Quán Ăn Bất Ổn

Chương 12



Còn Bảo Dương thì sao? Anh ở nhà chứ sao, ôm con mèo Pin ngủ xả láng. Khi tỉnh dậy đã đến giờ trưa mất tiêu nên anh lọ mọ vệ sinh cá nhân một chút rồi xuống nhà bếp rồi nấu cơm, làm mấy món ăn đơn giản để lấp đầy cái dạ dày đang kêu gào thảm thiết. Sau đó, anh lại cho mèo ăn, chơi và chọc con mèo.

Chú mèo Pin lại lộ vẻ mặt nhăn nhó của mình bởi con sen khi nào cũng bày ra những trò đầy mang tính vô tri, nhưng cũng có lúc Pin có chút rén nhẹ, đó chính là đi tắm. Vâng, buổi chiều hôm đó, khi các bạn của anh vẫn ở ngoài tung tăng thì anh lại cật lực tắm cho mèo.

- Ở yên đi con, để bố tắm cho sạch sẽ thơm tho.

- Meo! Meo!

Chú mèo Pin vùng vẫy bắn nước tung tóe vào người anh, quần áo của anh ướp nhẹp hết nhưng mà không sao, vì một “quàng thượng” đầy ắp những cô nàng theo sau thì phải sạch, con sen như anh sẽ chấp nhận ướt hết để có thể tắm cho mèo.
Một lúc sau, anh đem Pin ra để lau người cho nó thì Pin nhảy xổng ra khỏi bàn tay anh, leo lên giường làm anh đơ người lại, anh còn chưa kịp lấy khăn cho nữa.

- Con ơi, ướt hết giường của bố!

Con mèo lăn qua lăn lại, anh bật lực cầm chiếc khăn rồi bắt nó lại mà lau cho ráo nước, thực ra ráo từ nãy vì lau trên giường mất rồi. Rồi anh lấy máy sấy cho Pin rồi chải lông, cắt móng chân. Xong xuôi thì anh lại thở dài, ôm mặt ngám ngẩm mà nhìn xung quanh phòng và cả người mình. Anh mếu máo đi dọn dẹp căn phòng.

...

Đến tối lại, ba anh chàng kia đã về. Anh bước xuống lầu, tay ôm con mèo. Thấy cả ba người ngồi bộ bàn ngay gần đó của quán nên anh tiến tới rồi cất giọng:

- Chơi vui vẻ quá ta!

Lạc Thiên với tay ôm con mèo của anh mà vuốt ve nó mà bảo:

- Vui chứ, lâu lâu được về mà, Pin nhỉ?
- Meo ~

Con mèo thích thú dụi vào người của Lạc Thiên khiến chủ của nó có chút ghen tỵ. Thái Luân cầm điện thoại, thái độ điềm tĩnh gọi cho ai đó. Một lát sau, có một cô gái nhỏ đang lấp ló ngoài cửa. Minh Phong thấy nên đứng lên mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Quế Ngân, cậu ta mỉm cười mời cô vào. Cô nhanh chóng bước vào cúi chào, được Thái Luân ngoắc lại rồi cả ba người bạn mà nói:

- Sắp tới tao đi học với mở lại tiệm xăm nên là tao mời bà chằn này về quán phụ nha.

Quế Ngân nghe được từ “bà chằn” liền tán vào đầu cậu một cái rồi mỉm cười với ba người, nói:

- Mong mọi người giúp đỡ. Có gì mọi người dạy nha.

Bảo Dương gật đầu đáp lại:

- Ừ. Vừa làm phục vụ vừa học nấu nhé.

Cô cười tít mắt bảo:

- Cảm ơn ạ.

Lạc Thiên cũng cười theo rồi nói:

- Thực ra tụi tôi biết cậu hết rồi, học chung cấp 3, danh tiếng của cô cả trường đều biết. Cho tôi hỏi một chút hơi tệ nhị nhé, sao cậu giờ ra thế này?
Cô thở dài trả lời:

- Lúc đó đang học năm 2 đại học thì nghe tin gia đình gặp chuyện, phá sản, mất trắng nên đành nghỉ học để kiếm việc trả nợ. Hai năm sau thì bố mẹ tôi qua đời vì bệnh.

Chuyện như vậy ai cũng cảm thông cả, Minh Phong vuốt cằm mà nhìn cô hỏi:

- Thế nợ cậu đã trả hết chưa?

Cô chưa kịp nói thì Thái Luân xen vào, bảo:

- Tao trả giúp rồi.

Bảo Dương mới ồ lên mà buông lời trêu chọc:

- Bạn tôi giàu vậy ư? Vậy mà than nghèo như thật.

Thái Luân nhếch mép nhìn anh, không thua kém gì mà phản bác lại:

- Mày đâu có khác gì.

Anh nhíu mày lại mà đáp lại:

- Khác chứ. Mày nói xem không khác gì?

Thái Luân mới kê khai ra của anh:

- Nè, mua bé mèo gần 60 triệu với nhiều đồ dùng cho nó mỗi năm hết triệu bạc rồi, mua cái xe gần tỷ, quán ăn nữa này. Nghèo quá!

Ba người còn lại trố mắt nhìn anh rồi đồng loạt vỗ tay, còn anh thì mặt mày đen xì lại rồi đi tới chỗ cậu đang ngồi mà lay người cậu khiến cậu chóng mặt. Anh vừa lay người cậu vừa nói:

- Hồi trước tao nghèo thật nhé mày, đây là công sức của tao phải tự thưởng cho bản thân chứ hả? Cái thẳng quỷ này…

Dứt câu thì anh buông tay rồi ngồi lại chỗ cũ, một lúc lâu sau khi cậu đã phục hồi lại trạng thái bình thường thì cậu lườm anh với ánh mắt sắc lạnh rồi ngồi lại chỗ ban nãy. Lạc Thiên chẹp miệng mà nhìn với Quế Ngân rồi bảo:

- Thông cảm nhé, tụi nó lâu lâu bị chập mạch.

Quế Ngân gật nhẹ rồi gượng cười, Minh Phong suy nghĩ gì đó nên hỏi:

- Vậy cậu ở đâu? Con gái ở một mình nguy hiểm lắm ấy.

Cô đáp lại:

- Ở trọ ấy.

Bảo Dương nghe được mới sực nhớ ra vẫn còn phòng nên hỏi ý của cô, cô có chút ngượng ngùng vì dù sao cũng là con gái, Thái Luân lên tiếng:

- Đã mở lời thì cứ nhận đi.

Cô bĩu môi nói:

- Ngại lắm, một mình tôi con gái.

Cậu mới phán một câu:

- Tôi không xem cậu là con gái.

“...”, một khoảng im lặng rất lâu. Quế Ngân với khuôn mặt điềm tĩnh mà đứng dậy rồi đi tới chỗ cậu, cô mỉm cười với cậu, chốc lát cô đã nắm tóc của cậu mà giật lấy giật để. Hết bị lay người, giờ bị giật tóc. Ai bảo chọc người ta. Cả ba người kia thì cười hả hê cho số phận của cậu. Tuy nhiên, cậu cũng đâu có thua kém gì đâu, hất tay cô ra khỏi tóc cậu được thì ngay lập tức nhéo má cô, rồi cả hai nhéo má nhau. Cả ba thấy vậy liếc cười trừ rồi ra hiệu lặng lẽ lên phòng, để hai người ấy muốn làm gì thì làm.

- Đau, má nội thả ra xem! Sao lúc sáng không mạnh bạo vậy đi?

- Sáng là do một nhóm người vây tôi lại nên tôi mạnh không được. Mà nãy cậu mới nói gì tôi? Tôi là con gái chính hiệu đó nhé. Cậu cũng thả tay khỏi má tôi đi.

- Nết na thùy mị chút đi rồi tôi thả. Chả khác gì hồi cấp 3 hết ấy chứ.

- Cậu, tối nay đừng hòng chạy thoát.

- Nè, chơi đánh nhau à?

- Chơi luôn.

- Xời, Thái Luân sợ gì cậu chứ.

- Nhào vô.

- Nhào thì nhào.

Nhưng rồi Quế Ngân cũng chấp nhận ở đây. Chắc chắn ngày mai cô sẽ được chuyển tới đây, vừa làm vừa ở.

TruyenHD

TruyenHD