Nguyên Trưng đi theo hàng ngũ, bắt được một trung tướng, hỏi về lý do đột ngột xuất quân.
Người Hồ chiếm thành Lũng Sa Bảo, đánh thẳng đến Bắc Thương Quan. Bắc Thương Quan cũng là một cửa ải quan trọng của biẻn giới phía bắc, Bắc Thương Quan báo nguy, đêm qua đã phát hoả hiệu cầu cứu.
Nguyên Trưng nói: "Vậy thì Sầm Dạ Lan cũng không phải đích thân đi, nếu đám người Hồ đó thừa cơ tấn công Hãn Châu —— "
Phó tướng nói: "Điện hạ có điều không biết, một khi Bắc Thương Quan thất thủ, thãnh Hãn Châu sẽ rơi vào thế bị cô lập, cho nên để mất Bắc Thương Quan." Hắn do dự, nói tiếp, "Hơn nữa, người trấn thủ Bắc Thương Quan là Sầm Diệc tướng quân."
Nguyên Trưng nhướn mày: "Sầm Diệc?"
Phó tướng lại không chịu nói nữa, giơ tay hành lễ nói câu thuộc hạ xin cáo lui rồi thúc ngựa đi.
Nguyên Trưng nắm dây cương, hỏi Phương Tĩnh, "Họ Sầm, người của Sầm gia?"
Phương Tĩnh nói: "Chỉ có duy nhất một nhà họ Sầm toàn làm tướng ở biên cảnh phía bắc thôi, hẳn là con trai của anh trai Sầm Hi tướng quân, tính theo bối phận tuổi tác, có thể được coi là anh trai của Sầm Dạ Lan."
Trong lòng Nguyên Trưng hiểu rõ điều đó, nhếch mép cười nói: "Bảo sao vội vàng dẫn quân cứu viện, chắc hẳn là vì việc tư của Sầm Dạ Lan?"
Phương Tĩnh ngập ngừng nói: "Dòng dõi Sầm gia ít ỏi, mấy năm nay chỉ còn lại Sầm Diệc, hắn không thể chết được, nếu hắn hi sinh mà Sầm Tướng Quân không làm gì, chỉ sợ sẽ bị thế gian lên án."
"Năm đó Sầm Hi tướng quân giao quyền nắm giữ quân đội phương bắc cho Sầm Dạ Lan, cũng đã gây ra rất nhiều tranh cãi."
Nguyên Trưng đột nhiên nghĩ đến thân phận của Sầm Dạ Lan, y là con trai nuôi của Sầm Hi, căn bản không tính là người Sầm gia.
Nhưng trước khi chết, Sâm Hi bỏ qua Sầm Diệc người mang dòng máu nhà họ Sầm, giao mọi thứ cho con trai nuôi.
Năm đó trong chiều nghị luận rất nhiều, chính hoàng đế đã chiếu chỉ, bịt miệng tất cả lại. Nhiều năm như vậy, Sầm Dạ Lan kế tục theo nguyện vọng của Sầm Hi, không đi sai bước nhầm dù chỉ là một bước, âm thầm canh giữ biên giới phía bắc, khiến cho đám người Hồ vừa mới chạm chân vào, nghe danh đã sợ mất mật.
Nguyên Trưng ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao thẳng của Sầm Dạ Lan ở phía trước, không đúng lúc mà nghĩ, những năm nay y đã sống như thế nào?
Đột nhiên, Phương Tĩnh hét lên một tiếng quái dị, lườm Nguyên Trưng nói: "Điện hạ, ngay cả chuyện bọn họ định làm gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi theo ra chiến trường mạo hiểm làm cái gì hả!"
Gã tức giận: "Ngươi, ngươi thật đúng là tổ tông của ta—— "
"A Trưng ới, ngươi đừng làm khó Sầm tướng quân nữa."
Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: "Ai làm khó y cơ?"
"Ta là giám quân, tướng sĩ xung phong ở phía trước, còn ta, ngay cả chiến trường cũng không dám lên, thì tính là cái loại giám quân gì."
Phương Tĩnh nghẹn ngào, nghĩ thầm, còn có thể là ai, nhưng nhìn vào mắt Nguyên Trưng, lại không dám nói gì nữa. Gã đã hiểu rõ rồi, Nguyên Trưng nói là giám quân, bị đày đến biên giới, nhưng hắn là đứa con mà hoàng đế sủng ái nhất, là người có khả năng trở thành thái tử nhất.
Khi Sầm Dạ Lan đến nơi, Bắc Thương Quan đã giao tranh ác liệt trong nhiều ngày, ngay cả Sầm Diệc cũng bị thương.
Sầm Diệc hơn Sầm Dạ Lan hai tuổi, gương mặt đoan chính, tuấn tú ngay thẳng, trông như một nho tướng, trên cánh tay y quấn băng vải, giữa hai hàng lông mày có chút nghiêm nghị.
Sầm Diệc vốn có tiếng trong quân doanh, chỉ có điều Sầm Dạ Lan quá mức tài năng xuất chúng, ngược lại khiến Sầm Diệc trở nên tầm thường.
Nguyên Trưng nhìn, mối quan hệ anh em giữa hai người xem ra rất tốt.
Sầm Diệc nói: "A Lan, sao em lại tự mình chạy đến đây, tình hình ở Hãn Châu thế nào rồi?"
Sầm Dạ Lan nói: "Huynh trưởng không cần phải lo lắng, Hãn Châu đã có sắp xếp thoả đáng."
Sầm Diệc tiếp đón bọn họ vào, Nguyên Trưng là gương mặt mới, Sầm Diệc vừa nhìn đã biết hắn là ai, y hành lễ: "Thất điện hạ."
Nguyên Trưng khoát tay một cái: "Sầm Tướng Quân không cần đa lễ, mấy ngày gần đây cực khổ cho ngươi rồi."
Lời nói của hắn rất khéo léo, hoàn toàn không phải dáng vẻ ồn ào mỗi lần ở cùng Sầm Dạ Lan, Sầm Dạ Lan liếc hắn một cái, ánh mắt hai ngươi vô tình chạm nhau, Nguyên Trưng nhếch miệng, Sầm Dạ Lan mặt không thay đổi quay đi chỗ khác.
Một nhóm người vừa đi vào phủ vừa tán gẫu, Sầm Dạ Lan nói: "Huynh trưởng, lần này là ai dẫn quân?"
Sầm Diệc ngước mắt lên, nhìn y cười cười, nói: "Nói đến đây, cũng coi như người quen cũ của ta và em."
"Diên Lặc?" Sầm Dạ Lan nhíu mày, "Quả nhiên là hắn."
Sầm Diệc gật đầu nói: "So với ba năm trước Diên Lặc càng khó đối phó hơn."
Nguyên Trưng đột nhiên hỏi: "Diên Lặc là ai?"
Sầm Diệc nói: "Điện hạ có điều không biết, Diên Lặc là nhị vương tử Hồ tộc, danh xưng dũng sĩ đệ nhất của Hồ tộc. Những năm gần đây, có mấy lần bọn ta giao tranh với hắn, người này giảo hoạt độc ác, dã tâm bừng bừng, vẫn luôn mưu toan làm chủ Hãn Châu, xâm phạm Đại Yến."
Nguyên Trưng như có điều suy nghĩ "À" lên một tiếng.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vui vẻ truyền đến, là một đứa trẻ, nhào thẳng đến chỗ Sầm Dạ Lan: "Nhị thúc!"
Sầm Dạ Lan dừng bước, ngồi xổm xuống, dang tay đón lấy đứa nhỏ đang chạy đến: "Mặc Nhi, đừng chạy nhanh như vậy."
Đó là đứa bé tầm bốn, năm tuổi, như được đúc ra từ ngọc, ăn mặc chỉn chu, trong tay cầm một cây kiếm gỗ tua đỏ.
Sầm Diệc trầm giọng nói: "Mặc Nhi, quên mất cha đã nói thế nào rồi sao?"
Đứa nhỏ đứng thẳng người, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn gọi Sầm Diệc một tiếng cha, rồi lại quay đầu cười với Sầm Dạ Lan, hai má hồng hồng, vô cùng kích động: "Nhị thúc!"
"Mặc Nhi đã lâu không gặp Nhị thúc, Nhị thúc cũng không tới thăm Mặc Nhi."
Sầm Dạ Lan vươn tay xoa đầu đứa nhỏ, gương mặt lạnh lùng thoáng chốc dịu dàng.
Đứa nhỏ giơ cao kiếm gỗ lên với y, khoa tay múa chân, huyên thuyên không ngừng nói: "Nhị thúc, Mặc Nhi rất chăm chỉ luyện tập kiếm pháp, đến lúc đó sẽ giống như Nhị thúc với cha, bảo vệ quốc gia."
Trên mặt Sầm Dạ Lan hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Bé ngoan."
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trưng thấy Sầm Dạ Lan biểu hiện như vậy, nhìn nụ cười trên mặt y, trái tim rung động, không biết sao, hắn cảm thấy mềm mại và không thể rời mắt nổi.