Quân Hôn Bí Mật

Chương 44



Thẩm Mạnh Xuyên xuống xe, một tay cầm cái mũquân nhân còn một tay thì chỉnh lại mái tóc, tác phong và kỷ luật cũng không đượctốt, quân dung cũng rất tùy ý.

Anh đứng ở trước mặt Nghiêm Chân cùng tiểu giahỏa kia, gặp hai người này nhìn chằm chằm vào mình anh liền khẩn trương đội mũlên.

“Lại gặp mặt rồi.”

Nghiêm Chân không nghĩ sẽ cùng anh ta nhắc lạichuyện xưa, cũng không muốn cùng anh ta cãi cọ, gật gật đầu muốn đi.

Thẩm Mạnh Xuyên lại lấy mũ xuống rồi chỉnh máitóc, đi theo phía sau bọn họ mà đề nghị, “Tôi đưa hai người về nhé? Tuyết rơinhiều như thế này đường rất khó đi.”

Anh ta vừa dứt lời, tiểu gia hỏa Cố Gia Minhliền bị trượt chân, sau khi đứng lên thì cậu bé nhanh chóng quay đầu trừng mắtnhìn cái người có miệng quạ đen kia một cái.

Miệng quạ đen Thẩm Mạnh Xuyên bị ánh mắt trừngtrừng của cậu bé nhìn liền nở nụ cười, ba bước cũng làm thành hai bước mà đuổikịp hai người bọn họ.

Nghiêm Chân một bên thay Gia Minh phủi đi lớptuyết bám trên người, một bên nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Nhà của chúng tôi ởphía trước rồi, không cần phiền anh đưa chúng tôi về nữa đâu. Cảm ơn.”

“Tôi mang chứng nhận sĩ quan.”

Nghiêm Chân dừng động tác một chút, xoay ngườilại nghi hoặc nhìn anh ta.

Vì thế Thẩm Mạnh Xuyên lại thu đầu phát củaanh lại, đây là động tác nhỏ mỗi khi anh phiền chán hoặc khẩn trương, “Ý tôinói tôi là người tốt thôi mà.”

Nghiêm Chân bật cười, “Uh đúng, anh là người tốt.”

Tiểu gia hỏa kia cũng tận dụng thời cơ, “Khôngdược đục khoét nền tảng.”

Một lớn một nhỏ châm chọc khiêu khích làm choThẩm Mạnh Xuyên phải sửng sốt, thừa dịp anh ta còn ngây người thì hai người kiađã đi xa. Thẩm Mạnh Xuyên phục hồi lại tinh thần, đối với bóng dáng xinh đẹp gầyyếu kia mà nói vọng tới, “Tôi sai rồi.”

Nghiêm Chân ngẩn người, rốt cuộc quay đầu lạinhìn anh ta.

Thẩm Mạnh Xuyên hình như không có thói quennói những lời này, vừa lau mặt vừa nói, “Tôi nói là tôi sai rồi, tôi không nêntrực tiếp mang hai người đó đến nhà cô. Tôi trước đó hẳn là nên gọi điện thoạicho cô, tôi không nên… không nên ôm chế giễu ở trong lòng.” Anh một bên gật đầukhẳng định một bên nói, “Hơn nữa…. hơn nữa… tóm lại là tôi sai rồi.”

Anh ta nói xong, thẳng tắp nhìn Nghiêm Chânnhư là thỉnh cầu tha thứ.

Mà Nghiêm Chân sớm bị những câu nói này củaanh ta làm cho choáng váng cả đầu óc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, bậtcười, “Thẩm Mạnh Xuyên, không cần phải xin lỗi tôi.” Cô nói, “Tôi hiện tại đã làmhết sức mình để bản thân không cùng một người quân nhân như anh so đo rồi, cuộcsống như vậy quá mệt mỏi.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi vớicô, nói xin lỗi xong thì trong lòng tôi cảm thấy thoải mái.” Thẩm Mạnh Xuyênnói y như là một người đang bắn súng vậy.

Nghiêm Chân nói, “Tôi đây đã nhận, anh có thểđi được rồi.”

“Nhưng tôi còn chưa nói xong lời xin lỗi vớicô.” Anh ta nói.

Nghiêm Chân đành phải trừng anh ta.

Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô rồi cười cười, “Đúng,cô không biết vậy cô cho tôi 3 phút, tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện xưa vậy.Có một năm vào mùa hè tôi đi nghỉ hè ở nhà bà nội, cô ấy cũng ở một cái thị trấnnhỏ gần đó, đúng lúc có một quân đoàn pháo binh đóng quân ở một thị trấn nhỏ.Có một lần tôi mang theo một đám trẻ con cùng đi chơi, dùng những thứ đồ chơithô kệch, chúng tôi buộc những đồ đó trên những cành cây, kết quả trong một lầnkhông cẩn thận làm mấy thứ đó đánh trúng cổ của một bé gái, khiến cho cổ của côấy sưng lên. Tôi đã quên nói lời xin lỗi cùng cô bé kia, nhưng không đợi chotôi nói thì bộ đội ở đó đã chuyển đi rồi, chuyển đến một thành phố lớn hơn. Chờđến khi tôi đi thì đã tìm không thấy cô bé đó nữa, không, có lẽ tìm được rồinhưng … nhưng chúng tôi không nói chuyện được câu nào.”

Nghiêm Chân dừng ánh mắt ở trên người anh ta,trầm mặc vài giây rồi thản nhiên hỏi, “Vậy hiện tại vẫn tìm sao?”

“Tôi nghĩ tôi tìm được rồi.” Anh nhìn cô.

“A, vậy thành thật chúc mừng anh.” Cô nói, sauđó lại cười cười, “Đã nghe xong chuyện xưa rồi, chúng tôi cũng phải về nhà.”

Lần này xoay người, Thẩm Mạnh Xuyên cũng khôngngăn cô lại nữa.

Anh thất bại nhìn bóng dáng của cô, thật muốnhét lớn hỏi cô, cô tại sao lại không thừa nhận chứ. Nhưng khi tỉnh táo lại, anhchỉ tháo mũ xuống, lại lần nữa vuốt mái tóc của anh mà tự giễu, “Chỉ là con nghébiết diễn trò mà thôi, đáng đời ngươi chưa.”

Về đến nhà, Nghiêm Chân đem mọi thứ bỏ vàotrong nhà bếp. Tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn đi làm bài tập, cô ở phòng bếp nấubữa tối.

Tắm xong, cô ngồi ở trên ghế sofa phòng khách,bắt đầu ngẩn người. Tiểu gia hỏa kia từ trong phòng ló đầu ra, biểu tình cóchút không yên, bất an mà nhìn cô, “Cô giáo, có phải người vừa rồi đã chọc cô tứcgiận phải không?”

Tiểu gia hỏa kia cọ cọ đến trước mặt cô,Nghiêm Chân nhìn cậu bé rồi mỉm cười, “Cô giáo không có tức giận, cô giáo đangrất vui vẻ.”

Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh hừ một tiếng, “Nhìnchú ấy như một tên đại vô lại ấy.”

Cô bật cười.

Thẩm Mạnh Xuyên là một tên đại vô lại, khônghơn không kém. Vậy còn cô thì sao? Cô có được tính là một người tốt không?

Xoa xoa khuôn mặt căng tròn của tiểu quỷ kia,cô quyết định không thèm nghĩ về đáp án của vấn đề này nữa.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Nghiêm Chân mangGia Minh cùng nhau trở về Cố viên.

Lý Uyển tuy rằng đồng ý để cho hai người nươngtựa vào nhau mà sống ở căn nhà đó, vừa ý nhưng cũng có điểm không vừa lòng, cảmthấy ở cái tiểu khu thì vẫn nên mướn thêm một vài bảo an để bảo vệ an toàn vẫnhơn. Cố lão gia nói bà lo lắng thái quá, chẳng lẽ đầu năm nay mỗi hộ gia đình đềuphải thuê một bảo an sao.

Nói là nói vậy, nhưng mỗi cuối tuần Lý Uyển vẫngọi bọn họ về nhà.

Ăn qua mấy món mỹ vị của thím Trương làm, tiểugia hỏa kia ở một bên chơi súng, Nghiêm Chân ở một bên cùng Cố gia nhị lão nóichuyện.

Nhắc tới chuyện chuyển đổi công việc, Cố lãogia nói, “Người trẻ tuổi, không nên câu nệ mà ở một chỗ, có cơ hội liền thử xemsao.”

Mẹ Cố cũng tích cực tỏ thái độ, “Mẹ muốn hai đứaở đây, tiền lương một tháng của Hoài Việt cũng không phải không nuôi được hai đứa,là một người phụ nữ, con không cần vất vả như vậy.”

Bà vừa dứt lời đã bị Cố lão gia liếc mắt cho mộtcái, “Bà lại nói thế nữa, không nghe thằng con của bà nói gì sao?”

Cố phu nhân ủy khuất vạn phần, “Tôi không phảichỉ đề nghị thôi sao, cuối cùng vẫn là Tiểu Chân quyết định, chỉ có ông thôi?Chỉ có mình ông nói người khác không có tư tưởng tiến bộ thôi.”

“Bà đây là tiến bộ sao?”

“…”

Lão gia tử hiện tại có nhiều thời gian rảnh rỗinên thời gian Cố gia nhị lão cãi nhau cũng nhiều lên. Đúng lúc này thì tiếngchuông điện thoại trong nhà vang lên, Nghiêm Chân liền rút lui khỏi chiến trường,đi tới nhận điện thoại, một tiếng “Vâng” còn mang theo ý cười.

Đầu kia dừng một chút rồi nói, “Thì ra mọi ngườiở đây.”

Giọng nói này, là Cố Hoài Việt?

Nghiêm Chân giật mình sửng sốt, cô đã vài ngàykhông nhận được điện thoại của anh? Trở về hơn một tuần, số lần nhận được điệnthoại của anh chỉ đếm trên đầu một ngón tay, anh chỉ điện về có một lần.

“Nghiêm Chân?” Thấy cô ở đầu kia không nói gì,Cố Hoài Việt gọi to tên cô.

“Uh, Em đang nghe.” Cô phục hồi lại tinh thần, giọng nói có chútkhàn đi, “Anh xong việc rồi sao?”

“Uh.” Anh cúi đầu trả lời, trong giọng nói lộra vài phần mệt mỏi.

Ba của Cao chính ủy bị bệnh nặng, anh phảiđóng giả làm người nhà, ngay sau khi chính ủy đi một ngày thì Lão Lưu lại bịviêm ruột thừa, trực tiếp được đưa từ sân huấn luyện tới bệnh viện, bác sĩ nóitới trễ thì lập tức sẽ bị thủng. Đau hay không đau, có khả năng khôi phục đượchay không còn phải chờ vài ngày mới biết, mà thời gian này là lúc phải triểnkhai công tác trong năm, các cuộc họp cũng được mở ra rất nhiều, Cố Hoài Việt đànhphải thay anh ta đi họp.

Cũng không phải không muốn gọi điện thoại,nhưng thời điểm mỗi đêm chấm dứt cuộc họp thì cũng đã quá khuya, cầm điện thoạilên cũng chỉ có thể hạ xuống.

Lúc con là tân binh có nghe người ta nói qua mộtcâu… Quân nhân không ngại vất vả khổ cực nhưng lại gặp vấn đề khó khăn trongtình cảm. Hiện tại nghĩ đến cũng thật là có vài phần đạo lý.

Những vất vả đó anh không nói cùng cô, cô cũngcó thể đoán được vài phần, “Vậy anh nhanh tận dụng thời gian đi ngủ chút đi.”

“Không vội, thời gian gọi điện thoại cho vợ vàcon trai vẫn phải có mà.” Lời nói này của anh mang theo ý cười, Nghiêm Chân lậptức đỏ mặt không biết nói cái gì cho phải, cũng may Cố Hoài Việt đã nói tiếp,“Công việc vất vả lắm sao?”

Nghiêm Chân nói rất tốt, nhớ tới Thường lão, lạinghĩ nên nói với anh một tiếng.

Cố Hoài Việt đầu tiên là sợ run một chút, sauđó là nở nụ cười. Người phụ nữ này cho anh thật nhiều cái ngoài ý muốn, nay chỉhơn một chút thôi cũng không tính là cái gì.

Nghiêm Chân vội nói với anh, “Em nghĩ rằng vẫnlà không nên đi, ở lại trường cũng rất tốt.”

Tuy rằng cô nói như vậy nhưng anh lại nghe ratrong giọng nói của cô có điểm do dự, “Thích thì cứ đi, dù sao cơ hội như vậycũng không nhiều lắm, không thể bởi vì thằng oắt con kia mà em bỏ lỡ cơ hộinày.”

Nghiêm Chân nghe anh nói mà ngây ngẩn cả người,cô nghe có chút ấm lòng, công việc ở thư viện tuy rằng yên ổn nhưng cứ làm nhưvậy mãi cũng không phải chuyện hay, nhưng cô lại lo lắng cho Gia Minh nên tâmtư muốn rời đi của cô cũng không đủ lớn. Điều đó cô cũng chỉ để ở trong lòng màngẫm lại thôi, không có nói với anh nhưng anh sao lại biết chứ?

“Em nghĩ rằng em phỏng vấn thì cơ hội thànhcông cũng không lớn lắm, không trúng tuyển thì em còn có thể trở về mà.”

“Nghiêm Chân.” Anh bỗng nhiên kêu tên của cô.

“Sao ạ?”

“Em là vợ của anh, không phải chỉ là một ngườimẹ mà anh tìm cho Gia Minh, em hiểu không?” Cố Hoài Việt nói, ở bên này cô sửngsốt thì anh lại cười cười, “Nếu không thì lại tiện nghi cho thằng oắt con kiaquá rồi còn gì?”

Xoàng. Nghiêm Chân tắt điện thoại, bưng kín mặt.

Người này gọi điện thoại không lần nào nóichuyện đàn hoàn được, lại bắt đầu muốn chết rồi đây.

Có Cố lão tướng quân và Cố đại tá làm chỗ dựacho cô nên thứ hai Nghiêm Chân vừa đến trường đã đi tìm Thường lão.

Vì thế vừa gặp Thường lão ở trường thì cô cũngđã bị ông mang thẳng về nhà, trước khi Thường lão về hưu là giáo viên Triết họcở đại học C nên nhà cũng được an bài ở khu nhà của giáo viên đại học C.

Nghiêm Chân gặp lại Giáo sư Lý đang ở ban côngtưới hoa, vừa nhìn thấy cô tiến vào còn không kịp phản ứng thì bình nước trongtay hướng chậu hoa mà đổ thẳng xuống. May mà Thường lão bước tới trước, một bênđoạt lấy bình nước trong tay bà một bên đau lòng nhìn những chậu hoa của ông.

Giáo sư Lý đưa mắt liếc nhìn ông rồi cười, sauđó nhìn sang Nghiêm Chân, “Cô thật không dám tin, trước lúc tốt nghiệp em vẫnlà một tiểu cô nương thuần khiết, hiện tại đã thành một người phụ nữ trưởngthành rồi. Chỉ có một điều không thay đổi là vẫn rất xinh đẹp.”

Nghiêm Chân cười yếu ớt mà cũng có chút ngượngngùng.

Cô nói ý đồ mình tới đây, Giáo sư Lý nghe xongtự nhiên cũng rất vui mừng, “Sau khi các em ra trường cô cũng nghe qua phần lớncác bạn học của em đều có công việc ổn định rồi, chỉ có mình em còn đi dạy học.Cô nghe xong liền cảm thấy buồn, em cũng không phải tốt nghiệp khoa sư phạm tiếngTrung, sao lại nghĩ tới chuyện đi làm cô giáo thế hả?”

“Em…” Cô dừng một chút rồi mới nói, “Em lúctrước chỉ muốn tìm một công việc thôi.”

Năm nhất đại học cô bắt đầu liều mạng làm thêmở bên ngoài, vì nhà bác và bà nội cũng không có nhiều tiền, hơn nữa thành tíchhọc tập của cô nổi trội xuất sắc nên hàng năm có thể lấy được học bổng quốcgia. Khi sang năm hai đại học, cô không còn phải lấy tiền trong nhà đóng họcphí nữa. Sau khi tốt nghiệp, cũng không nghĩ nhiều, nghe đàn chị khóa trên nóitrường này có đãi ngộ tốt nên liền nộp hồ sơ xin vào.

So với người khác, cô không có nhiều sự lựa chọn.

Giáo sư Lý biết tình trạng gia đình của cô,cũng không hỏi nhiều, “Cô vẫn cảm thấy tiếc cho em, Tiểu Chân à. Hiện tại có cơhội này, nắm chắc rồi thử một lần, có được không?”

Cô gật gật đầu.

Giáo sư Lý mừng rỡ, trực tiếp đi gọi điện thoại,“Cô hiện tại sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Tống, hỏi tình huống một chút.”

“Giáo sư Tống?”Giáo sư Lý vỗ cái trán rồi cười, “Xem cô vui quáđã quên nói cho em người phụ trách hạng mục này là ai. Chính là phó viện trưởngđương nhiệm của đại học chúng ta, giáo sư Tống Phức Trân.”

Tống Phức Trân? Tên này nghe có vẻ quen tai.

Nghiêm Chân yên lặng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên haimắt sáng lên, nhịn không được mà thấp thỏm.

Đó khôngphải là bà ngoại của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đấy sao?