Quân Hữu Vân

Chương 8: Cực Ác



Xưa nay vẫn nghe học thức của Học Cung là thiên hạ đệ nhất, ta cho rằng mỗi ngày đều đọc sách thánh hiền, nghiên cứu học vấn, hoá ra các vị cũng giống ta, thích đọc tiểu thuyết diễn nghĩa? Chỉ là Huyết Anh phái, Cực Ác bang, một bên thì “dĩ hạ phạm thượng”, một cái thì “vô ác bất tác”, thật đúng là……” Tô Bạch Y mới nói được một nửa đã ngừng lại.

Một cây quạt xếp đặt trước ngực Tô Bạch Y.

“Thật đúng là cái gì?” Nam tử cầm đầu Huyết Anh phái không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Tô Bạch Y, trong giọng nói mang theo vài phần hàn ý.

“Tạ Vũ Linh ngươi cút ngay cho ta, ngươi có hiểu đạo lý thứ tự đến trước, đến sau hay không?” Phong Tả Quân giơ lên trúc kiếm trong tay, hướng về phía thủ lĩnh Huyết Anh phái - Tạ Vũ Linh đánh tới, quạt xếp trong tay Tạ Vũ Linh nháy mắt mở ra, trên quạt quả nhiên cũng viết bốn chữ “Dĩ hạ phạm thượng”, hắn nghiêng người một cái, giơ quạt xếp lên chặn lại trúc kiếm.

“Ngươi và ta đối chiến mười ba lần toàn hoà, ta sớm đã không còn kiên nhẫn rồi. Hôm nay nhất định phải phân cao thấp.” Phong Tả Quân trong tay tăng thêm vài phần lực đạo, lại đột nhiên vung trúc kiếm lên, Tạ Vũ Linh theo thế mà lui, đáp trên tường viện.

“Được.” Tạ Vũ Linh vung tay lên, quạt xếp lần thứ hai mở ra.

Đồng thời có hoa Anh Đào từ trên không trung bay xuống, có một đóa rơi vào trong tay Tô Bạch Y.

“Thú vị thú vị, mùa này mà còn có hoa Anh Đào?” Tô Bạch Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai bên Tạ Vũ Linh có hai gã đệ tử của Huyết Anh phái, mỗi người cầm theo một cái rổ, rải cánh hoa Anh Đào quanh Tạ Vũ Linh.

“Nghiêng nghiêng, ném cao thêm chút, đừng ném vào mặt lão đại!” Lam Ngọc Trạch đứng ở dưới chỉ huy.

Tô Bạch Y trợn mắt há hốc mồm, Quay đầu nhìn về phía Phong Tả Quân.

“Từ hôm nay về sau, trong hai người ngươi và ta ai là bản đại nam nhân mạnh nhất ở Học Cung, sẽ có đáp án.” Phong Tả Quân giơ lên trúc kiếm trong tay.

Tô Bạch Y sửng sốt, nói với Lam Ngọc Trạch đứng bên cạnh: “Lời kịch này ta từng nghe qua rồi.”

Lam Ngọc Trạch thu quạt xếp vào trong tay: “Hả?”

“Là lời kịch trong tiểu thuyết《 Nhiệt Huyết Học Cung 》của Sơn Hư Lão Quỷ! Vị Phong Tả Quân này có cùng sở thích với ta a!” Tô Bạch Y kích động nói, “Ta đọc sách trong thư thục hai năm, thích nhất là sách này!”

“Đại Phong bắc hướng lai, hung dũng bách vạn quân (Gió to hướng bắc tới, mãnh liệt như trăm vạn quân)!” Phong Tả Quân tay trái nắm chặt trúc kiếm, giơ qua đỉnh đầu, “Tụ! Thế!”

Theo một tiếng gầm của Phong Tả Quân, xung quanh trúc kiếm thực sự có đao khí tụ lại, phát ra tiếng gió xé gào, những học sinh đứng xung quanh hắn vội vàng né ra, sợ đao phong lạnh thấu xương kia không cẩn thận sẽ quạt đến người bọn họ.

“Đại Phong, lại nổi!” Phong Tả Quân chân phải nhẹ nhàng ngưng lại, một luồng đao khí lan tỏa ra, ngay cả Tô Bạch Y và Lam Ngọc Trạch đứng cách khá xa cũng phải lui ra sau một bước.

“Cho dù là trúc kiếm, nhưng một chiêu này cũng có thể đánh chết người.” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

Lam Ngọc Trạch cười nói: “Phong Tả Quân quá là không có kiên nhẫn.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “Cạch” một tiếng.

Phong Tả Quân khẽ nhíu mày.

Thanh trúc kiếm lại bị gãy từ giữa, sau đó một đoạn mảnh gãy rớt xuống, có một đoạn còn rơi vào trên đầu hắn.

“Đao khí mạnh như vậy, một thanh trúc kiếm há có thể chịu được?” Lam Ngọc Trạch than nhẹ một tiếng, “Hôm nay lại chỉ có thể đến đây.”

“Không, hôm nay có một thanh kiếm sắt hàng thật giá thật.” Phong Tả Quân bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cả kinh, vội vàng nói: “Ngươi nằm mơ!”

“Ngươi không có quyền quyết định.” Phong Tả Quân đem chuôi trúc kiếm gãy trong tay ném đi, điểm chân một cái, xông thẳng về hướng Tô Bạch Y.

Lam Ngọc Trạch nghiêng người một cái, tránh ra.

Tạ Vũ Linh vào lúc này cũng nhảy xuống.

“Chỗ này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì đây.” Tô Bạch Y hơi cúi người, đưa tay muốn đè lại chuôi kiếm.

Nhưng có người đã giành trước một bước, đè lại chuôi kiếm của hắn.

Lúc này Phong Tả Quân còn chưa tới, Tạ Vũ Linh còn lơ lửng trên không trung, có một người còn nhanh hơn bọn họ. Hơn nữa người này là từ ngoài viện tới, một bóng trắng chợt lóe đã đi tới bên cạnh Tô Bạch Y.

“Thế này cũng quá nhanh đi……” Tô Bạch Y sau lưng dâng lên một trận mồ hôi lạnh, lúc hắn toàn lực vận lên bát trọng Tẩu Mã cũng không chắc có được tốc độ như vậy.

Người nọ giành trước một bước đè lại chuôi kiếm của Tô Bạch Y, “Tranh” một tiếng, Quân Ngữ kiếm đã bị người nọ rút ra, tay trái đem Tô Bạch Y nhấn xuống, tay phải cầm Quân Ngữ kiếm đột nhiên đâm về phía trước, đem quạt xếp trong tay Tạ Vũ Linh đánh bay, sau đó lại xoay người một cái, đem kiếm chỉ trước ngực Phong Tả Quân.

“Học Cung vốn không có mạnh nhất, bởi vì sẽ có kẻ càng ngày mạnh hơn, về sau sẽ dần dần xuất hiện, kẻ đã từng là kẻ yếu cũng có thể từ từ trở thành cường giả. Lúc mà ngươi biết được Học Cung vĩnh viễn vô đỉnh chính là lúc ngươi có thể rời khỏi Học Cung, hành tẩu thiên hạ.” Người nọ nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y tuy rằng vẫn bị đè nặng, nhưng vẫn không kìm nén được sự phấn khởi trong lòng: “Là câu này, chính là câu này! Một câu kinh điển nhất trong《 Nhiệt Huyết Học Cung 》!”

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh lập tức thu tay, cung kính mà khom lưng nói: “Sư phạm.” (sư phạm hiểu đại khái là giáo viên, nhưng cũng không phải sư phụ hay tiên sinh, mà nếu dịch là thầy giáo thì nghe có vẻ ko hay nên mình để nguyên)

Lý Quỳ lúc này mới vội vã từ ngoài viện chạy vào, nói với người đang nhấn Tô Bạch Y: “Chu Chính quân tử, vị này chính là người mà cô nương bảo ta mang về, Tô Bạch Y, Tô công tử.”

“Khó trách.” Chu Chính nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay, đem kiếm cắm trở về trong vỏ kiếm của Tô Bạch Y, sau đó buông bàn tay đang đè Tô Bạch Y ra.

Tô Bạch Y lúc này mới ngồi dậy, thấy rõ mặt mày của nam tử trước mặt, chỉ thấy hắn mặt trắng không râu, thoạt nhìn ước chừng hơn 30, giữa mày có một loại phong độ thanh nhã, trí thức, đích thực rất có phong phạm của Học Cung quân tử.

“Chu Chính quân tử.” Tô Bạch Y vội vàng chắp tay thi lễ.

“Cất thanh kiếm này lại, giao cho quản sự tạm giữ. Bây giờ đi học.” Chu Chính hướng về phía nội đường đi vào.

Trong thư viện, Chu Chính ngồi ngay ngắn trước bục giảng, phía sau hắn có treo một bộ sách thật dài, trên có viết bốn chữ —— Cực Ác Chi Đạo.

Học sinh bên dưới, Huyết Anh phái và Cực Ác bang chiếm hai bên trái phải, ngồi chỉnh chỉnh tề tề, Tô Bạch Y ngồi ở dưới cùng nhìn qua thật xứng với bốn chữ phía sau Chu Chính “Cực Ác Chi Đạo” , đích thực có cảm giác như trong sách《 Nhiệt Huyết Học Cung 》. Chỉ là…… Thập Lý Lang Đang - Học Cung là nơi nuôi dạy —— hắc đạo à?

“Hôm nay có học sinh mới vào Học Cung, Lam Ngọc Trạch, ngươi giải thích một chút cho vị học hữu này hiểu xem như thế nào là ‘ Cực Ác Chi Đạo ’.” Chu Chính mở miệng nói.

Lam Ngọc Trạch gật đầu, cung cung kính kính vâng lời: “Học sinh lĩnh mệnh. Hiện giờ trên giang hồ, như rắn mất đầu, các môn phái xung đột không ngừng, chỉ muốn có được vị trí giang hồ khôi thủ, hiện giờ Thượng Lâm Thiên Cung cũng chỉ duy trì được trật tự yếu ớt, trong vòng ba năm, giang hồ nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó các đại môn phái tất sẽ nổi can qua, giết chóc không ngừng, giang hồ tất sẽ lâm vào thảm cảnh như mười hai năm trước, tức là —— Cực Ác Chi Đạo. Trong Cực Ác Chi Đạo, thiện ác thị phi đều sẽ trở nên mơ hồ, mà nếu muốn sống sót, chỉ có một lựa chọn —— trở thành cường giả.”

Tô Bạch Y gãi đầu, thiên hạ đại loạn? Cực Ác Chi Đạo? Đám người này chẳng lẽ thật sự tin à? Những lý luận về cường giả này, không phải là kịch bản mà những môn phái nhỏ thường dùng để câu dẫn dân chúng ngu muội, hòng lừa gạt tiền sao?

Chu Chính gật gật đầu: “Trước khi ta tới đây, vốn là Lý Oai dạy các ngươi, hắn dạy các ngươi đều là quân tử chi lễ. Chú ý thủ lễ, nhân đức thiện ý, ta lại dạy ‘ Cực Ác Chi Đạo ’ nghe có vẻ rất bất đồng, các ngươi cảm thấy khóa dạy của ta và khóa dạy của Lý Oai, có điểm gì bất đồng? Phong Tả Quân, đến ngươi trả lời.”

Phong Tả Quân đứng lên, suy nghĩ một chút, trả lời: “Khóa học của tiên sinh, rất đã!”