Thẩm Mạnh Xuyên xuống xe, một thân thường phụcnhìn qua dường như anh ta thiếu chút lệ khí nhưng ánh mắt anh ta đảo qua, vẫn thànhcông dọa đến Lâm Tiểu Tiểu. Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu kéo vào bên ngườimình, cảnh giác nhìn anh ta. Ở thảo nguyên, người đàn ông này khiến cho cô có cảmgiác có chút nguy hiểm, lại có chút gìđó đoán không ra.
Thẩm Mạnh Xuyên chỉnh chỉnh mũ, nở nụ cười,"Tôi nói này Cố tham mưu trưởng phu nhân, đối với tôi đừng có giương cungbạt kiếm như vậy được không? Dù sao tốt xấu gì thì ở thảo nguyên tôi còn giúpcô một việc còn gì."
Nói xong mở cửa xe, hướng bọn họ giơ giơ lên ,"Lênxe đi, đi chỗ nào tôi đưa đi."
Nghiêm Chân do dự một lúc, một lần kinh nghiệmở thảo nguyên nói cho cô biết, người này cũng không phải là người dễ chịu gì.
Vừa vặn lúc này, Cố Gia Minh Cố tư lệnh mangtrách nhiệm nặng nề đã chạy trở về, đứng ở chính giữa Nghiêm Chân cùng Thẩm MạnhXuyên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn nhìn bàn tay bó vải,không khỏi nhỏ giọng than thở, "Tiểu gia hỏa này, đức hạnh sao lại giốngba của hắn vậy chứ?”
Nói xong, chỉ thấy ba người đối diện nhất thờitrừng mắt nhìn anh ta, sáu con mắt khiến anh ta suýt nữa chống đỡ không nổi.
"Xem như tôi cái gì cũng chưa nói."
Anh sao lại xuất hiện không đúng lúc như vậy,bên đường thấy ba người này liền đem xe dừng lại, hiện nay trong mắt người ta lạibị xem như người xấu luôn đề phòng mình như vậy chứ.
"Anh là bạn của Hoài Việt?" NghiêmChân thử hỏi.
"Chúng tôi có một số thời điềm chính là kẻđịch." Thẩm Mạnh Xuyên nói nhưng thấy Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu,"Ở trong đợt diễn tập."
Nghiêm Chân hết chỗ để nói nhưng sau đó vẫn hỏilại, “Vậy anh làm sao lại ở chỗ này?"
"Chú à, ba cháu cũng là tham gia quânngũ, có chứng nhận sĩ quan, chú có sao?" Cô bé Lâm Tiểu Tiểu thông minh hỏi.
Hả, Thẩm Mạnh Xuyên liền cảm thấy mới lạ, bangười này thật là một đội nha. Anh nhìn nhìn Nghiêm Chân, "Cô cũng muốnnhìn sao?" Nói xong thật sự sờ túi áo.
"Không cần." Nghiêm Chân xua tay,"Tôi tin tưởng anh."
Cuộc thi trả lời ca6u hỏi rốt cục cũng chấm dứt.
"Thế nào, có thể lên xe rồi chứ?" ThẩmMạnh Xuyên nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, "Không lên là tôi lái xe điđó."
Xét thấy người này không phải nịnh bợ thật, giốngvới bình thường khẳng định không có chuyện gì tốt, mà người này cũng giống vậy.Nghiêm Chân do dự lại do dự, nhưng vẫn cự tuyệt, "Cám ơn anh, nhưng chúngtôi đợi lát nữa sẽ đi, sẽ không làm phiền anh."
Mấu chốt là sợ khuôn mặt không giống ngườitrong giải phóng quân kia khiến hai đứa nhỏ sợ hãi.
Nhìn bóng dáng Nghiêm Chân quyết đoán rời đi, đạitá Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời có chút không thể tin được.
Không phải, thật là bỏ đi đấy chứ?
Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu đối với kính chiếu hậusoi lại tác phong quân nhân mình, tốt lắm mà.
Anh liền hạ cửa kính xe hỏi lái xe, "Bộ dạngcủa tôi rất giống người xấu sao?"
Biểu tình có chút hung thần ác sát, tiểu binhtrong xe bị hỏi theo bản năng gật gật đầu, sau khi phản ứng lại rất nhanh lắc lắcđầu.
"Nói tiếng Trung Quốc!"
Tiểu binh kia bị dọa lập tức ngồi thẳng:"Báo cáo thủ trưởng, ngài là quân nhân."
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời cảm thấy rất nhụtchí, đóng cửa xe, "Chạy lấy người, chạy lấy người nữa rồi!"
Nghiêm Chân đem hai đứa nhỏ đưa đến nhà antoàn sau đó mới trở về nhà. Cô vừa bước vào cửa, đã bị những đồ vật cũ chồng chấtđầy đất dọa cho hoảng sợ, vừa vặn nhìn thấy bà nội đang chuyển một cái thùng đựngquần áo cũ từ trong phòng ngủ đi ra, Nghiêm Chân chạy nhanh đến tiếp được, sợkhông được lại vọt đến túm thắt lưng của bà.
Bà nội vừa thấy là cô, liền thở một hơi, xoaxoa mồ hôi trên trán, "Trở về đúng lúc lắm, nhanh nhanh giúp bà đem mấy thứnày dọn dẹp một chút, đúng rồi, đồ của cháu nhân tiện cũng sắp xếp lạiđi."
"Bà nội, bà muốn làm cái gì?"
"Chuyển nhà!"
Chuyển nhà? Nghiêm Chân liền buông cái thùngtrong tay lên cái ghế vừa thuận tay kéo qua, cô đi theo bà nội vào phòng ngủ.
"Bà nội, hiện tại không vội chuyển quabên phòng ở kia. Ba mẹ chồng con bên cũng gọi điện thoại tới nói mấy ngày nayđem phòng ở sửa sang một chút, phải một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thểvào ở."
Vốn dĩ tính toán đánh nhanh thắng nhanh, nhưngLý Uyển đã đi trước một bước, đối với căn phòng lạnh lẽo như băng kia rất khônghài lòng, quyết định tự mình rút đao trang hoàng tốt một chút.
Vốn là vì để mấy người lớn trong nhà vui vẻnên Nghiêm Chân cũng không có ý kiến nhiều lắm.
Bà nội cười, liếc mắt nhìn cô một cái,"Cháu cho là bà chuyển đi ở chỗ nào vậy? Bà hôm nay gọi điện thoại cho báctrai cháu, nói là ngày mai phải về quê, kêu nó đến đón bà."
"Bà nội!" Nghiêm Chân kinh ngạc, giọngnói cũng không tự chủ được mà cao lên, "Bà, sao bà không cùng cháu bàn bạctrước mà đã đi rồi?"
"Bây giờ bà không phải đang bàn bạc vớicháu hay sao?" Bà nội trừng mắt với cô, "Cháu ngồi xuống cho bà, hãynghe bà nói.”
"Bà nghĩ rồi, một thời gian ngắn nữa HoàiViệt cũng sẽ trở lại. Thằng bé một mình tham gia quân ngũ, một năm cũng chỉ về nhàcó vài ngày, bà già này cũng không thể kéo chân của cháu, để cho cháu lo trướcngó sau mãi được." Bà nội vuốt vuốt mái tóc của Nghiêm Chân có chút hỗn lọa,trìu mến nói, "Cháu cũng đã lập gia đình rồi, cũng không thể lại tùy tiệnnhư trước, nên tính toán tỉ mỉ đi. Cháu ngẫm lại xem, chức nghiệp Hoài Việt làmột người quân nhân, thời gian ở nhà có thể có được bao nhiêu chứ."
Nghiêm Chân lắc đầu, "Kia cũng không được,cháu không thể để cho bà trở về, trong nhà bác rất túng thiếu, cháu cũng khôngthể để cho bà trở về chịu khổ."
Bà nội nở nụ cười, "Nào có khoa trươngnhư vậy, bác trai cháu đem phòng lớn ở lầu một cho bà dùng hơn nữa bác gái cháulại là người hiếu thuận nên cháu không cần lo lắng."
"Bà nội."
Bà nội thở dài, “Lúc trước, khi ba cháu qua đờicháu mới có mấy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy luôn cọ đến bên người bà gọi bà nội.Nhưng chỉ thoáng một cái, cháu cũng đã lớn như vậy, cháu không biết hiện tại bànội nhìn thấy cháu thì vui mừng biết bao nhiêu đâu."
"Bà nội liếc mắt một cái cũng đã rất ưngý Tiểu Cố nha, lại nghĩ đến ba cháu, nghĩ đến ba cháu khi tuổi còn trẻ một mìnhmang theo cháu. Khi đó bà đã nghĩ, nếu thật sự có một cô gái cùng nó cùng nhauchia sẻ thì tốt rồi, Nghiêm Chân chúng ta thật hạnh phúc nhiều lắm. Tiếc nuốinày là của bà, cho nên Tiểu Chân dù cho thế nào đi nữa, cháu cũng phải thay bàlấp đầy tiếc nuối này, hiểu không?"
Nghiêm Chân cúi đầu không nói, từng giọt nướcmắt của bà rơi vào trên mu bàn tay, không biết đã qua bao lâu cô chậm rãi gật gậtđầu.
"Vâng ạ." là hứa hẹn, cũng là hy vọng.
Bác cô chọn một ngày thời tiết ấm áp đến đónbà nội.
Phùng Trạm lái xe, đưa Lý Uyển cùng Cố GiaMinh đến đây. Tiểu tử kia vừa xuống xe một chút liền theo bà kéo ống quần khôngcho đi. Cái gọi là một chén cháo trứng thịt nạc tạo ra cảm tình, Nghiêm Chân bậtcười, trấn an tiểu tử kia, giúp bà nội chuyển hành lý.
Phùng Trạm là người cao lớn, vài lần đi qua đilại đã đem toàn bộ hành lý chuyển vào xe .
Bác trai cô hâm mộ nhìn Nghiêm Chân, vui vẻnói rằng cô đã gả vào một gia đình tốt, Nghiêm Chân mỉm cười, đi lên liền thấy đượcbà nội cùng Lý Uyển ở bên kia đã nói xong cái gì đó. Bà nội chung quy là thươngcô, nói là muốn gửi gắm, trước khi đi muốn lo lắng dặn dò hai câu.
"Tiểu Chân, bà đi đây." Nhìn qua cửasổ, bà nội hướng cô tạm biệt.
"Bà nội, tạm biệt."
Đóng cửa xe, nhìn xe đi xa, Nghiêm Chân tronglòng nhất thời cảm thấy vắng vẻ, giống như bị đào khoét, đau muốn khóc lạikhông dám khóc.
"Cô giáo." Gia Minh giật giật taycô, hỏi, "Có đau hay không?"
"Sao em?"
"Đau thì cô liền khóc đi."
Nghiêm Chân nở nụ cười, lau đi vẻ lo lắngtrong đáy mắt, thay bằng nụ cười tươi tắn, "Không đau."
Thật lâu trước cô đã lựa chọn một con đường, lạibước đi về phía trước không biết rộng hẹp, lại chỉ có thể bước không thể lùi, cứmãi đi về phía trước như vậy. Khi đó cô liền biết không có đường lui, hiện tạilại càng không có.
Cho nên giờ phút này, cô lựa chọn xoay người.
... ...
Bà nội đi rồi, Lý Uyển lo lắng Nghiêm Chân sẽ côđơn nên trước khi chuyển đến nhà mới, để cho bạn nhỏ Cố Gia Minh ở cùng vớiNghiêm Chân.
Dòng chữ xinh đẹp viết là "Thích ứngthích ứng "
Tiểu tử kia một bên thu thập hành lý một bênthan thở, "Có gì mà thích ứng chứ, đều đưa cho em đi, còn có gì sẽ thươnglượng tốt." Nghiễm nhiên có bộ dáng của người lớn.
Nghiêm Chân hết chỗ nói rồi, hiện tại cô cũngđã hiểu được, không thể cùng tiểu tử này giảng đạo lý. Tiểu tử kia là tham mưucủa Hồng Quân công nông Trung Quốc, cô cũng chỉ là một tên lính dự bị dưới trướngcủa cậu bé, ngay cả một chút hiểu biết về vũ khí cũng không có.
Nhớ tới chuyện này Nghiêm Chân đều phải lắc đầucảm thán ba tiếng, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị đi lên lầuđón Gia Minh cùng nhau về nhà.
Mấy ngày nay cô giáo Nghiêm tính toán cho bạnhọc Cố Gia Minh chút mặt mũi, người ngoài nghĩ là cha mẹ Cố Gia Minh rất tínnhiệm cô dù sao cô cũng từng là chủ nhiệm của cậu bé này, cho dù hạ chức cũngphải nhìn sắc mặt của cô thế nhưng Thẩm Mạnh Kiều chưa từng cho cô lấy một sắcmặt hoà nhã.
Nghiêm Chân cười nhẹ, không cần phải để tâm.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi cửa văn phòng, di độngtrong túi liền vang lên, cô nhìn qua thấy số của Phùng Trạm.
Phùng Trạm, "Chị dâu tan tầm chưa?"
"Vừa tan tầm, chuẩn bị mang Gia Minh vềnhà, có việc gì sao?"
Đầu kia Phùng Trạm nở nụ cười hì hì một tiếng,"Là như thế này, không biết phu nhân có cùng chị dâu nói qua hay không, mỗitháng có một tuần Gia Minh ở lại nhà bà ngoại, hì hì, cho nên..."
Nghiêm Chân nhất thời hiểu được, "Cho nênhôm nay muốn đón thằng bé qua bên đó sao?"
"Vâng."
"Tiểu tử kia vui chứ?"
"Không vui chút nào." Phùng Trạmnói, "Gia Minh từ nhỏ cùng gia đình bên kia không có cảm tình nhiều lắm,hơn nữa bên kia trừ bỏ Gia Minh thì còn có hai đứa nhỏ, có ai có thể lo lắng chứ.Nhưng phu nhân cũng đã nói, đây là chuyện mà tham mưu trưởng lúc trước đã đồngý nên không muốn cũng phải đưa qua. Chị dâu cũng biết, ý tứ của tham mưu trưởngthì em không thể không nghe."
"Uh, vậy cậu đưa thằng bé qua đó đi."
Tắt điện thoại, Nghiêm Chân nhìn bậc thangphía dưới thông tới phòng học, quay người bước trở về.
Đêm nay thế nhưng lại thật sự chỉ có một mình,cô nằm ở trên giường, trằn trọc. Mấy mảnh ráp súng của bạn nhỏ Cố Gia Minh thườngchơi còn đặt hỗn độn ở trên bàn học. Cô rời giường, vì tiểu quỷ kia mà từng cáitừng cái sửa sang lại thật tốt.
Thời điểm sắp xếp lại, Nghiêm Chân nhịn khôngđược nghĩ tới, tiểu gia hỏa này mê súng như vậy thì về sau cũng sẽ giống như bacủa nó, cũng chạy đi tham gia quân ngũ chứ?
Có được hay không nhỉ?
Tốt hay không tốt.
Chịu khổ chịu vất vả, còn phải đè nén sự côđơn nữa. Nhưng nếu không như vậy, sao có thể trở thành người đàn ông giống nhưba của mình chứ?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chân bỗng nhiên có chútkích động.
Sao lại, sao lại nghĩ đến anh ấy rồi ? Loại cảmgiác theo bản năng này không tốt, thật sự là cực kỳ nguy hiểm!
Ngủ ngủ! Binh lính dự bị của Tiểu Cố tư lệnh tựcấp mệnh lệnh cho mình.
Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua mới đóđã là bốn ngày, Nghiêm Chân cảm thấy mình thật sự là muốn điên rồi, chuyện nàynếu để cho bạn nhỏ nào đó biết, không chừng càng vểnh cao đầu đắc ý cười nhạo côthôi!
Xem đi, không có em thì không được rồi! Nhớ tớibộ dạng cái miệng nhỏ nhắn kia bày ra sắc mặt như vậy, Nghiêm Chân liền cảm thấymình thật sự là bị dằn vặt, đứa nhỏ không hay ho như vậy để cho nhà ai mang thìliền mang đi thôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng... Tuyết rơi, nếu đứa nhỏ không hay ho kiamà ở đây, chỉ sợ đã nhào nặn ra một người tuyết nữa rồi.
Nghiêm Chân cười khổ nhìn ngoài cửa sổ, đitheo Vương Dĩnh cùng nhau ra căn tin ăn cơm trưa.
Vương Dĩnh đã sớm nghe nói chuyện thời giantrước cô mỗi ngày đều đón Cố Gia Minh về nhà, chậc miệng không ngừng, "Côgiáo làm được chuyện như vậy, thật sự là rộng rãi đi."
Nghiêm Chân trợn trắng mắt liếc nhìn người bạnbên cạnh một cái, tiếp tục cắm mặt xuống ăn cơm.
"Sao vậy, không muốn ăn sao?"
"Không phải." Nghiêm Chân dịu dàng cười,"Giữ bụng để buổi tối đi ăn đại tiệc."
Uh, đầu bếp Cố gia thím Trương làm đại tiệc vớiđầy các món ăn ngon, được Lương Hòa cùng bạn nhỏ Cố Gia Minh gọi là đại tiệc mỹvị.
Cô mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sang Cố viên rồiăn uống ở bên đó, da mặt cũng dần dần dày ra.Nhưng lần này Nghiêm Chân bỗngnhiên cảm giác mí mắt nhảy dựng lên một chút, xong cô lại bắt đầu nhớ lại rốtcuộc là mắt trái hay là mắt phải.
Giật mắt trái có tài, nháy mắt phải liền tai.
Còn không nhớ được, Nghiêm Chân không biết rõlà tài hay tai họa, nhưng vừa mới mở cửa ra liền thấy một cậu bé trắng như tuyếtđứng lặng ở đằng kia. Khi cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một người phủ đầy tuyếtđi tới, cậu bé trắng như tuyết kia cứ trừng mắt nhìn, cuối cùng là nhảy lại đâyôm lấy đùi của cô mà bắt đầu khóc, "Cô là người không có lương tâm, tư lệnhem bị bắt cóc vài ngày rồi mà cô cũng không đi xem em một chút..."
Người nọ là... Cố Gia Minh? Nghiêm Chân cơ hồcó chút không thể tin được.
Nhưng cảm giác cái đầu ở trên đùi cô mà cọ cọ nàylại rất chân thật. Cô cúi đầu, phủi đi bông tuyết trên người của cậu bé rồinói,"Mới 4 ngày thôi mà."
"Ô ô ô..."
"Bọn họ bắt cóc tư lệnh đây mới có 4 ngàythôi mà."
Nghiêm Chân nhanh chóng nói, "Ngừng, ngừngngừng!" Tức giận nhìn tiểu quỷ kia, "Thực không vui khi ở bên kia thếsao ?"
Đó chính là tuyệt đối không vui! Cố Gia Minhmãnh liệt lắc đầu.
Nghiêm Chân bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi,cô mang em về nhà."
Ngồi sau xe là một cậu bé, người phủ đầy tuyết.Cô là một người lớn một bên vừa thật cẩn thận ở trong tuyết đạp xe vừa suy nghĩnên làm thế nào để lấy lý do nói chuyện cho nhị lão Cố gia nghe.
Đáng tiếc lý do cô nghĩ còn chưa ra, thì đã đếncửa nhà.
Trước cửa Cố viên hai chiếc xe ngừng đó, mộtchiếc Audi màu đen, một chiếc xe quân đội.
Cửa xe quân đội mở ra, một vị sĩ quan từ trênxe bước xuống khi nhìn về phía Nghiêm Chân cùng Gia Minh, còn trang nghiêm làmquân lễ, "Chị dâu, chào chị."
Nghiêm Chân gật đầu rồi đi qua, bỗng nhiên nhớtới cái gì đó lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng cáiquay đầu lần này vừa xong lại làm cho cô có chút chấn kinh, cô đứng tại chỗ cònchưa kịp phản ứng thì bàn tay nắm lấy tiểu tử kia cũng đã bị giãy ra, hướng tớingười vừa mới từ trong xe đi ra mà bổ nhào qua, một bên bổ nhào qua một bên cònhô to, "Ba, ba ơi!"