Quân Tử Như Trúc

Chương 19: Trúc Dạ Nguyệt, em giải thích đi



Ngụy Ảnh Quân cũng không làm khó cô thêm nữa. Anh rời tay khỏi người cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đối lưng về phía cô.

"Thực ra, tôi không thích hoàng hôn.."

Ngụy Ảnh Quân hướng mắt về phía mặt trời đang lặn bên ngoài cửa sổ. Biểu cảm trên khuôn mặt hiện giờ, so với vài phút trước, hoàn toàn không chút liên quan.

Hoàng hôn tuy đẹp nhưng chóng tàn. Giống như tình yêu vậy. Chóng đến rồi chóng đi. Thi thoảng còn chơi trò mất tích.

Trúc Dạ Nguyệt đưa tay chạm vào bóng của Ngụy Ảnh Quân kéo dài dưới mặt bàn, ánh mắt chất chứa nhiều điều khó mà diễn tả.

Cô cũng không thích hoàng hôn.

Bữa tối hôm nay do Ngụy Ảnh Quân đích thân xuống bếp chuẩn bị. Trúc Dạ Nguyệt đứng bên cạnh ngỏ ý muốn giúp đỡ một tay nhưng Ngụy Ảnh Quân liền đẩy nhẹ cô ra phía cửa.

"Tốt hơn hết là em về phòng nghỉ ngơi đi. Bữa tối, tôi sẽ nấu."

Anh nhìn cô trìu mến rồi vuốt tóc cô khiến Trúc Dạ Nguyệt ngượng ngùng.

"Vậy.. vậy tôi về phòng làm việc. Nếu cần giúp gì thì gọi tôi."



Nói xong cô chạy nhanh về phòng của mình. Trúc Dạ Nguyệt đưa tay lên xoa xoa hai má đang ửng đỏ.

Cô đi về hướng giá sách, nhìn bó hoa khô trước mắt mà cười ngốc nghếch.

"A, phải rồi. Suýt nữa quên mất."

Trúc Dạ Nguyệt như đột nhớ ra chuyện gì quan trọng, liền vội mở máy tính.

[ Trúc Dạ Nguyệt, tình hình thế nào rồi? Ngụy tổng, anh ta nói sao? Kế hoạch ổn không? ]

[Hôm nay, cô không đi làm sao? Kịch bản cho chương trình đó đã bắt đầu viết chưa? Trúc Dạ Nguyệt, cô phải lấy thế mạnh của mình ra để thuyết phục anh ta chứ? Ngụy tổng chắc chắn sẽ không từ chối đâu. Nhận được tin nhắn, một là gọi điện trả lời, hai là nhắn tin lại, ba là trực tiếp đến công ty.]

Nhìn loạt tin nhắn Trương Mẫn gửi tới, Trúc Dạ Nguyệt hai tay ôm đầu, gào thét ở trong lòng.

Chuyện quan trọng như này mà cô cũng quên. Chẳng lẽ là do tuổi tác? Già quá rồi hay sao?

Trúc Dạ Nguyệt ngồi trước màn hình máy tính, tì cằm lên đầu gối, miệng lẩm bẩm: "Show hẹn hò thực tế đặc biệt? Tiêu Thanh Phong?"

* * *

Trong phòng ăn

Trúc Dạ Nguyệt cầm đôi đũa do dự trước một bàn đầy ắp đồ ăn. Gắp món nào trước, gắp món nào sau. Quả thực rất khó chọn.

Ngụy Ảnh Quân ngơ người nhìn cô, nhìn không nổi liền lên tiếng: "Nguyệt. Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Trúc Dạ Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy: "Không có. Chỉ là.. cậu nấu nhiều món như vậy. Hai chúng ta.. ăn hết sao được."



Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào mấy đĩa thức ăn trên bàn, "Lãng phí."

Ngụy Ảnh Quân: "Lãng phí?"

Trúc Dạ Nguyệt gắp một ngọn rau luộc bỏ vô miệng nhai, sau đó phán một câu: "Ăn ngon lắm!"

"Đừng chỉ ăn rau không. Em ăn thịt đi. Đùi gà này, tôi đã phải hầm rất lâu đó. Ăn rất mềm." Ngụy Ảnh Quân múc một chiếc đùi gà bỏ vào bát, cũng rất thuận tay gỡ xương, xé nhỏ thịt rồi đẩy bát qua bên cô, "Không lãng phí."

Trúc Dạ Nguyệt nhìn bát thịt trước mặt, cười hạnh phúc. Trong lòng hiện tại, giống như hoa nở trời đông vậy.

"Ngày mai.. cậu có tới công ty không?" Trúc Dạ Nguyệt gắp miếng đậu hũ đặt vào bát Ngụy Ảnh Quân, rụt rè hỏi anh.

Tâm trạng hôm nay tốt như vậy, ngày mai chắc sẽ đi làm chứ? Nếu không thì cô phải nói về kế hoạch cho chương trình kia như thế nào đây?

Ngụy Ảnh Quân: "Ngày mai sao?". Bạn có biết t𝑟ang t𝑟𝒖𝘆ện ~ t 𝑟𝒖mt𝑟𝒖𝘆en.𝘝N ~

Trúc Dạ Nguyệt: "Ừm."

Ngụy Ảnh Quân lắc đầu, thái độ rất thiếu đòn: "Không biết nữa. Nhưng công ty có vấn đề gì sao? Em gây ra chuyện gì à?"

"Hả? Làm gì có. Tôi làm việc rất chăm chỉ." Trúc Dạ Nguyệt phản bác ngay tức khắc. Một nhân viên quèn như cô thì gây ra chuyện gì được.

"Vậy sao? Trưởng phòng Trương khi nãy thông báo cho tôi rằng hôm nay em nghỉ làm không lý do. Tại sao vậy?" Ngụy Ảnh Quân tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực hỏi cô.

"Hôm nay? Hôm nay.." Giống như đứa trẻ làm sai đang bị hỏi tội, lắp bắp không biết trả lời như nào.

Ngụy Ảnh Quân nhìn chằm chằm vào cô, mặt vô cảm hỏi: "Hôm nay làm sao?"

Trúc Dạ Nguyệt nhìn người đối diện, anh hỏi cô như vậy là có ý gì?

Ngày hôm nay, xảy ra những chuyện gì, chẳng phải Ngụy Ảnh Quân anh là người rõ nhất hay sao?

"Cậu hỏi vậy là có ý gì?" Trúc Dạ Nguyệt buông đũa xuống, ánh mắt vừa có phần khó hiểu, vừa có phần bất ngờ, mang theo cả thất vọng cùng hụt hẫng.

Có phải là bản thân đã vui mừng quá sớm rồi. Ảo tưởng rằng mối quan hệ của cả hai đã tốt lên nên liền không chút do dự, tự mình phá bỏ lớp phòng ngự.

Trong lòng Ngụy Ảnh Quân lúc này vẫn còn nút thắt chưa được tháo gỡ.

"Chuyện lúc sáng, em không tính giải thích sao? Tại sao tên đó lại biết em đang ở đây mà tìm tới? Hai người thân thiết đến mức độ đó từ khi nào?"

Trúc Dạ Nguyệt: "Ngụy Ảnh Quân.."

Ngụy Ảnh Quân lúc này liền cắt ngang lời cô, cảm xúc dường như đang rất bất ổn, ngôn từ cũng không được kiểm soát: "Hôm trước, khi tôi đi công tác về, vừa xuống máy bay liền gọi cho em, em cũng không bắt máy. Em có biết tôi lo như thế nào hay không? Sau đó, tôi biết được em đang ở phim trường, liền phóng xe thật nhanh tới đó để gặp em. Nhưng em biết không, khi tôi đến đó lại nhìn thấy em đang vui vẻ cùng tên đó, hai người bọn em còn đi ăn, sau đó, ở trước cửa khu nhà chúng ta, em cùng hắn ta ôm ấp. Cảm giác em rất hạnh phúc. Em có biết.. em có biết là khi đó, tôi ở phía xa nhìn thấy tất cả mọi thứ. Không bỏ xót.."

Ngụy Ảnh Quân vừa kể vừa khóc, anh nói tiếp: "Sau đó, đến sáng hôm nay, tôi biết cuộc gọi đó chắc chắn là của tên đó. Vậy mà em nói dối là bên bán bảo hiểm.. Tại sao vậy? Trúc Dạ Nguyệt, em giải thích đi.. tại sao vậy?"