Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 20



Tình huống trở nên hết sức phức tạp, Lâm Mộ Đông giơ cánh tay lên, trong phút chốc rơi vào chấn động. Mấy tên vận động viên ngoại quốc đấy đều đã chịu thua, còn mỗi tên tóc đỏ thì thẹn quá hóa giận, cực nhọc thở ra một hơi,  sau đó vừa khua chân múa tay vừa nói cái gì mà phải xông lên chỗ Lâm Mộ Đông. Chỉ còn lại vài tên không cản hắn lại được, vốn dĩ bị dọa cho đi cũng không nỗi. Mấy tên này sớm đã hoang mang lo sợ, kinh ngạc đứng một bên, trơ mắt nhìn sự cố chỉ diễn ra chốc lát.

Tên tóc đỏ đau đến nỗi xanh hết cả mặt, vẫn nhẫn nhịn hết sức không kêu lên, biểu cảm trở nên vặn vẹo vô cùng. Cánh tay hắn một chút sức lực cũng chẳng còn, cứng ngắt một chỗ, có muốn động cũng không dám động. Lông mi của Diệp Chi run lên, tiếng nức nở mềm yếu thoát ra, nước mắt cô vẫn lách tách rơi.

Lâm Mộ Đông trầm mặc một lúc, bỏ tay ra bước đến chỗ cô, một tay nhẹ nhàng dẫn cô lại bên mình. Sau đó yên lặng gọi cấp cứu và liên đoàn bắn súng ở Busan.

Sự việc được giải quyết theo từng bước một, tên tóc đỏ ôm lấy cánh tay bị dẫn lên xe cứu thương, mấy tên vận động viên ngoại quốc kia đều bị mang đi nghiêm túc điều tra, liên đoàn sẽ dựa theo tính chất của hành vi mà xử phạt tương ứng.

Cô gái đội y của đội tuyển Trung Quốc khóc rất dữ dội, vừa nhìn là biết đã bị dọa cho sợ rồi. Thậm chí nhân viên của liên đoàn bắn súng đến điều tra cũng cảm thấy khó xử mà dẫn huấn luyện viên Lâm đi phối hợp điều tra, sau đó lại an ủi cô vài câu, liên tục cam đoan mà lặp lại rằng Lâm Mộ Đông đang phòng vệ chính đáng, nên sẽ không chịu truy cứu bất cứ trách nhiệm nào cả, nhân viên đó nói xong liền vội vàng dẫn mấy tên vận động viên kia lên xe..

Mấy tuyển thủ của các nước khác đang đi luyện tập vẫn chưa trở về, số người còn lại ở khách sạn không có mấy ai, trước cửa khách sạn náo loạn một trận, sau đó lại yên tĩnh trở lại. Lâm Mộ Đông tiễn người của liên đoàn bắn súng đi, ánh mắt lại thay đổi nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh mình. Vừa nãy có khá nhiều người, Diệp Chi luôn nắm cổ tay áo của anh, không hề rời khỏi anh nửa bước, sau một hồi bình tĩnh trở lại thì nước mắt không còn rơi nhiều như lúc ban đầu nữa. Nhưng nước mắt chưa vơi đi, khóe mắt vẫn còn đang đỏ như cũ, gương mặt xinh như búp bê của cô vẫn còn ướt đẫm nước mắt, Diệp Chi vẫn đang khóc thút thít.

Lần này Lâm Mộ Đông không gạt tay cô ra nữa. Không những không rút tay đi mà Lâm Mộ Đông còn đưa tay lên phía trước định đặt lên mặt Diệp Chi, ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt của Diệp Chi, khẽ chau mày lại. Cảm thấy tư thế nắm tay áo Lâm Mộ Đông thoải mái hơn nhiều, Diệp Chi dụi dụi mắt, cẩn thận nghiêm túc ngẩng mặt lên:”Huấn luyện viên Lâm…”

Giọng của Diệp Chi vẫn còn chưa thông suốt, mới nói được vài câu, thì vẫn tiếp tục khóc thút thít. Xem ra Lâm Mộ Đông không thể nào liên hệ cảnh bẻ tay hồi nãy với bây giờ lại với nhau được.

Bình tĩnh mà nói, đối với việc người của liên đoàn bắn súng ngầm thừa nhận chuyện Lâm Mộ Đông bẻ tay của tên tóc đỏ hồi nãy, thì Lâm Mộ Đông cảm thấy quả thật có điểm không hợp lý.

Tự vệ không xem là vi phạm quy định, còn tên tóc đỏ kia nhất định sẽ bị cấm thi đấu, cánh tay có điều trị tốt hay không cũng không có gì khác biệt. Ý nghĩa của quyết định lần này ngoài việc cung cấp thêm chuyện phiếm trên phố ra thì nó cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

Rõ ràng Diệp Chi bị dọa không ít, Lâm Mộ Đông không có ý định nhắc lại chuyện này, giọng anh nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:”Đói chưa?”

Chủ đề bị chuyển thực sự quá nhanh, Diệp Chi phải mất vài phút mới hiểu ý của Lâm Mộ Đông, nước mắt giàn giụa trên mặt, ngẩng đầu lên mà gật đầu.

Lâm Mộ Đông ngước mặt lên quét mắt qua xung quanh một vòng, tay phải nhẹ nhàng giơ ra, đợi Diệp Chi túm lấy cổ tay áo mình ngoan ngoãn đi theo anh, Lâm Mộ Đông dẫn cô qua mấy góc đường, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi 7-eleven. Diệp Chi bị bỏ lại chỗ ghế cao ở gần cửa ra vào,  nhìn Lâm Mộ Đông mua một phần Oden, một phần mỳ Ý sốt thịt băm, sau đó đưa cho nhân viên cửa hàng dùng lò vi sóng làm nóng hai phần, lại mua thêm hai ly trà táo chua nóng hổi, bịt giấy ướt rồi đi ra.

Đây đều là đồ ăn nhanh của cửa hàng tiện lợi, bao bì đơn giản, ngay cả giấy màu gỗ bọc ở ngoài ly oden cũng tỏa ra sự lạnh nhạt nghiêm túc. Lâm Mộ Đông để đồ xuống, nhìn quầng mắt còn đỏ của Diệp Chi mà đứng im một hồi, sau đó xoay người đến tủ bán đồ nóng lại mua thêm hai cái bánh bao sữa hình vịt con.

Diệp Chi mở to mắt nhìn huấn luyện viên Lâm luôn lạnh lùng nghiêm khắc cầm hai cái bánh bao sữa hình vịt con màu vàng, cẩn thận mà đặt xuống bàn trước mặt cô.

“Ăn chút đồ đi.”

Hình như lại dọa sợ Diệp Chi nữa, Lâm Mộ Đông cúi người giúp cô mở hộp mì Ý ra, giọng anh nhẹ nhàng ấm áp hơn mọi khi:”Đừng khóc nữa.”

Trong cửa hàng tiện lợi rất ấm áp, tiếng đi lại của nhân viên trong cửa hàng không lớn, âm thanh chào đón của cửa ra vào một lúc lại bị đẩy ra phát tiếng “ting ting”, tiếng nồi Oden sôi ùng ục,

Oden trong tiếng Nhật được gọi là (おでん), ngoài ra còn được gọi là misodengaku hoặc dengaku. Đây được coi là một món lẩu kiểu Nhật với cách thức làm thì lại tương tự món hầm, ninh.

Tủ lạnh chạy ù ù. Người huấn luyện viên trẻ tuổi cao lớn đang lặng lẽ cúi người, vai và lưng cong lên hình cung sự sắc bén của thường  nay bỗng dần trở nên mềm mại hơn, đôi mắt anh đen láy trầm tĩnh, như có thể chất chứa mọi sự bất an thấp thỏm của Diệp Chi.

Diệp Chi ngồi một lúc, lấy lại được chút tinh thần, cô khẽ gật đầu hai cái. Ở bên ngoài lạnh đến nỗi mặt cứng hết lại, ở đây một lúc sau mới làm người ta cảm thấy có chút không thoải mái. Diệp Chi muốn lấy khăn ướt lau mặt, nhưng lại bị Lâm Mộ Đông đi lấy trước, lật qua lật lại Diệp Chi vẫn chưa mở được ly Oden.

Khí nóng phủ đầy cái nắp tỏa lên, tay Lâm Mộ Đông đang phủ lên bịt khăn giấy ướt, các khớp ngón tay rõ ràng nhẹ cong lên, xương của bàn tay trắng trẻo hơi gồ lên, trông có vẻ vừa có lực lại vừa chắc chắn. Cách một hồi, Lâm Mộ Đông mới đem khăn giấy qua, giúp cô rút ra một tờ, chuyển qua cho Diệp Chi. Diệp Chi nhận lấy khăn ướt, lau đi vệt nước mắt còn đọng trên mặt. Khăn ướt không lạnh một tí nào cả, nó hơi ấm khi xoa lên mặt, từng chút một lau đi vệt nước mắt của cô, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Chi lại trở lại sự trắng trẻo và sạch sẽ như lúc ban đầu.

Lâm Mộ Đông kéo ghế ra, cùng cô ngồi chỗ ở trước cửa kính. Lúc nãy quá căng thẳng mà không nhận ra, mùi thơm của của đồ ăn bốc lên dẫn dụ Diệp Chi, cuối cùng cô mới nhớ tới chiếc bụng đói cồn càng của bản thân, hoàn toàn quên đi sợ hãi, Diệp Chi cúi đầu ăn liên tiếp mấy cái hết luôn hộp mì Ý sốt thịt băm.

Cô gái này ăn rất nhiệt tình, có thể thấy hai má căng phồng phúng phính hơn, chầm chậm nhai rồi nuốt xuống, gần như chẳng nghe thấy tiếng động nào phát ra.

Lâm Mộ Đông không ăn gì, bưng ly trà táo chua uống hai ngụm, thuận tay để lên bàn.

Mấy nhóm vận động viên lẻ tẻ bắt đầu trở về khách sạn, số người từ từ tăng lên, không ít người còn tranh thủ bàn bạc kỹ năng, thảo luận không ngớt, thỉnh thoảng có người quá tập trung mà vấp phải cửa ra vào, đám người bên cạnh lại cười ồ lên một trận giòn giã.

Dù cho có thành phần suy đồi, có con sâu làm rầu nồi canh, có việc làm không quang minh chính đại, cũng không bao giờ thiếu đi những vận động viên chân chính và luôn nỗ lực. Cốt lõi của thể dục thể thao là luôn thuần thúy và đủ sức để thu hút người khác

Lâm Mộ Đông nhìn một hồi, lại hạ mắt xuống, một ngụm uống hết ly trà táo chua, sau đó đứng lên đem ly không bỏ vào thùng rác.

Diệp Chi đúng là đói thật, mải miết ăn một lúc lâu, kiên trì đem phần mỳ Ý và Oden nhét hết vào bụng. Lại nói nhân viên cửa hàng lấy thêm một phần, đem hai cái bánh bao sữa kia chưa kịp ăn gói lại vào. Một hồi nữa đội tuyển Trung Quốc sẽ quay trở về khách sạn,  sau đó lại tiếp tục thảo luận việc xếp đồi hình thi đấu lần này ở Busan, nói không chừng không biết sẽ họp tới tận lúc nào. Lâm Mộ Đông nhận đồ ăn của Diệp Chi, sau đó dẫn cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Đang chuẩn bị về khách sạn, người luôn đi theo đột nhiên ngừng lại một chút. Lâm Mộ Đông quay người lại hỏi:”Sao vậy?”

Diệp Chi mím môi, sắc mặt lại tái nhợt sau khi được làm ấm bởi điều hòa, nín thở mở túi ra, nhìn vào trong túi.

Kẹo mút vỡ vụn rồi.

Lúc tên tóc đỏ xông lên, Diệp Chi vừa hay cản đường của hắn, bị hắn đụng mạnh vào mới không kịp khóa tay hắn. Cái đụng đó rất mạnh, vai của Diệp Chi bây giờ vẫn còn hơi đau, chắc chắn lúc đó kẹo bị đụng vỡ mất rồi. Ánh mắt của Lâm Mộ Đông hạ xuống, lông mày khẽ nhíu lại. Diệp Chi cúi thấp đầu, nhìn cây kẹo bị vỡ thành từng mảnh, lặng lẽ đứng yên một lúc, khóe mắt thoáng chốc lại đỏ lên. Đã là đội y của đội tuyển quốc gia, thì không thể lúc nào đụng chút là khóc được. Diệp Chi cẩn thận sờ kẹo mút, hối hận mà nghĩ không nên đem kẹo ra ngoài, sau đó khẽ hít một hơi, cố gắng hết sức nhịn đi dòng nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống ở khóe mắt. Không chờ Diệp Chi đem nước mắt cất lại vào trong, trên đầu cô bỗng có một lực nhẹ ấm áp phủ lên. Diệp Chi thoáng giật mình, ý thức mà ngẩng đầu lên.

“Đừng khóc.”

Bàn tay Lâm Mộ Đông phủ lên tóc Diệp Chi, thoáng chốc lại nhẹ nhàng xoa xoa, “Tôi mua lại cho em.”(///^///)

Diệp Chi ngơ ngác, khóe mắt cũng không chịu được, nhanh chóng đỏ lên. Ánh mắt của Lâm Mộ Đông sát về phía cô. Diệp Chi cực kỳ nghe lời, cố gắng không khóc, nước mắt lưng tròng khẽ lay chuyển trong đôi mắt trong vắt.

“Tôi lại mua cho cô.”

Lâm Mộ Đông quen kiệm lời, không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể lặp lại lời hứa ấy thêm lần nữa. Thanh âm vừa trầm vừa ấm áp, lặng lẽ thêm một tầng dịu dàng. Trời râm lại đôi chút, gió lại nổi lên, hoàn toàn không có ánh nắng sáng sủa của buổi sáng. Lâm Mộ Đông nghiêng người để cản gió lại cho Diệp Chi, giọng anh nhẹ nhàng mà vững vàng:”Yên tâm, nó sẽ không hư nữa.”

Vừa nhận được thư xin lỗi của liên đoàn bắn súng quốc tế gửi đến cho đội tuyển Trung Quốc, cả đội trên đường vừa lo lắng vừa gấp gáp trở về khách sạn.

Lúc trước Lâm Mộ Đông chưa nói qua việc súng bị đánh tráo, đến bây giờ Sài Quốc Hiên mới biết chuyện. Nghe nói Lâm Mộ Đông xảy ra xung đột với mấy tên vận động viên ngoại quốc, còn bẻ tay của một trong số đó, càng nghĩ càng lo lắng, không ngừng thúc giục bác tài nhanh chóng chạy về phía khách sạn.

“Không sao cả, liên đoàn bảo là tự vệ chính đáng, không hề vi phạm đến quy tắc..”

Lưu Nhàn cũng sốt ruột, nhìn Sài Quốc Hiên lo lắng đến mức mồ hôi đầy mặt, Lưu Nhàn vẫn cẩn thận mà khuyên giải:”Liên đoàn xin lỗi chúng ta, không phải phạt chúng ta, lúc trở về còn phải bảo bên đó gửi quà bồi thường cho chúng ta nữa.”

Sài Quốc Hiên dùng tay xoa mặt, giọng thấp khàn nói:”Tôi không lo cái đó.”

Hiểu ý của Sài Quốc Hiên, Lưu Nhàn nhíu nhíu mày, cũng yên lặng lại.

Người trong đội thực chất đều rất rõ, Lâm Mộ Đông tính tình lạnh nhạt, nhưng tính khí không hề như vậy, mặc dù hiếm khi nói chuyện với người khác, cũng nhiều là do tính cách, anh rất ít khi không kiềm chế được tức giận.

Người luyện bắn súng là luyện tâm, võ thuật của Lâm Mộ Đông cũng nổi bật nhất trong cái huấn luyện viên, chuyện gì có thể khiến anh ra tay đến như vậy đúng là làm con người ta khó mà đoán ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Bẻ tay của người khác….”

Đội huấn luyện viên vô cùng lo lắng,”Tức giận thành như thế nào? Mấy người đó nói bừa cái gì?”

“Là tôi nghĩ không chu đáo.”

Lông mày Sài Quốc Hiên nhíu chặt lại, “Không nên để mình Lâm Mộ Đông ở lại khách sạn.”

Thấy sắp tới khách sạn, Lưu Nhàn nhịn không được, hít một hơi sâu điều chỉnh lại bầu không khí:”Được rồi, được rồi, nghiêm trọng như vậy làm gì? Không phải nói Lâm Mộ Đông không thích chúng ta quá quan tâm cậu ta sao? Cứ nói chuyện như bình thường đi, để cậu ta thấy chúng ta lo lắng, từ từ điều chỉnh khôi phục lại, không thì càng tệ hơn nữa.”

Sài Quốc Hiên bị Lưu Nhàn nói cho tỉnh ra, xoa xoa mặt, phấn chấn tinh thần lên:”Đúng, cũng không cần nói nhiều làm gì, chuyện này cho qua đi.”

Lưu Nhàn làm việc lâu năm với Lâm Mộ Đông, rất hiểu rõ tính khí của anh, gật đầu mà tán đồng nói:”Năng lực chịu đựng của huấn luyện Lâm chúng ta rất mạnh, chuyện gì cũng có thể chịu được, lúc trở về đừng tỏ thái độ như vậy nữa, thậm chí hành vi cử chi phải như–”

Lưu Nhàn đang nói chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, dùng lực mà dụi hai mắt, hoảng hốt mà nói hết câu:

“như bình thường thôi..!”

Xe chạy rất nhanh, cảnh vật bên ngoài đều lướt qua nhanh chóng. Nhưng nãy Lưu Nhàn loáng thoáng nhìn thấy một người rất giống Lâm Mộ Đông đang đứng ở góc đường, cầm một viên kẹo màu vàng nhạt, cúi đầu để kẹo vào tay một người rất giống cô gái đội y -Diệp Chi.

Không có lời tác giả, mà là lời editor: Soft vl!”