Quán Tình Yêu 12 Chòm Sao

Chương 11: Hừ, còn lâu tôi mới thích tên Bảo Bình trẻ con đó



1

Tới gần lễ Giáng Sinh, bạn bè trong trường Mạnh Hàm đều bận rộn chuẩn bị, là một người Trung Quốc sống bên nước ngoài chưa đầy một năm, lễ Giáng Sinh trong ấn tượng của Mạnh Hàm cũng chỉ là tặng táo cho bạn thân, còn bây giờ sống nơi đất khách thì lại mang ý nghĩa rất lớn.

Nhập gia tùy tục, Mạnh Hàm đành bận rộn chuẩn bị theo bạn, party tối Noel được tổ chức đến nửa đêm, theo mọi người từ sáng đến giờ, Mạnh Hàm đã rất buồn ngủ, muốn được về nhà nghỉ ngơi, song bạn cùng phòng lại nhất quyết kéo cô đi tăng hai tăng ba.

Trên đường, bạn cùng phòng vẫn nỗ lực thuyết phục Mạnh Hàm đừng về vội, còn nói chủ nhân của party kia cũng là người Trung Quốc, lúc Mạnh Hàm nghe thấy cô ấy dùng tiếng Trung bập bẹ nói ra câu “Tài sắc vẹn toàn” thì không nhịn được bật cười, cộng thêm lời mời nhiệt tình của mấy cô bạn, Mạnh Hàm đành phải đi theo họ.

Đó là một căn biệt thự tư nhân ven biển, chủ nhân của biệt thự mặc bộ vest đen, giương chiếc ô đen đứng ngoài cửa chào đón mọi người.

Tuyết trắng rơi khắp nơi, trên chiếc ô của anh đã đọng không ít tuyết, một chàng trai đi cùng nhóm với Mạnh Hàm thân thiết chào hỏi người đàn ông Trung Quốc đẹp trai kia, bảo rằng anh nhiệt tình quá, còn ra cửa chờ mọi người.

Người đàn ông chỉ cười chứ không nói gì, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn lướt qua mọi người, sau đó mời các cô vào trong.

Những người khác bước vào biệt thự, khi đi ngang qua anh thì giơ tay tặng cho anh một cái ôm.

Mạnh Hàm nhấc váy bước vào sau cùng, lúc bước tới trước mặt anh, cô mỉm cười xấu hổ vì vẫn chưa quen với cách chào hỏi này của người nước ngoài, mà giờ đối phương cũng là người Trung Quốc thì chắc có thể bỏ qua cách chào lúng túng này.

Người đàn ông nhận ra được vẻ ngại ngùng của cô, nhíu mày nhún vai, chiều theo ý cô.

Mạnh Hàm khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó bước qua anh vào nhà.

Anh vào theo, thong thả đi sau Mạnh Hàm, chiếc ô trong tay luôn giơ trên đầu che tuyết cho cô.

Mạnh Hàm khá căng thẳng, ngón tay cứ túm chặt lấy váy, trái tim trong lồng ngực cũng thình thịch loạn nhịp.

Cô mà căng thẳng thì sẽ tập trung cao độ, Mạnh Hàm nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết của người đàn ông, nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của bạn bè cách đó không xa, nhưng rõ  nhất vẫn là tiếng tim đập.

Thình thịch, thình thịch, chẳng biết là của cô hay của anh.

Biết tới đây sẽ phải chuẩn bị tinh thần quẩy đến sáng, Mạnh Hàm vốn đã mệt rã rời, tuy nhiên vừa đổi chỗ thì tinh thần lại tỉnh táo, có người thấy cô còn trụ được bèn rót cho cô một cốc rượu, Mạnh Hàm chẳng thế chối từ đành phải cầm cốc rượu lên.

Trước khi uống, ánh mắt cô nhìn lướt xung quanh, trông thấy người đàn ông trong đám đông đang ung dung ngồi tựa vào ghế sô pha, một tay chống đầu, cười mỉm nhìn cuộc vui.

Sau khi Mạnh Hàm uống xong cốc rượu kia, bầu không khí được làm nóng lên, tiếng nhạc bật to đến mức bay nóc nhà, tất cả mọi người trong căn phòng đều vô cùng hưng phấn.

Mạnh Hàm choáng váng, cộng thêm cốc rượu mới uống lại càng choáng tợn, mặt cô đỏ bừng, đành một mình ra ban công tầng hai hóng gió để giải rượu.

Cửa đóng kín ngăn tạp âm ở bên trong, Mạnh Hàm vừa đứng không lâu thì cánh cửa phía sau lại bị ai đó đẩy ra, Mạnh Hàm quay đầu lại định nhìn xem là ai thì chợt bị cái mặt nạ quỷ dọa xanh mặt.

Mạnh Hàm hoảng sợ hét toáng lên, người đang đeo mặt nạ quỷ kia khá hài lòng trước tiếng kêu thảm thiết của cô, bật cười sảng khoái, anh tháo mặt nạ xuống, không ngờ chính là người đàn ông Trung Quốc nho nhã lễ độ – chủ nhân của căn biệt thự này.

Mạnh Hàm đờ người, sửng sốt một lát mới phục hồi lại tinh thần, sau đó giơ tay đánh vào người anh.

“Hà Tu Hạ, cậu bị điên à!”

Hà Tu Hạ né sang bên cạnh cười: “Tôi tưởng chuyện tôi có bị điên hay không thì phù thủy Mạnh phải sớm biết rồi chứ.”

Nghe thấy biệt danh phù thủy Mạnh này, Mạnh Hàm đột nhiên nghẹn ngào xúc động, tha hương nơi đất khách quê người mà tình cờ gặp lại người quen cũ thực sự là chuyện đáng mừng. Lúc mới tới trông thấy chủ nhân của căn biệt thự là Hà Tu Hạ, Mạnh Hàm cũng rất kinh ngạc, nhưng anh lại ra vẻ lịch sự khiến cô tưởng bản thân đã nhận nhầm người.

Tuy nhiên, Hà Tu Hạ cuối cùng vẫn là Hà Tu Hạ, cho dù đã qua bao nhiêu năm thì vẫn là cái đồ trẻ con thiểu năng.

Mấy cái trò đùa dai này, năm xưa Hà Tu Hạ đã chơi rất rất nhiều.

Thật không may cho Mạnh Hàm, vì là một người bạn cấp ba của Hà Tu Hạ, cô đã phải cùng anh trải qua những tháng ngày trẻ con nghịch ngợm nhất của anh.

2

Hà Tu Hạ thời cấp ba quả thực là một anh chàng đẹp trai người người muốn đổ, gia đình giàu có, mặt mũi khôi ngô, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng thu hút bao ánh nhìn. Tuy nhiên, ông trời rất công bằng, bạn Hà Tu Hạ dù tốt đến đâu cũng không thoát được tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì, lại bị văn hoá xã hội đen đầu độc nên đáng ra đang tuổi ăn tuổi học cho giỏi lại trở thành đại ca trùm trường.

Anh là nhân vật trung tâm trong nhóm nam sinh, về phía nữ sinh, mặc dù rất nhiều cô gái trông thấy anh đều tỏ vẻ chê bai, nhưng sau lưng lại âm thầm tung ánh mắt quyến rũ về phía Hà Tu Hạ.

Haiz, tóm lại, chẳng qua do lòng tự trọng cao nên những rung động thời thiếu nữ trở thành bí mật không thể cho ai biết mà thôi.

Làm bạn bàn trước của anh, Mạnh Hàm lại cảm thấy Hà Tu Hạ chính là tên thiểu năng mất não.

Mọi người đều nói rằng suy nghĩ của con trai thường nhỏ hơn con gái ba tuổi, còn Mạnh Hàm thì cho rằng đầu óc của Hà Tu Hạ chỉ được ba tuổi thôi.

Trong mắt người khác, Hà Tu Hạ là học sinh giỏi của trường, còn trong mắt Mạnh Hàm thì Hà Tu Hạ chính là: Đồ thiểu năng!

Đã là học sinh cấp ba rồi còn chơi mấy trò đùa dai của trẻ con, Mạnh Hàm đương là người ngồi bàn trước đã phải chịu tất cả những trò tai quái đó của anh, bị đặt biệt danh, bị dán tờ giấy nhỏ ghi dòng chữ “Tôi là heo” sau lưng, bài tập chuẩn bị nộp cho giáo viên bị giấu đi, giày trắng mới đi bị giẫm đạp, tất cả đều là trò đùa với cấp độ bình thường nhất.

Đối với mấy trò đùa này của Hà Tu Hạ, Mạnh Hàm luôn tự dằn lòng rằng có thể chịu được thì cứ chịu, dù sao cô cũng không muốn chấp nhặt với kẻ ngu.

Song có một lần, Mạnh Hàm thật sự không thể chịu đựng được nữa.

« Mạnh Hàm thích Hà Tu Hạ ».

Đầu lớp mười hai, trên diễn đàn của trường đột nhiên xuất hiện một bài đăng như thế, chỉ trong vòng một tuần, tin tức này từ trên Tieba đã lan ra khắp trường.

Khi đó, tất cả mọi người đều bàn tán việc Mạnh Hàm yêu học sinh giỏi Hà Tu Hạ sâu đậm đến nhường nào, một câu chuyện về mối tình từ hận sinh yêu cứ thế ra đời, trở thành chủ đề để mọi người trò chuyện sau những giờ học căng thẳng.

Ai nấy đều khâm phục trước lòng can đảm của Mạnh Hàm, những người khác chỉ dám lặng lẽ thích thầm, còn Mạnh Hàm thì không, cô trực tiếp đăng bài trên diễn đàn, thao thao bất tuyệt kể ra những điều mình thích ở Hà Tu Hạ, đơn giản mà vô cùng cảm động.

Thứ hai đi học, sau khi cô bước vào lớp, bạn bè xung quanh đều ồn ào hỏi chuyện.

“Mạnh Hàm à, không ngờ cậu lại giấu kỹ chuyện thích Hà Tu Hà như thế, trước đây bọn tớ cứ tưởng cậu ghét cậu ấy lắm cơ.”

Mạnh Hàm cười gượng hai tiếng, nói: “Các cậu phải tin tưởng vào phán đoán trước đó của mình chứ, tớ thật sự rất ghét cậu ta.”

“Thế bài viết kia...”

Mạnh Hàm tức phát điên: “Bài đăng đó không phải do tớ viết!”

Những người khác còn muốn nói điều gì đó nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên, mọi người chỉ đành kìm nén sự tò mò, hậm hực trở lại chỗ ngồi.

Mạnh Hàm là cán sự môn tiếng Anh, hôm nay cần phải hướng dẫn các bạn đọc bài mới, cô cầm sách đi lên bục giảng, hướng dẫn mọi người đọc được hai bài. Khi chuẩn bị đọc bài thứ ba, cửa phòng vốn đang đóng chặt đột nhiên bị ai đó đứng ngoài đá văng ra, rầm một tiếng thật lớn, khiến cả lớp đang tập trung đọc tiếng Anh giật nảy mình, vừa quay đầu lại trông thấy Hà Tu Hạ đang đứng đó, cả lớp đều tức giận mà chẳng dám nói gì, yên lặng nuốt cục tức này xuống.

Mạnh Hàm cũng là bị tiếng động lớn làm cho giật mình, Hà Tu Hạ đút hai tay vào túi, cà lơ phất phơ đi vào, cô tức đến mức run tay.

Khi cô nghiến răng nghiến lợi đọc dòng đầu tiên của bài thứ ba, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Tại sao lại có người mất não đăng bài viết nhàm chán kia lên diễn đàn, nói xấu cô thích Hà Tu Hạ nhỉ?!

Trước đây, chỗ ngồi của Hà Tu Hạ là vị trí tốt nhất lớp, chẳng phải do thành tích của anh tốt mà bởi vì bố anh đã tặng cho nhà trường một toà nhà dạy học. Dường như anh không thích vị trí được đổi bằng một toà nhà dạy học này, chỉ ngồi chưa đến một tuần đã tự thu dọn đồ đạc chuyển sang bàn thứ tư tổ gần cửa sổ.

Rất không khéo, Mạnh Hàm ngồi bàn thứ ba của tổ đó.

Lúc Mạnh Hàm đọc bài xong đi xuống, Hà Tu Hạ đang khoanh tay trước ngực vui vẻ nhìn cô, bước chân Mạnh Hàm khựng lại, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, đợi đến khi cô tớ gần, Hà Tu Hạ chẳng ngần ngại mở miệng.

“Mạnh Hàm, nghe nói cậu thích thầm tôi hả.”

Mạnh Hàm suýt nữa muốn chết ngay trước mặt anh, lớp học mới đọc bài xong vốn rất yên tĩnh, anb vừa nói ra, mọi người lại tò mò nhốn nháo quay lại nhìn.

Mạnh Hàm nhìn khuôn mặt mỉm cười ranh mãnh của Hà Tu Hạ, thẹn quá hoá giận, lườm anh nói: “Không hề, không đúng, bài đăng đó không phải do tôi viết.”

Hà Tu Hạ đâu biết điểm dừng là gì, tiếp tục trêu chọc: “Đừng như thế chứ, nếu cậu thú nhận thì có lẽ tôi sẽ nể mặt cậu làm giúp tôi tiếng Anh mà đồng ý yêu đương...”

Hà Tu Hạ còn chưa dứt lời, Mạnh Hàm đã không kiềm chế nổi cơn giận dữ, vung sách lên đập vào người Hà Tu Hạ.

Mạnh Hàm tức ứa nước mắt, gào lên với anh: “Cậu bị thần kinh à, tôi điên mới thích một người trẻ con đến mức hết nói nổi như cậu!”

3

Mạnh Hàm thật sự không thích Hà Tu Hạ, cô thích một người hoàn toàn khác.

Thử hỏi thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, thiếu nữ nào chẳng từng thầm mến đàn anh phong độ đẹp trai, nhưng Mạnh Hàm rất xui xẻo, đàn anh mà cô thích lại là anh họ của Hà Tu Hạ.

Mạnh Hàm là thành viên câu lạc bộ tiếng Anh của trường, cô quen biết Cố Lãng trong chính câu lạc bộ này, đàn anh dịu dàng tuấn tú kiên nhẫn dạy cô học, còn nhớ tặng quà vào ngày sinh nhật cho cô, một người như thế bảo sao cô không rung động cho được.

Một lần mượn cớ đi mua sách tiếng Anh, Mạnh Hàm hẹn Cố Lãng cuối tuần cùng đi dạo phố với mình, chẳng may gặp phải Hà Tu Hạ, cô còn chưa kịp xấu hổ thì chợt phát hiện ra đàn anh Cố Lãng mà mình thích lại là anh họ của trùm trường Hà Tu Hạ.

Khi ấy, Mạnh Hàm đã thoáng dự cảm được điều gì đó bất tường.

Quả đúng là như vậy, không lâu sau, bài đăng Mạnh Hàm thích Hà Tu Hạ xuất hiện.

Mạnh Hàm cũng không để ý lắm, bởi vì cây ngay không sợ chết đứng, tuy nhiên cô vẫn muốn giải thích với Cố Lãng, người khác nói thế nào không sao, cô chỉ sợ Cố Lãng hiểu nhầm.

Sau giờ học, cô chạy thẳng đến phòng tiếng Anh, trên đường đi cũng đã cân nhắc kỹ xem nên giải thích thế nào. Nhưng khi tới trước mặt Cố Lãng, cô chưa kịp nói gì thì Cố Lãng đã vui mừng vỗ vai cô, cười nói: “Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ sao cô nhóc này lại thích dính lấy mình như vậy, hóa ra là muốn tìm hiểu Tu Hạ qua anh, hai đứa xứng đôi lắm, sau này em có gì cần hỗ trợ thì cứ tìm anh nhé.”

Xứng cái méo gì!

Mạnh Hàm khóc không ra nước mắt, thực sự cảm nhận được sự đau khổ “Em muốn tán anh, anh lại coi em thành em dâu”.

Vậy là mối tình đơn phương của Mạnh Hàm mới chỉ đang trong giai đoạn nảy sinh đã bị một tin đồn nhảm dập tan, giải thích không được, Mạnh Hàm buồn bã cúi đầu rời khỏi phòng tiếng Anh.

Tan học, Hà Tu Hạ cũng không về nhà, anh đi cùng một nhóm nam sinh chơi trên sân bóng rổ bên cạnh phòng tiếng Anh, vừa trông thấy Mạnh Hàm đi xuống, anh chợt ném quả bóng trong tay về phía cô.

Mọi khi, Mạnh Hàm đều quay sang lườm anh một cái, sau đó nhặt bóng lên rồi đuổi đánh Hà Tu Hạ, nhưng bây giờ Mạnh Hàm thật sự không có ý định này, cô bị bóng đập vào người cũng chỉ liếc nhìn Hà Tu Hạ rồi xoay người đi về phía cổng trường.

Hà Tu Hạ nhận ra Mạnh Hàm đang buồn, bỏ rơi bạn bè đuổi theo cô.

“Ê phù thủy Mạnh, sao trông buồn bã thế.”

Mạnh Hàm quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến anh.

Hà Tu Hạ lại đuổi theo.

“Cậu tức bài viết kia rồi giận chó đánh mèo sang tôi đấy hả? Phù thủy Mạnh, suy nghĩ này của cậu sai lầm lắm đấy, tôi thấy cho dù không có bài viết kia thì anh họ tôi cũng sẽ không thích kiểu người như cậu.”

Hà Tu Hạ nói liến thoắng chọc giận Mạnh Hàm, cô bỗng nhiên quay đầu lại, đẩy Hà Tu Hạ một cái, cả giận nói: “Hà Tu Hạ cậu bị điên à! Kiểu người như tôi, kiểu người như tôi làm sao? Liên quan gì tới cậu? Cậu có biết mình bây giờ rất đáng ghét không, hơn nữa, cậu làm ơn tránh xa tôi có được không?!”

Mạnh Hàm đỏ mắt trừng Hà Tu Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói, giận run cả người.

Hà Tu Hạ chỉ định trêu cô chút xíu, lúc này nhìn thấy cô khóc thì cũng luống cuống tay chân, nhưng anh không biết an ủi người khác, vừa hé miệng định nói gì đó thì Mạnh Hàm đã chạy đi.

Các chàng trai đang chơi bóng trông thấy cảnh này đều rất kinh ngạc, nữ sinh nào lại dám to gan đẩy Hà Tu Hạ như thế chứ, sau lại càng kinh ngạc phát hiện ra rằng Hà Tu Hạ không hề đáp trả. Nữ sinh kia chạy đi mà anh còn đứng sững tại chỗ, bộ sáng cau mày dường như đang suy nghĩ xem mình đã nói sai điều gì.

Các chàng trai ồn ào bày tỏ: Tình hình có vẻ không ổn.

4

Lời đồn đại cô thích Hà Tu Hà trong trường đã xảy ra thì không thể ngăn cản.

Cho dù Mạnh Hàm đi đến đâu thì đều sẽ có người cười hỏi cô: “Mạnh Hàm, không ngờ cậu lại thích Hà Tu Hạ đấy.”

Mạnh Hàm rất bất đắc dĩ, cũng thực sự bất lực.

Còn tài khoản mạo danh đăng bài viết cô thích Hà Tu Hạ kia thì Mạnh Hàm đã từng đi tra rồi, cuối cùng chỉ tra ra được một cái ID trống rỗng.

Song Mạnh Hàm lại cảm thấy tất cả đều do Hà Tu Hạ làm, đây cũng là trò đùa dai của anh nhằm cản vận đào hoa của cô.

Đối với những trò đùa khác của Hà Tu Hạ, Mạnh Hàm luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng lần này Hà Tu Hạ lại lôi chuyện cô thích Cố Lãng ra làm trò đùa, Mạnh Hàm thật sự không thể nhịn được nữa, tuy nhiên lúc này Hà Tu Hạ đang là trùm trường, Mạnh Hàm biết bản thân mình không thể động vào anh.

Nhưng mà, cô có thể né tránh, cô đã xin giáo viên cho đổi vị trí, từ bàn trước mặt Hà Tu Hạ chuyển sang bàn đầu tổ giữa, vị trí đó cách giáo viên gần nhất, chắc chắn Hà Tu Hạ sẽ không dám chuyển lên cùng cô.

Chỉ cần cách xa Hà Tu Hạ thì cô có thể né được mấy trò tra tấn độc ác của anh rồi.

Ít ra Hà Tu Hạ cũng có lương tâm, mấy ngày sau khi Mạnh Hàm chuyển chỗ, anh biết thân biết phận không trêu chọc Mạnh Hàm nữa, ngay cả bài tập Anh cũng nộp đúng hạn.

Song anh cũng chỉ yên phận được mấy bữa.

Hôm đó vừa khéo là ngày khởi đầu của mùa đông, Mạnh Hàm tan học về nhà, đến khi đi vào một cái ngõ gần trường thì bắt gặp Hà Tu Hạ đang tụ tập với một nhóm thanh niên hư hỏng, trên tai anh còn kẹp một điếu thuốc.

Chẳng rõ bọn họ tụ tập ở đó làm gì, chỉ biết khi Hà Tu Hạ trông thấy Mạnh Hàm thì hô to một câu: “Phù thủy Mạnh!”

Mạnh Hàm siết chặt nắm tay, quai hàm cũng nghiến chặt, sau đó cắm đầu bước đi.

Hà Tu Hạ sao có thể để cô chạy được, anh nhanh chóng đuổi theo sau, còn dùng cây gậy trong tay nghịch móc khóa Pikachu treo trên cặp Mạnh Hàm.

“Này phù thủy Mạnh, sao cậu lại chạy?”

Mạnh Hàm tức giận giật lấy cây gậy của anh rồi vứt sang một bên, ban đầu còn định mắng cho anh một trận, nhưng khi trông thấy nhóm thanh niên côn đồ phía sau thì lại sợ hãi, chỉ dám trừng anh rồi xoay người rời đi.

Hà Tu Hạ huýt sáo bám theo cô, nhóm thanh niên phía sau không dám đi lung tung, đành theo chân Hà Tu Hạ.

Thế là xuất hiện một khung cảnh như sau: Mạnh Hàm buồn rầu cúi đầu đi trước, Hà Tu Hạ huýt sáo bám theo cô, còn sau lưng Hà Tu Hạ có thêm mười tên côn đồ đi theo.

Mạnh Hàm cúi đầu đi một đoạn đường rất dài, trong lòng suy tính xem nên cắt đuôi bọn họ thế nào, cô vừa định chạy đi từ chỗ ngoặt thì bị Hà Tu Hạ túm lấy quai cặp sách.

“Phù thủy Mạnh.” Hà Tu Hạ dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn sang cửa hàng bán quà vặt bên cạnh: “Tôi muốn ăn kem.”

Mạnh Hàm thử hất tay Hà Tu Hạ ra, giãy dụa mấy lần cũng chẳng có kết quả, cô đành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Trời lạnh thế này ăn kem làm gì.”

Bây giờ đã bước vào mùa đông, Mạnh Hàm phải mặc áo len, các cửa hàng kem đã dọn sạch, cả con đường cũng chỉ còn mỗi cửa hàng này.

Hà Tu Hạ lại rất cố chấp: “Mùa đông ăn kem, mùa hè ăn lẩu, thế mới đặc biệt chứ, cậu mua cho tôi thì tôi sẽ đi, không mua tôi cứ bám théo cậu về nhà ăn cơm đấy.”

“Tôi mua, tôi mua.” Mạnh Hàm chỉ có thể đồng ý, bởi chắc chắn mặt tên Hà Tu Hạ này đủ dày để bám theo cô về nhà ăn cơm.

Khi Hà Tu Hạ kéo Mạnh Hàm đi vào trong cửa hàng, mười thanh niên đi theo sau  đồng thời lên tiếng.

“Chúng tôi cũng muốn ăn kem.”

Mạnh Hàm nắm chặt ví tiền của mình, khóc không ra nước mắt.

Nhưng dường như Hà Tu Hạ không biết cái gì gọi là có chừng có mực, sau khi Mạnh Hàm mua kem cho cả Hà Tu Hạ lẫn mười thanh niên kia xong, Hà Tu Hạ còn cầm thêm mấy que kẹo.

“Chẳng phải cậu đã nói chỉ ăn kem thôi ư?” Mạnh Hàm hỏi lại.

Hà Tu Hạ bóc vỏ kẹo ra, ngậm trong miệng, thản nhiên nói: “Nếu cậu chỉ mua kem cho mình tôi thì tôi sẽ không cần kẹo nữa, nhưng rất tiếc cậu đã mua kem cho tất cả mọi người nên tôi muốn mình được hưởng nhiều hơn người khác một thứ thôi.”

“Tại sao?”

Hà Tu Hạ cười cong tít mắt, anh quay người nhích lại gần Mạnh Hàm, bóc vỏ que kẹo trong tay. Một tay anh bóp má Mạnh Hàm, một tay nhét kẹo vào trong miệng cô, nói: “Vì tôi là đại ca nên tôi phải đặc biệt hơn người khác chứ.”

Bàn tay đang bóp má Mạnh Hàm lại xoa mặt cô mấy lần, sau đó thu tay về rồi đi chơi với nhóm thanh niên kia.

Kẹo trong miệng tan ra, vị ngọt lan khắp khoang miệng, Mạnh Hàm sững sờ đứng im tại chỗ, hai má mới bị anh bóp thoáng ửng hồng.

Mạnh Hàm lau mặt, tức giận nói: “Động tí là sờ soạng người ta như mấy tên du côn vậy!”

5

Mạnh Hàm luôn tin rằng Hà Tu Hạ là ngôi sao chổi lớn nhất trong cuộc đời đi học của cô, vì sau hôm Hà Tu Hạ quét sạch tiền trong ví cô để mua kem, Mạnh Hàm bị một nhóm người khác chặn lại.

Mạnh Hàm nhận ra những người này, bọn họ chính là nhóm thanh niên tụ tập với Hà Tu Hạ trong ngõ hôm trước, mái tóc sặc sỡ sắc màu của bọn họ đã nói lên điều đó.

Tối hôm trước, cô bị một nhóm thanh niên đi theo chỉ để ép mua mười mấy cái kem, còn hôm nay mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy nữa.

Mấy tên kia đều là những tên du côn bỏ học giữa chừng ra ngoài lêu lổng, chẳng biết lí do vì sao mà lại kéo cô vào trong ngõ nhỏ, lột sạch quần áo của cô ra rồi cưỡng ép cô chụp ảnh.

Bọn chúng chưa làm gì Mạnh Hàm cả, song những tấm ảnh chụp trong trạng thái thiếu vải đã đủ giết chết một cô gái.

Mạnh Hàm còn chẳng kịp nhận ra có chuyện gì thì mọi việc đều đã diễn ra rồi.

Bố mẹ về quê chăm sóc bà ngoại đang bị ốm, sau khi về đến nhà, Mạnh Hàm khóa trái cửa phòng lại, tự giam mình trong phòng, không ăn không uống, dường như cả thế giới đều sụp đổ, cô không dám đi ra ngoài vì sợ những tấm ảnh kia đã bị lan truyền.

Cứ thế trôi qua ba ngày, trong lúc Mạnh Hàm đang ngẩn ngơ nằm trên dường, dưới tầng chợt vang lên tiếng Hà Tu Hạ gọi cô.

Mới đầu Mạnh Hàm tưởng mình nghe nhầm nên không để ý, sau càng nghe càng thấy chân thật, lại càng không muốn để ý, dứt khoát xoay người trùm chăn lên đầu.

Tính tình Hà Tu Hạ khá nóng nảy, gọi mãi mà không nghe thấy có người trả lời, anh trèo vào nhà Mạnh Hàm, tay không bò lên tầng hai có phòng của Mạnh Hàm.

Anh đập cửa, trông thấy Mạnh Hàm đang nằm trên giường, lại hô: “Mạnh Hàm, cậu mở cửa cho tôi vào được không? Cái cửa kính này hơi khó giải quyết.”

Mạnh Hàm chẳng quan tâm, Hà Tu Hạ vẫn cứ gọi tiếp, anh gọi nhiều đến mức làm Mạnh Hàm không muốn để ý cũng không được, cô chẳng quay người lại, rúc trong chăn hét vọng ra ngoài: “Hà Tu Hạ, cậu không thấy phiền ư!”

Nghe thấy cô trả lời, rốt cuộc Hà Tu Hạ đã có thể thở phào nhẹ nhõm: “Hoá ra cậu không sao, không sao là tốt rồi.”

Nghe thấy hai chữ không sao, nước mắt Mạnh Hàm lại tràn ra như vỡ đê.

“Ai bảo tôi không sao, tôi có sao, rất có sao là đằng khác.”

Mạnh Hàm nằm trong chăn khóc không thành tiếng, Hà Tu Hạ leo ngoài cửa sổ im lặng không nói một lời.

Chẳng rõ bao lâu sau, Mạnh Hàm chợt nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi ngoài cửa sổ, cô giật mình, xoay người xuống giường đi xem, cô không thấy Hà Tu Hạ đâu nữa, chỉ có cửa kính bị đấm nứt và vết máu trên đó chứng mình anh đã từng tới.

Đó là lần cuối cùng Hà Tu Hạ xuất hiện trước mặt Mạnh Hàm.

Sau khi bố mẹ được giáo viên gọi về, Mạnh Hàm quay lại trường, còn Hà Tu Hạ đã bị đuổi học.

Lí do bị đuổi học là đánh nhau, chẳng qua sự việc lần này khá nghiêm trọng, gia đình người bị đánh cũng có quyền thế, Hà Tu Hạ lại đánh người ta đến mức phải vào viện, nhà anh có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng bao che được cho anh.

Còn một chuyện nữa, những tấm ảnh mà Mạnh Hàm lo lắng bấy lâu lại không có ai biết, tất cả mọi người đều cho rằng cô nghỉ học vì đổ bệnh trong khi ở nhà một mình.

Chẳng có một ai móc nối chuyện Hà Tu Hạ bị đuổi học với chuyện Mạnh Hàm không đến lớp vào nhau.

Tuy nhiên, Mạnh Hàm luôn nghĩ rằng việc Hà Tu Hạ bị đuổi học ít nhiều cũng liên quan đến cô.

Sau khi Hà Tu Hạ đi, Mạnh Hàm trải qua một khoảng thời gian rất yên bình, Mạnh Hàm gặp lại Hà Tu Hạ đúng vào lúc cô đang du học với tư cách là sinh viên trao đổi năm cuối.

Gần bốn năm không gặp, Hà Tu Hạ vẫn là Hà Tu Hạ, điều này khiến Mạnh Hàm bỗng cảm thấy thời gian như quay trở lại ngày xưa.

Quanh đi quẩn lại bốn năm, cuối cùng một câu đã lâu không gặp lại xóa nhòa bốn năm xa cách, ngoảnh đầu nhìn lại, dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi.

6

Mạnh Hàm và Hà Tu Hạ đứng ngoài ban công không lâu thì bị bạn của Mạnh Hàm tìm ra, hai người lại bị kéo vào trong.

Mạnh Hàm chơi thêm một lúc, cuối cùng thực sự không chịu được nữa mà ngáp ngắn ngáp dài, Hà Tu Hạ thấy vậy, nhân lúc mọi người không chú ý, anh dẫn cô tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Khi Mạnh Hàm ngủ một giấc tỉnh lại đã sang trưa hôm sau, nhóm người quẩy tưng bừng trong sảnh đêm qua đã ai về nhà nấy, Mạnh Hàm tìm một lượt xung quanh không thấy bạn mình đâu, chửi thầm trong lòng rằng các cô ấy không có lương tâm, vứt cô ở lại đây một mình.

Mạnh Hàm ngửi thấy mùi thứ ăn, mặc quần áo ngay ngắn rồi xuống tầng, chợt trông thấy Hà Tu Hạ đang bận bịu nấu cơm trong phòng bếp.

Người đàn ông vóc dáng cao ráo mặc quần áo ngủ bận bịu trong phòng bếp, hình ảnh này thực sự đi sâu vào lòng người, Mạnh Hàm đứng ngoài cửa nhìn một lúc, tự dưng không muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí ấm áp đó.

Hà Tu Hạ nhận ra có người đang đứng sau lưng, anh quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với cô: “Cậu dậy rồi à?”

Mạnh Hàm xấu hổ sờ mũi, ra vẻ cởi mở phá vỡ bầu không khí mờ ám: “Không ngờ cậu lại biết nấu cơm đấy.”

Hà Tu Hạ kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tôi biết nhiều thứ lắm, đơn giản mà thiết yếu.”Anh thoáng khựng lại rồi nói tiếp: “Tôi xuất sắc thế này, cậu cân nhắc xem có nên nhận nuôi không, mặt hàng này vừa freeship lại còn giao tới tận giường đấy.”

Hà Tu Hạ cầm cái muôi trong tay, quay đầu lại nói rất chân thành.

Mạnh Hàm bất ngờ, há to miệng, cười khan: “Cậu tập trung nấu cơm đi, đừng nói đùa nữa.”

“Đây không phải trò đùa.” Hà Tu Hạ nghiêm túc: “Mạnh Hàm, em biết không, anh thích em, đã thích từ rất lâu rồi.”

Mạnh Hàm đứng bên cửa phòng bếp, bàn tay chống lên khung cửa vô thức siết chặt, cô cúi thấp đầu, muốn né tránh ánh mắt của Hà Tu Hạ, nhưng ánh mắt của Hà Tu Hạ quá nóng bỏng khiến cô không thể bỏ qua.

“Em biết.”

Cô đã sớm biết, trước đây khi Hà Tu Hạ đột nhiên bị đuổi học, bặt vô âm tín, cô đã đi tìm Cố Lãng, Cố Lãng rất thản nhiên kể lại những việc mà Hà Tu Hạ làm.

Thí dụ như, bởi vì thích, nên mới bày trò tròng ghẹo cô, anh dùng cách trẻ con nhất để gây sự chú ý với cô.

Lại thí dụ như, biết cô thích Cố Lãng, anh sợ mất cô, lại dùng cách vụng về nhất níu kéo cô.

Lại thí dụ như, biết có người tổn thương Mạnh Hàm, anh đã dùng cách trực tiếp nhất bảo vệ cô.

Mấy tên kia thấy Hà Tu Hạ thích Mạnh Hàm bèn chụp những tấm ảnh đó để đe dọa Hà Tu Hạ, song hành động đó đã chọc giận anh.

Mấy tên kia chẳng có cái gì tốt, nhưng ánh mắt thực sự không tệ, biết Hà Tu Hạ thích Mạnh Hàm.

Cố Lãng nhìn Mạnh Hàm, bất đắc dĩ lại vui mừng: “Đôi vợ chồng trẻ các em cũng biết hành hạ nhau đấy, may mà hiện tại em đã nhìn ra rằng Tu Hạ thầm thích em.”

Thật ra giờ nghĩ lại, tình cảm của Hà Tu Hạ rất rõ ràng, ngay cả người qua đường cũng có thể nhìn ra.

Như anh đâu gọi là thích thầm, sự vui vẻ ngập tràn từ khóe môi phủ lên đuôi lông mày, ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy cô, Mạnh Hàm mím môi không nói gì, mọi lời tâm tình trên thế gian đều tràn ra từ trong mắt anh.

Mạnh Hàm ngước mắt, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Hà Tu Hạ.

“Tình cảm của anh quá rõ ràng nên em đã sớm biết.”

Hà Tu Hạ nhìn Mạnh Hàm, trái tim vốn lạnh lẽo dần loạn nhịp, biết, tức là sao, chẳng lẽ anh phải nhận thẻ người tốt ư?

Mạnh Hàm phát hiện Hà Tu Hạ đang căng thẳng, tự dưng thấy vui sướng vì đã trả thù thành công, ai bảo anh bắt nạt cô nhiều năm như vậy, nhưng khi trông thấy đôi mắt vốn kiêu ngạo lại phủ đầy sự cô đơn, Mạnh Hàm lại không đành lòng.

Cô nói: “Em biết anh thích em, cũng biết anh đang sống ở quốc gia này, vì thế mà em tới tìm anh.”

Ban đầu Hà Tu Hạ dừng lại, đợi đến khi nghe rõ Mạnh Hàm đang nói gì thì mừng rỡ cười tươi, anh cầm nguyên cái muôi chạy tới ôm Mạnh Hàm vào lòng.

Ngay từ lúc trông thấy cô ngoài cửa biệt thự, anh đã muốn làm như thế, chẳng qua anh không dám, sợ hành động đó của mình sẽ dọa Mạnh Hàm.

May mắn thay, những năm tháng thăng trầm này đã đưa cô đến nơi mà xúc tu của anh có thể ôm trọn.

Tựa ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời, tựa hoa rơi mùa xuân, tựa tuyết trắng bao phủ mùa đông, cô đến, thắp sáng cả thế giới của anh.

Hết