉ cần tu vi của nàng đủ để kiểm soát nó, còn sợ nó thoát khỏi tay nàng nhảy xuống biển sao?"
Dạ Dao Quang đột nhiên thoải mái. Đúng vậy, trước đây cô đã trích máu nhận chủ. Nếu Thiên Lân có thể tu luyện thì không có khả năng cắn lại chủ nhân, bất kể nó là chính hay tà, chỉ cần cô còn thì nó nhất định phải phục vụ cho cô. Cô quả thật đã lo sợ không đâu!
Cô trở nên đần như vậy từ khi nào? Nghĩ vậy, ánh mắt không tốt lành của cô nhìn Ôn Đình Trạm.
"Ở với người thông minh lâu sẽ ngày càng đần." Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Ôn Đình Trạm đưa tay sờ mũi, hoàn toàn không để ý lời của Dạ Dao Quang. Cậu thầm nghĩ Dao Dao nhà cậu đang khen cậu thông minh đây mà! Sau đó cậu cười híp mắt đi theo Dạ Dao Quang.
Không cần đến vài ngày, Tiền phủ đã phái đại quản gia tự mình đến đây tặng mười vạn lượng. Trong đó bảy vạn lượng là của Tiền phủ, ba vạn lượng là Hạ tam gia trả vì công sức Dạ Dao Quang xem bói tìm lại đồ ở Tiền phủ, đã đủ mua một kho lương thực.Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng không từ bỏ ý định đi đến con sông phía bắc nhưng vẫn không tìm được dao linh, chỉ đành không cam lòng trở về nhà. Sau khi về nhà lập tức giao mười vạn lượng cho Ôn Đình Trạm, để cậu dùng Tiểu Quai Quai truyền tin cho Trọng Nghiêu Phàm. Bất kể là chuyện ra mặt hay thu mua lương thực thì Trọng Nghiêu Phàm làm mới là tốt nhất. Dương phủ cũng lấy ra năm vạn lượng, bây giờ dùng mười lăm vạn lượng có thể mua rất nhiều lương thực. Hơn nữa nếu nói chuyện này cho Trọng Nghiêu Phàm, hắn cũng sẽ không thể không nhúng tay vào. Tất nhiên hắn chắc chắn sẽ coi phong chức là điều quan trọng nhất nhưng chuyện này không ảnh hưởng, mỗi nơi đều có người trông coi là chuyện tốt.
Lại qua hai ngày, Trọng Nghiêu Phàm tự mình tìm tới cửa. Không ở núi sâu giám sát khai thác mà chạy tới, Dạ Dao Quang nghĩ chắc chắn có chuyện lớn.
"Có phải chuyện thu mua lương thực có vấn đề hay không?" Dạ Dao Quang ngồi xuống liền mở miệng hỏi.
Trọng Nghiêu Phàm uống một ngụm trà mới nói: "Vấn đề không nhỏ, cô cũng biết lần này cô lại giúp đế sư lập công lớn."
"Sự tình thế nào?" Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang xong mới hỏi.
"Thái Tổ có thể gây dựng giang sơn, không thể bỏ qua công lao của quốc sư theo ngài năm xưa. Năm đó quốc sư từng nói: "Đại Nguyên thịnh vượng được thế này, phải cảm ơn hắn năm phần." Lời này tuy ngông cuồng nhưng là sự thật, cho nên địa vị học giả Huyền học (*) triều ta cao hơn nhiều so với bất kì triều đại nào trước đây. Mặc dù phủ quốc sư bây giờ không còn nữa, nhưng cũng thiết lập Dịch học ở trường học các nơi. Người có thể vào Khâm Thiên Giám ngày nay đều không phải loại hữu danh vô thực nhưng đến cả điểm khác thường này cũng không nhìn ra." Trọng Nghiêu Phàm nhếch môi châm biếm:
"Ta nhận được thư của các người thì lập tức phái người thu mua lương thực, lúc này mới phát hiện đã có không ít thương gia Giang Nam âm thầm cấp lương cho quân. Ta tìm hiểu nguồn gốc của chuyện này mới phát hiện ra Bảo Chương Chính của Khâm Thiên Giám đã giấu giếm tin tức của Linh Đài Lang, lén giao cho chủ nhân phía sau!"
Nói đến phần sau, ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm lạnh lẽo, nắm chặt tay biểu hiện lửa giận bên trong hắn.
Bảo Chương Chính và Linh Đài Lang đều là chức quan của Khâm Thiên Giám. Linh Đài Lang chính là quan thất phẩm phụ trách quan sát hiện tượng thiên văn, Bảo Chương Chính là quan bát phẩm phụ trách ghi lại sự biến đổi của khí trời, xác định lành dữ.
Đừng cho rằng Bảo Chương Chính chỉ là quan bát phẩm, không có thực quyền gì nhưng vẫn có thể gây ra chuyện hại nước hại dân như lúc này.
"Lúc này đã dính dáng đến giới quan lại Giang Nam rồi sao?" Ôn Đình Trạm khắc sâu manh mối đứng dậy. Giới quan lại Giang Nam là một mảnh đất phì nhiêu, quan viên rất nhiều, quyền lợi rối rắm cũng nhiều, vô số điều hoàn toàn mơ hồ. Một khi động gốc, rất có thể sẽ bị cầm chân trong đó. Lúc đầu tiên hoàng sai không ít quan thanh liêm đến thanh trừng Giang Nam nhưng chẳng những không thành công, mà còn làm cho Giang Nam rối rắm thêm
"Đúng vậy, đã dính đến giới quan lại Giang Nam." Trọng Nghiêu Phàm cười lạnh chế giễu:
"Trước kia chỉ là một tri phủ Tề Châu, bây giờ lòng người hoảng loạn, tai họa lớn thêm. Chỉ sợ dù lúc này có tra ra thật sự là ai thì cũng chỉ có thể giơ cao đánh khẽ. Chính vì biết cục diện như vậy nên những người này mới không sợ!"
***
(*) Huyền học: Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão - Trang và tư tưởng Nho gia.