Vẫn bị căn phòng màu hồng nhạt này bao vây, Vân Sở nâng cằm lên, ngồi ở trước giường nhìn cây cối lay động theo gió phía ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã.
Nhớ đến ngày hôm đó lăn đi lăn lại một ngày mà không có chút thu hoạch nào, cô cảm thấy có chút phiền chán.
Thật vất vả mới chạy ra được nơi quỷ quái này, rồi ném được mấy cái đuôi đi, tìm được cái nơi gọi là Đào Nguyên kia, sau đó cô cho rằng nói ra được mật hiệu thần kỳ đó thì sẽ có kết quả, kết quả đâu?
Trong lòng bàn tay vẫn còn đang cầm lấy tờ giấy đó, Vân Sở cúi đầu, nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên mặt, chỉ cảm thấy càng giận dữ hỡn, tay hơi dùng sức biến tờ giấy thành một cục nhỏ xíu, "đông" một tiếng ném vào thùng rác.
Cô nghĩ, lão già chết tiệt đó nhất định là đào hố cô rồi, không có việc gì sao lại bảo cô đi đến chỗ đó tìm người, kết quả ở đâu? Người ta chỉ đưa ra một tờ giấy, trên giấy viết: uống rượu đã xong, hôm nay không tiếp khách.
Dựa vào cái gì mà uống rượu xong mà hôm nay không gặp khách? Rượu đã uống xong thì càng phải được gặp khách chứ? Cố ý đùa giỡn cô mà thôi!
Vân Sở mãi cũng không hiểu, rốt cuộc người đó đang làm cái quỷ gì, hoặc là lão già kia thật sự đùa giỡn cô sao?
Cô đâu có biết rằng, sở dĩ ngày đó vấp phải trắc trở hoàn toàn là bởi vì buổi chiều cô đã đắc tội với một người nào đó, người nào đó mang thù cho nên nhân cơ hội chỉnh cô một chút.
Từ ngoài trở về cũng đã hơn một tuần, một tuần này, anh trai Vân Cảnh của cô không cho cô đi bất kì đâu. Bởi vì lần trước ném mấy cái đuôi đó đi rồi chạy lung tung ở bên ngoài một ngày mới chịu trở về, Vân Cảnh lo lắng cô sẽ làm chuyện gì bất lợi cho anh ta cho nên dứt khoát không cho cô ra khỏi cửa.
Lười biếng nằm phơi nắng, hai con ngươi Vân Sở xoay một vòng, trên gương mặt phấn nộn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng dậy, đi ra cửa, Vân Thăng ở cửa nhìn thấy cô, đang định mở miệng thì lại nghe thấy cô nói: "Tôi biết anh muốn nói gì, thiếu gia dặn dò, bên ngoài nguy hiểm, tiểu thư không thể chạy loạn có đúng hay không? Yên tâm đi, tôi chỉ đi tìm anh trai thôi mà, không phải hôm nay anh ấy rảnh hay sao?"
Dứt lời, Vân Sở quanh minh chính đại đi ra khỏi phòng, bày ra một khuôn mặt hạnh phúc tươi cười đi đến lầu ba, nơi ở của Vân Cảnh.
Vân Cảnh là con nuôi mà cha Vân Sở Vân Ngạo Thiên nhận nuôi, lớn hơn Vân Sở sáu tuổi, từ nhỏ đã đi theo bên người Vân Ngạo Thiên, hoàn toàn do Vân Ngạo Thiên bồi dưỡng thành.
Tính cách của anh ta luôn tao nhã, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, bởi vì là con nuôi của Vân gia nên từ sau khi Vân Sở được sinh ra thì toàn bộ Vân gia đều xoay quanh Vân Sở, Vân Cảnh cũng đương nhiên bị xem nhẹ hơn. Nhưng mà anh ta không hề để ý, anh ta thật sự cưng chiều cô em gái này, giống như sự cưng chiều mà toàn bộ Vân gia dành cho cô.
Rất nhiều người cảm thấy, Vân Cảnh rất hào phóng, rất hiểu chuyện, biết báo ơn. Nhưng lại không biết đây chỉ con người trước mặt người khác, con người đằng sau chính là một tên cầm thú.
Anh ta thiết kế hại chết Vân Ngạo Thiên, người nhận nuôi anh và luôn coi anh như con ruột mà đối xử. Sau khi Vân Ngạo Thiên chết đi anh ta lại vô cùng đau lòng nhốt Vân Sở lại, nói là vì muốn bảo vệ cô, không để kẻ thù của cha cô tìm được cái gì đó.
Rồi lợi dụng cái tên gọi là bạn trai của Vân Sở, để khiến cô nhận phải nhiều đả kích, cuối cùng khi cô còn chưa gượng dậy nổi thì nhân cơ hội đó Vân Cảnh cho cô thêm một đao, vì thế, Vân Sở chết đi.
Điều đáng tiếc là Vân Sở ngu xuẩn kia chết đi lại khiến một Vân Sở thông minh lanh lợi sống lại. Vân Cảnh có tính toán kĩ càng đến đâu thì cũng không thể ngờ được cô em gái vô dụng của hắn đột nhiên không còn vô dụng nữa, hơn nữa còn chuẩn bị bắt đầu xử lý người anh trai là anh đây.
Vừa lên đến nơi cô đã cao giọng gọi to: "Anh trai, anh trai, anh ở đâu vậy?"
Vân Cảnh đang ở trong thư phòng xử lý công tác nghe thấy giọng nói của Vân Sở, hơi nhíu mày, có chút không vui.
Gần đây anh bận rất nhiều việc, việc cần phải làm còn rất nhiều, hơn nữa, anh thật sự chán ghét Vân Sở, chán chét kẻ vừa sinh ra đã nhận được hào quang vạn trượng, không cần làm cái gì mà cũng là thiên kim tiểu thư có được tất cả. Nhưng mà, cô còn có tác dụng với hắn, bây giờ còn chưa thể đắc tội với cô...........
Vân Cảnh thở dài, day day cái trán có chút đau, đứng dậy, còn chưa kịp ra khỏi thư phòng thì đã thấy một bóng dáng màu hồng nhạt thoáng cái đã nhào vào trong lòng anh.
"Anh trai, cuối cùng em cũng bắt được anh, mấy ngày nay anh vội vàng làm cái gì vậy, vì sao không đưa Sở Sở đi chơi nữa." Giọng nói nũng nịu, hoàn toàn mang theo hương vị làm nũng.
Nhưng mà, cặp mắt ngập nước của cô lại di chuyển nhanh như chớp, nhìn đến nơi Vân Cảnh vừa ra, vụng trộm nhìn căn phòng này vài lần.
Trong đáy mắt người đàn ông chợt lóe lên sự chán ghét, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, tay sờ sờ lên mái tóc bông xù của cô, ngồi xuống trên ghế: "Sở Sở ngoan, gần đây anh trai bận tương đối nhiều chuyện, mấy ngày này không thể đi cùng em có phải rất buồn chán rồi không?"
Vân Sở gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, đúng vậy, anh trai, tên hỗn đản Đường thiếu không cần em, chẳng lẽ anh cũng không cần em rồi hả? Anh trai, anh đã nói, bất kể có ai rời khỏi Sở Sở thì anh cũng sẽ không rời đi mà." Cô dùng cặp mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Cảnh, nói như thế không thuyết phục mới là lạ.
Vân Cảnh hơi nhíu mày, nhìn thiếu nữ bé bỏng trong lòng, đột nhiên cảm thấy cảm giác có chút khó hiểu. Rõ ràng vẫn là gương mặt non nớt này, vẫn là giọng nói ngọt ngấy này, vẫn là đôi mắt nhỏ đáng thương này nhưng anh lại cảm thấy dường như cô đã thay đổi ở chỗ nào đó.
Cảm giác này cũng thật kì quái, anh không làm sao nói lên được, chỉ cho là bản thân quá đa nghi, cười cười nói: "Đồ ngốc, làm sao anh trai có thể không cần em, Sở Sở vĩnh viễn là bảo bối của anh trai."
Vân Sở nghe thấy nói như thế thiếu chút nữa thì nôn ra.
Nhìn một chút thì người đàn ông này quả thật có thể đi làm diễn viên, lời nói có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, thật động lòng người nha. Cũng khó trách chủ nhân thân thể này bị cái miệng khéo léo và cái túi da này thu thập hoàn toàn.
Vân Sở mặc kệ người đàn ông bên cạnh đang nói chuyện tào lao, cặp mắt đang ngắm nghía khắp nơi trong phòng, cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở máy tính trên bàn hắn, cô len lén nhìn thoáng qua văn bản trên máy tính, trên đó viết chuyện hợp tác với Đường gia.
Vân Sở cười lạnh, sau đó tự nhiên vung hai tay lên, "bùm bùm" bàn phím trên laptop truyền đến một loạt tiếng vang.
Cặp ngón tay thon dài tinh tế của cô vô tình hữu ý đảo qua bàn phím, đảo lộn văn bản trong máy tính, sau đó tay cô lại xoay thêm một vòng nữa, trực tiếp ném số văn bản này vào thùng rác, sau đó không biết ngón tay ấn xuống chỗ nào mà máy tính bắt đầu tối dần rồi đen sì luôn......
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, khi cô vừa nâng cánh tay lên thì đã phá xong máy tính của Vân Cảnh rồi.
Còn khi Vân Cảnh phục hồi lại tinh thần, Vân Cảnh muốn ngăn cản nhưng không kịp, nhìn bản thảo của bản thân biến thành màu đen, những nội dung bên trong biến mất toàn bộ, tay anh nắm chặt chuột, sắc mặt xanh mét.
Còn tên đầu sỏ cố tình gây chuyện nào đấy đang hồn nhiên nhìn anh, rụt rè hỏi: "Anh trai, sao vậy? Sao đột nhiên máy tính của anh lại đen sì thế này? A, em biết rồi, có phải là do nguồn điện phải không?"
Vân Cảnh nhìn thiếu nữ có vẻ rất hồn nhiên vô tư bên cạnh này, đáy mắt hiện lên một tia độc ác.
Là cô ra tay sao? Vừa rồi cô còn kể lại rõ ràng chuyện mấy ngày hôm trước đi dạo phố gặp cướp cho anh nghe, cô nói vui vẻ đến mức khoa chân múa tay, anh nghe cũng có chút không tập trung, thế quái nào mà cô nàng vung có vài cái mà đột nhiên máy tính của anh lại xảy ra chuyện rồi hả?
Vân Cảnh nhìn đứa em gái này lớn lên, nếu nói cô thật sự có khả năng này thì có đánh chết anh cũng không tin, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi...... Anh thở dài, cuối cùng nói với Vân Sở một câu: "Không sao, không còn sớm nữa, Sở Sở về phòng nghỉ ngơi đi, anh trai còn có việc phải làm."