Quân Sư Tội Ác

Chương 15: Tận Diệt



Đội của Thái Viễn Sơn đã trở về sở cảnh sát sau khi khám nghiệm xong hiện trường ở nhà tù. Họ tổ chức một cuộc họp với nhau.

Theo trình tự mà họ vốn thống nhất từ trước, Phương Tuyết là người đầu tiên phát biểu “Chúng ta có hai nạn nhân là Hạ Quang Minh và Giang Hàm, lần lượt chết do một nhát dao ở cổ và vết đâm vào mắt bởi một chiếc tua vít. Nhìn vào nhát chém của Hạ Quang Minh, có thể thấy người ra tay rất có tay nghề trong việc đâm chém.”

“Theo hồ sơ của nhà tù thì nhân vật Tô Linh này bị bắt vì giết một người nhân tình. Nhưng nếu cô ta có thể tung một cú chém chí mạng như vậy thì khả năng cao cô ta còn phức tạp hơn thế.” Trịnh Danh nói.

“Tôi có tìm hiểu thì Tô Linh có bị nghi ngờ liên quan đến nhiều vụ giết đàn ông khác mà không có chứng cứ chứng minh cô ta có liên quan. Xem ra đúng là cô ta rồi.” Tô Ngọc Long lên tiếng.

“Cả hai cái chết đều rất rõ ràng, tôi không nhận thấy bất cứ điểm bất thường nào khác.” Phương Tuyết kết thúc báo cáo của mình.

Đến lượt Khương Hoà, anh không có vẻ gì là tự hào với các phân tích của mình “Nếu thông thường điều đáng thất vọng nhất là hung thủ không để lại gì chỉ ra danh tính của mình thì lần này điều đáng thất vọng là dù bằng chứng ở khắp nơi nhưng danh tính thủ phạm thì đã chắc chắn rồi. Còn điều cần có là vật chứng chỉ ra hướng di chuyển của các đối tượng thì lại không thấy.”

“Vậy là chúng ta đã mất dấu của Vũ Hồng My, Chu Sương và Tô Linh. Chỉ còn có thể trông chờ vào lệnh truy nã mà thôi.” Thái Viễn Sơn chốt lại “Vũ Hồng My đã chủ động tách khỏi Chu Sương và Tô Linh, tôi e là cô ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch để thủ tiêu cả hai người bọn họ.”

“Thế thì kế hoạch của chúng ta là gì? Chẳng lẽ chỉ chờ đợi có người phát hiện ra họ hay sao?” Tô Ngọc Long cảm thấy không hài lòng khi phải ở thế bị động. “Lúc đó có lẽ Chu Sương và Tô Linh đã bị thủ tiêu rồi. Còn Vũ Hồng My chắc chắn cũng không ở yên chờ bị phát hiện đâu. Cô ta hẳn đang có một kế hoạch nào đó khác.”

Thái Viễn Sơn bảo “Việc tìm kiếm ba người bọn họ, đúng là hiện tại đã rơi vào ngõ cụt. Nhưng không có nghĩa là chúng ta đã hết đường để xử lý.”

Bốn người còn lại suy nghĩ xem họ có bỏ lỡ điều gì không, các tù nhân thì đã mất dấu, hai quản ngục liên quan thì cũng đã chết, còn hướng điều tra nào có thể thực hiện nữa?

Thái Viễn Sơn không để họ suy đoán lâu, anh nhanh chóng tiết lộ “Chúng ta có thể tìm người đã tiếp tay cho Vũ Hồng My.”

“Không phải đó là Giang Hàm sao?” Trịnh Danh hỏi.



“Đúng là Giang Hàm đã giúp cô ta thực hiện rất nhiều việc, nhưng vẫn còn một kẻ khác giúp đỡ Vũ Hồng My. Không phải là tôi đoán mò đâu, những bằng chứng để lại chứng tỏ vẫn còn một kẻ tiếp tay nữa.”

Trịnh Danh lúc này đã hiểu ra, anh nói “Những việc như sắp xếp các xe tẩu thoát tốn rất nhiều thời gian và Giang Hàm không có thời gian để làm việc đó.”

“Đúng vậy, chiếc xe dùng để đánh lạc hướng vốn là một chiếc xe ăn cắp, chủ chiếc xe đã báo thời gian mất trộm, lúc đó Giang Hàm vẫn đang ở nhà tù và không thể thực hiện vụ trộm, đừng nói tới chuyện đưa nó tới vị trí theo kế hoạch. Chiếc xe đó chỉ có thể đem ra vào sát lúc vượt ngục, nếu không rất có khả năng bị để mắt tới, mà Giang Hàm thì từ sáng đã ở nhà tù theo lời khai của mọi người.”

“Thế người nào có thể giúp cho cô ta được? Vũ Hồng My đâu còn mối quan hệ nào ngoài xã hội nữa.” Phương Tuyết thắc mắc “Chẳng lẽ đó là người quen của Giang Hàm sao?”

“Cũng có khả năng đó, nhưng vấn đề cần lưu ý là tại sao Giang Hàm lại đồng ý giúp Vũ Hồng My vượt ngục. Ý tưởng đó là đến từ ai.” Thái Viễn Sơn tiếp tục lập luận.

“Chắc chắn là đến từ Vũ Hồng My rồi.” Tô Ngọc Long trả lời “Có thể cô ta đã hứa gì đó với Giang Hàm, như tiền bạc chẳng hạn.”

“Tạm thời chúng ta vẫn chưa có ý tưởng nào về lý do Giang Hàm giúp đỡ Vũ Hồng My, nhưng nếu giả định Vũ Hồng My là người lên kế hoạch thì cô ta có tính được đến chuyện Giang Hàm có một người quen có thể giúp sức khi tiếp cận anh ta không?” Thái Viễn Sơn nói.

“Tôi nghĩ là khó mà biết được. Nhưng cô ta có thể bảo Giang Hàm tìm kiếm?” Khương Hòa nêu quan điểm của mình.

“Mặc dù Vũ Hồng My là một người liều lĩnh về mặt chiến lược nhưng về con người thì cô ta luôn cẩn trọng, thế nên tôi cho rằng khả năng đó không cao. Tôi muốn nói là có lẽ cô ta đã gặp kẻ giúp sức đó rồi.”

“Nhưng cô ta ở trong tù mà? Không phải trong đó chỉ có quản ngục và tù nhân thôi sao? Thế thì hướng điều tra của chúng ta là các quản ngục không trong ca trực và các tù nhân vừa mới ra tù?” Phương Tuyết đoán suy nghĩ của Thái Viễn Sơn.

“Chính xác là như vậy. Riêng tôi thì có cảm giác đó là một tù nhân, nhưng không có chứng cứ xác thực, vậy nên vẫn nên điều tra đầy đủ.” Thái Viễn Sơn vừa nói xong thì nhận được một cuộc gọi khẩn.

Sau khi anh nghe máy xong liền trở lại thông báo với mọi người bằng vẻ mặt nặng nề “Chúng ta đoán không sai, Chu Sương và Tô Linh đã chết rồi.”