Quân Hữu Vân

Chương 42: Cựu Sự



Sáng sớm ngày thứ hai.

Nam Cung Tịch Nhi từ từ mở mắt, nàng đã lâu không có một giấc ngủ ngon như vậy, giống như là sức lực cả cơ thể đều tiêu tán, cả người như phiêu du trên mây, tự do mà lại bình thản, cho dù nàng biết cảm giác này là bởi vì công lực mất hết sinh ra, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy rất hạnh phúc.

Bởi vì nàng mơ thấy hai người đã lâu không gặp.

Một người là một thiếu phụ xinh đẹp mặc một thân áo trắng mỏng, đứng dưới một cây hoa đào, cầm ô nhìn mình mỉm cười.

Một người khác bóng dáng mảnh khảnh, bên hông treo một thanh trường kiếm, đang đứng trên núi, đưa lưng về phía nàng.

Là mẹ, còn có nhị sư huynh a.

“Sư tỷ.” Một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên gọi nàng, “Ngươi tỉnh rồi a, lại đây ăn sáng đi.”

Nam Cung Tịch Nhi dùng tay chống ván giường ngẩng lên, xoa xoa đôi mắt, nhìn thiếu niên trước mặt đang ngồi đó ăn cháo, hoang mang nói: “Ta ngủ từ lúc nào vậy?”

“Vừa lên thuyền ngươi đã ngủ rồi.” Tô Bạch Y cười nói, “Bên kia Nại Lạc có bưng tới một thau nước ấm, sư tỷ ngươi rửa mặt trước, sau đó lại đây ăn cháo a. Ta nói với ngươi, cháo cá lát trên thuyền này thật là ngon tuyệt, ta chưa bao giờ ăn qua loại cháo ngon như vậy.”

Nam Cung Tịch Nhi xuống giường đi tới bên cửa sổ, cầm lấy một cái khăn lông ấm lau mặt sau đó rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Nại Lạc là ai?”

“Mỗi gian phòng chữ Thiên đều có an bài một thị nữ, Nại Lạc chính là thị nữ phụ trách phòng của chúng ta, nhưng mà nàng không thể vào phòng, chỉ có thể ở ngoài cửa phòng chữ Thiên đưa đồ cho chúng ta. Phòng chữ thiên tổng cộng có bốn gian phòng, nghe nói đều đã ở kín.” Tô Bạch Y trả lời.

“Là những ai ở?” Nam Cung Tịch Nhi ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch Y, bưng lên một bát cháo, chỉ thấy trên những lớp cháo trắng phủ đầy những lát cá, múc một thìa đưa vào trong miệng, lát cá lại không hề có chút mùi tanh, vừa vào trong miệng liền hòa tan ra, hòa vào trong cháo một ngụm nuốt xuống, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng chảy xuôi ở trong cơ thể, có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời.

“Sư tỷ, cháo này thật là tuyệt. Đúng rồi, ngươi hỏi những phòng khác có người nào ở. Trong đó có một gian phòng trước nay không mở cửa bao giờ, cứ như bên trong không có người vậy, còn có một gian là một người trung niên, ăn mặc như một phú ông, Mộc công tử gọi hắn là Hà tiên sinh, còn có một gian là một lão nhân, lão thích cầm một cây tiểu đao cạo móng tay.” Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi vẫn nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn đang tận hưởng dư vị một ngụm cháo kia.

“Cháo này có vấn đề.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở mắt, “Bên trong có bỏ thêm thuốc bổ, hơn nữa là loại thuốc bổ mười phần quý hiếm, có lẽ một bát cháo này còn quý hơn so với một cái vé thuyền, vì sao lại...?”

Tô Bạch Y gãi gãi đầu, cười nói: “Ta và Mộc Niên Hoa đánh một ván cược.”

“Đánh cuợc?” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt.

“Sau đó ta thắng.” Tô Bạch Y có chút đắc ý nói, “Cho nên hắn đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày.

“Hắn bảo hộ an toàn tính mạng của chúng ta, lấy chính mạng mình làm đại giới, chỉ cần hắn còn sống, thì không cho phép bất cứ kẻ nào trên con thuyền này thương tổn đến chúng ta.” Tô Bạch Y chậm rãi nói.

Nam Cung Tịch Nhi hơi suy tư một chút, nói: “Trên thuyền có người của Thượng Lâm Thiên Cung.”

“Đúng vậy, lúc chúng ta vừa lên thuyền bọn họ đã theo dõi chúng ta.” Tô Bạch Y than nhẹ một tiếng.

“Phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu, “Cho dù Mộc gia cầm đầu thiên hạ phú thương, thì Thượng Lâm Thiên Cung cũng sẽ không để điều này vào mắt. Huống hồ Mộc Niên Hoa đồng ý đánh cược với ngươi, nhưng Mộc gia lại không muốn đánh cược với ngươi, thời khắc mấu chốt bọn họ có khả năng sẽ không ngần ngại đánh ngất Mộc Niên Hoa, sau đó đem chúng ta giao cho Thượng Lâm Thiên Cung.”

“Không đi được, sư tỷ. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể chọn tin tưởng vị thất công tử này.” Tô Bạch Y kẹp một chiếc đũa đặt ở trong bát của Nam Cung Tịch Nhi, “Mà sư tỷ, ta muốn ngươi đem chuyện xưa ta muốn nghe nói cho ta nghe. Ta rất muốn biết, vì sao thiên hạ đệ nhất đại phái Thượng Lâm Thiên Cung, lại phải đuổi giết chúng ta như là đám sát thủ hắc đạo vậy?”

Nam Cung Tịch Nhi lại ăn một ngụm cháo, trầm ngâm hồi lâu sau đó cười nói: “Vậy chúng ta nói một đoạn chuyện xưa, mà đa số người đều tin trước.”

Giang hồ mấy chục năm trước, vốn chia làm hai phái nam bắc, phía nam có Anh Hùng Trủng cầm đầu, phía bắc có Vô Cực Kiếm Tông như là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, nhưng hai đại tông môn này trong một lần quyết chiến đã đồng quy vu tận, đến lúc sau giang hồ đại loạn, các đại tông môn vì muốn trở thành bá chủ mới mà bắt đầu rút kiếm, đối đầu với các minh hữu khi xưa. Các đại tông môn không ngừng thâu tóm các tiểu tông môn nhằm mở rộng thế lực và phạm vi của mình, các tiểu tông môn lại bỏ ra một số tiền lớn, mời đến những sát thủ tinh anh, đi ám sát các trưởng môn, trưởng lão của những đại tông môn đó, trên toàn giang hồ bị một mảnh mây mù u ám bao phủ. Đến lúc Thượng Lâm Thiên Cung thiếu chủ Tô Hàn cầm kiếm xuống núi, giang hồ mới nghênh đón người có thể trở thành tân chúa tể của nó.

Thượng Lâm Thiên Cung vốn là tông môn không nhập thế ở trên Duy Long Sơn, người đời chỉ biết núi này có một mỏ vàng bởi vậy tài sản mười phần dồi dào, còn những thứ khác thì không hay biết. Mà Tô Hàn đã cho thế nhân biết, kiếm của Thượng Lâm Thiên Cung, so với Vô Cực Kiếm Tông cũng không kém hơn chút nào. Tô Hàn một người một kiếm khiêu chiến trưởng môn của 32 tông môn phía bắc, toàn là trong vòng mười kiếm đã đắc thắng, mà trừ bỏ kiếm pháp cao siêu, Tô Hàn trong truyền thuyết cũng là một người có nhân cách mười phần hấp dẫn, hắn triệu tập một số lớn cao thủ trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm gia nhập Thượng Lâm Thiên Cung. Trong đó có bao gồm cả lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu - Bạch Cực Nhạc, lâu chủ Xuân Phong Lâu - Hách Liên Tập nguyệt, lâu chủ Vụ Vũ Lâu - Tạ Khán Hoa. Từ lúc này thành lập ra ba lầu, tính cả bốn viện sẵn có của Thượng Lâm Thiên Cung, trong vòng ba năm đã thống nhất giang hồ, một lần nữa phân chia lại thế lực trên giang hồ.

Thượng Lâm Thiên Cung được tôn xưng là giang hồ khôi thủ, vẫn tọa trấn Duy Long Sơn, nhưng thế lực và phạm vi đã bao trùm toàn bộ phương bắc. Mà phía tây nam do Đại Trạch Phủ chỉ huy, Đại Trạch Phủ do ba đại môn phái tạo thành, lần lượt là Thiên Hiểu Vân Cảnh, Thiên Thư Đường, Thiên Thủy Sơn Trang. Mặt chính nam do tứ đại gia tộc tọa trấn, Vương gia giàu có, Tạ gia đa tài, Lục gia am hiểu rèn đúc, Đông Phương gia giỏi y dược, bốn gia tộc này cứ 5 năm sẽ thay phiên chọn ra gia tộc thủ lĩnh đảm nhiệm chức đại gia trưởng, mặt khác bởi vì bốn gia tộc này đều từng thuộc sở hữu của Vô Cực Kiếm Tông, nên các môn hạ vẫn lấy kiếm thuật làm võ học chủ đạo. Nhưng bọn họ trước nay cũng không dám lấy kiếm ra để khoe khoang, là vì phía đông nam có một tòa thành, tên Tức Mặc. Đó là tòa thành của Tức Mặc nhất tộc, thành chủ Tức Mặc Tĩnh Trúc được xưng là vị kiếm tiên cuối cùng của thời đại giang hồ cũ, mà đúng là vị kiếm tiên này đã trợ giúp Tô Hàn đánh thắng trận chiến cuối cùng, Tức Mặc Thành từ sau lúc đó cũng được xưng là kiếm thành.

Đương nhiên, trên giang hồ cũng vẫn có một vài tông môn không quản thế sự, không tham dự bất cứ tranh đấu gì, nhưng thực lực lại không thể khinh thường. Tỉ như Học Cung ở trong Tiền Đường thành Thập Lý Lang Đang, hay như Đạo Quân Lục Duyên tọa trấn Thiên Sư phủ núi Thanh Thành, còn có Ác Ma Thành chuyên thu nhận ác nhân đã buông bỏ đồ đao. Bọn họ vẫn chưa từng thừa nhận vị trí khôi thủ của Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng lại cũng chưa từng phủ nhận.

Cái giang hồ này, khó khăn như vậy mới bình yên được một vài năm.

Đến lúc có một tông môn mới quật khởi ở phía nam Vân Mộng Đại Trạch Phủ, tông môn này, chính là Thiên Môn Thánh Tông.

Tên khác, Ma giáo.