Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 33



Toàn bộ khách sạn bởi vì đột nhiên cúp điện mà tĩnh lặng ngay tức khắc.

Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, trong một mảnh u tối anh chống người đứng dậy.

Lúc anh đi cô gái nhỏ đã buồn ngủ đến mức lung la lung lay, nói không chừng hiện tại đã ngủ say mất, bởi vì chuyện này mà lại đánh thức người ta dậy, ngược lại có thể khiến cô bị dọa thêm lần nữa.

Nội dung cuối cùng mà bọn họ nói chuyện, cũng không tính là khiến người ta vui vẻ cho lắm.

Giấc mơ của cô gái nhỏ chí ít hẳn là tốt đẹp hơn, có nước ngọt, có bánh Thanh Đoàn, có kẹo bông gòn, ấm áp ngọt ngào.

Không nên quấy rầy cô.

Ánh trăng lạnh lẽo bị gió bao trùm lấy, men theo cửa sổ chưa đóng chặt thổi vào bên trong. Thân hình trầm mặc của Lâm Mộ Đông dần dần căng chặt sắc bén, tay phải nhét vào túi quần, lại lần nữa quay về chỗ ngồi.

Lưu Nhàn nhìn chằm chằm vào khe cửa, yếu ớt thở dài một hơi:”Thật thảm quá đi, đèn của lối thoát hiểm lại còn là màu xanh nữa chứ.”

Lâm Mộ Đông:”….”

Thần sắc của anh vẫn lãnh đạm, không chút động đậy mà nghiêng đầu đi, anh khép mắt lại đón lấy cái lạnh thấu xương của đêm khuya.

Lưu Nhàn rất kiên trì, bà giơ cái điện thoại đang mở đèn pin lên lục lọi đồ đạc, ở bên tai anh lảm nhảm lảm nói:”Nếu như đúng lúc đang tắm rửa, thế thì càng thảm hơn. Chưa kể mở đèn pin, tắt đèn pin thì sao đây? Không mở thì thật sự nhìn không rõ, nếu mở hiệu quả lại càng đáng sợ hơn nữa, trong gương có một vòng sáng, trong vòng sáng có một người….”

Bả vai Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng siết chặt lại.

Lưu Nhàn thật không dễ gì mới tìm được hai cái đèn bàn nhỏ, cắm vào cục sạc dự phòng rồi mở công tắc, bà lắc tới lắc lui trước mặt mình:”Cô gái nhỏ dễ tự mình hù mình lắm nha. Con gái nhà tôi bình thường đừng nói là cúp điện, chỉ cần tắt hết đèn đi, một mình nó ngồi ở đầu giường cũng có thể bị dọa đến bật khóc……”

Giọng nói của bà còn chưa dứt, Lâm Mộ Đông đã đột ngột đứng bật dậy.

Cửa chống trộm của khách sạn đã có tuổi nên khẽ lung lay vài cái.

Lưu Nhàn nhướng chân mày, nhìn thấy bóng lưng của huấn luyện viên Lâm mất hút sau cánh cửa, bà yên tâm mà bật mở ngọn đèn dự phòng cuối cùng lên.

Điều kiện cơ sở hạ tầng của khách sạn có hạn, thông báo tu sửa sự cố ngừng điện rất nhanh đã được gửi đến điện thoại của mỗi người dẫn đội, trong hành lang vang lên một tràng tiếng ồn ào náo động ngắn ngủi, rồi lại trở về với yên tĩnh.

Lâm Mộ Đông đứng ở trước cửa phòng Diệp Chi, anh muốn gõ cửa, tay vừa giơ lên lại thả xuống.

Lần tiên tiên dọa con người ta khóc cũng là trong trường hợp thế này đây.

Không muốn lại dọa đến Diệp Chi, Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, dựa vào bên cửa, tận lực khiến giọng nói trở nên ôn hòa hơn:”Là anh đây. Cúp điện rồi….”

Vừa mới lên tiếng, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh”rầm”vô cùng rõ ràng.

Trái tim Lâm Mộ Đông phút chốc như treo lên cao.

Trong phòng không nhìn rõ mọi thứ, nói không chừng sẽ va đụng vào đâu đó. Lâm Mộ Đông lo lắng cô gái nhỏ sẽ bất cẩn bị thương, ngữ khí anh dịu dàng, chỉ đạo cho cô từng chút từng chút một:”Bình tĩnh một chút, trước tiên mở rèm cửa sổ ra đã, nhìn thấy mọi thứ mới di di chuyển…”

…………

Cách âm ở đây thực sự không tốt, Lâm Mộ Đông đứng cách một cánh cửa, vẫn nghe thấy động tĩnh ở bên trong truyền ra ngoài, gần như cũng có thể mang máng hình dung ra đường lối hành động của cô gái nhỏ.

Kéo rèm cửa ra, xê dịch cái ghế, xác nhận đường lối có thể đi ra ngoài, đi vòng qua cửa mở cửa ra…..

Tiếng bước chân lạch bạch lạch bạch dừng lại trước cánh cửa, cửa được mở ra thành một khe hở nhỏ, một cái đầu nhỏ ló liền ra ngoài.

Đôi mắt của Diệp Chi dần dần trừng to hơn, cô nhìn vào phông cảnh ở sau lưng Lâm Mộ Đông.

Đèn chiếu sáng ở xung quanh đều tắt ngúm hết, trong hành lang cũng tối đen một mảnh, bóng ngược của những nhành cây lởm chởm xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào trong, gió thổi mạnh đến mức chói tai, gào thét dữ dội khiến các nhành cây lung lay như muốn đổ ngã.

Một mảnh u tối, chỉ có ánh đèn màu đỏ của lối ra và ánh đèn màu xanh của lối thoát hiểm là còn sáng, hai loại màu sắc chói mắt kết hợp ăn ý với nhau, nhìn thế nào cũng đều khiến người ta không nhịn được cảm thấy hoảng loạn.

Cô gái nhỏ lúc này mới cảm thấy sợ hãi, nhẹ nhàng run rẩy vài cái, rồi nuốt một ngụm nước bọt.

Lâm Mộ Đông cúi đầu, nhìn vào cô gái nhỏ mở cửa ra ngược lại bị dọa sợ, anh im lặng khẽ nhíu chặt mày.

Vẫn là không nên đến mà.

Diệp Chi có lẽ đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, trên người cô đã thay một bộ đồ ngủ hươu nhỏ màu vàng cam, nút áo ở cổ áo vẫn chưa gài lại, trên má hiện ra một màu hồng phấn vì bị nóng, mái tóc ngắn bình thường suôn mượt giờ đây hơi có chút rối loạn, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo trông như những sợi bông mềm mại.

Cửa sổ của gian phòng lớn từ đầu đến cuối luôn rộng mở, trên người Lâm Mộ Đông quá lạnh, anh không muốn Diệp Chi bị lạnh, nên bước lùi về sau nửa bước, bỗng nhiên tay áo nhẹ nhàng bị nắm lấy.

Bàn tay của cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, nắm lấy tay áo của anh. Trông như một chú chuột hamster vừa tỉnh ngủ, ló ra nửa bả vai cảnh giác mà nhìn nhìn hai bên, rồi nhanh chóng đem huấn luyện viên Lâm nửa đêm đến gõ cửa tha vào trong phòng, khóa trái cửa lại.

Động tác giống y chang như khi đó cả hai cùng nhau ở trong phòng nghỉ ngơi dùng lò vi sóng.

Thậm chí còn thuần thục hơn cả khi đó nữa.

Lâm Mộ Đông còn chưa kịp hồi thần, đã bị cô kéo vào và đứng yên trong căn phòng ấm áp.

Nhiệt độ ấm áp trong căn phòng bao trùm lấy anh, mùi thơm êm dịu nhàn nhạt cũng theo đó quanh quẩn ở giữa mũi.

Diệp Chi nhoài người bên cánh cửa, cẩn thận nhón mũi chân lên, liếc nhìn động tĩnh bên ngoài thông qua mắt mèo trên cửa.

“Bên ngoài thật đáng sợ……”

Cứu huấn luyện viên Lâm ra khỏi bầu không khí quỷ dị ấy đương nhiên là trách nhiệm không thể chối từ của đội y, bản thân Diệp Chi cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kéo Lâm Mộ Đông vào trong phòng, cô nắm chặt tay áo của anh dè dặt nhìn ra bên ngoài:”Là….cúp điện rồi sao ạ?”

Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm nhìn.

Đồ ngủ của cô gái nhỏ có chút rộng, tay áo rộng rãi một mực che mất đầu ngón tay. Có lẽ là bởi vì căng thẳng, nên đầu ngón tay thon nhỏ của cô dùng sức siết chặt tay áo anh, khiến nó hiện lên một màu trắng nhàn nhạt.

Nhưng cô vẫn là run lẩy bẩy dũng cảm đứng chắn trước mặt của anh.

Lâm Mộ Đông gật gật đầu, một tay khép lại nắp đậy của mắt mèo:”Cúp điện tu sửa, vừa mới thông báo thôi.”

Diệp Chi thở phào một hơi:”May quá may quá……”

Không phải thế giới hủy diệt xác chết bao quanh là được rồi.

Diệp Chi yên tâm hơn, cô vỗ vỗ lồng ngực, quay qua dũng cảm mà an ủi Lâm Mộ Đông:”Một lúc nữa nhất định sẽ sáng lại thôi.”

Bên ngoài đáng sợ như thế, huấn luyện viên Lâm có lẽ cũng là không dám đi nên mới gõ cửa phòng cô đây mà, đợi một lát nữa có điện lại, thế thì có thể yên tâm rời đi.

Những thước phim kinh dị cứ lẩn quẩn ở trong đầu cô cuối cùng từng bộ từng bộ lại trở nên chân thực hơn, Diệp Chi cổ vũ cho bản thân mình, cô kéo lấy tay của Lâm Mộ Đông, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ trốn mất.

Lâm Mộ Đông bị cô kéo lấy, anh khẽ cúi đầu.

Bản thân cô gái nhỏ vẫn còn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bàn tay chớp mắt lại trở nên lạnh lẽo. Nhưng giọng nói vẫn là dịu dàng mềm mại, trong căn phòng chỉ còn lại ánh trăng, trông như được phủ lên một lớp đường kính mong mỏng vậy.

Sáng rực trong vắt, lanh lãnh véo von.

Bàn tay ấy vẫn đang nắm lấy bàn tay của anh, bàn tay của cô gái nhỏ mềm như bông, kéo theo anh lần mò đi đến bên cạnh cái bàn, cô không bởi vì cuộc đối thoại trước đó mà sinh ra chút khúc mắc không vui nào.

Trong phòng rất ấm áp, từng chút từng chút đuổi bay đi ý lạnh ở trên người anh.

Tầm mắt của Lâm Mộ Đông dán sát vào cô.

Anh không có cưỡng lại lực đạo của cô, được cô dắt đến bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút, dựa vào khung cửa sổ, anh nhìn vào cô gái nhỏ lại bận rộn chạy đi kéo ghế đến.

Trong căn phòng mờ tối tầm nhìn thực sự có hạn, Diệp Chi đi rất dè dặt, nhưng dưới chân vẫn không cẩn thận mà vấp phải cái gì đó.

Có một bàn tay kịp thời đỡ lấy cô.

Diệp Chi nháy nháy đôi mắt, ôm lấy cái ghế ngẩng đầu lên.

Lâm Mộ Đông hơi rũ mi mắt, đôi mắt an tĩnh ngưng đọng rơi lên trên người cô, một tay anh đỡ lấy cánh tay của cô, đáy mắt sâu xa trông như ánh trăng chiếu rọi bên ngoài cửa sổ.

Trọng lượng của cái ghế kia có chút nặng, được anh tiện tay đón lấy đặt xuống đất, nhưng anh không ngồi, mà vẫn dựa vào bên khung cửa sổ.

Thân hình của anh thực sự đã có chút gầy ốm, nhưng vẫn có cơ bắp lưu loát dẻo dai, vốn không cảm thấy gầy nhom mỏng manh. Nhưng xương bả vai của anh vẫn rất sắc bén, cho dù là thả lỏng dựa vào bên cửa sổ như thế này, cũng vẫn đổ xuống một cái bóng trầm tĩnh cao thẳng lại rõ rệt.

Nhịp tim của Diệp Chi bỗng dưng đập có chút nhanh.

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn vào cô.

“Hôm nay…”

Lâm Mộ Đông nhẹ giọng mở miệng, giọng nói hơi khàn, anh giơ tay lên sờ sờ mái tóc của cô gái nhỏ:”Xin lỗi em.”

Diệp Chi ngẩng mặt lên, con ngươi trong vắt nghi hoặc khẽ mở to hơn.

Lâm Mộ Đông đánh giá cô một lúc, bản thân anh yên lặng mà khẽ cong cong khóe môi, lắc lắc đầu:”Sau này sẽ không thế nữa.”

Lúc ở hành lang giải tán không vui vẻ, cả hai người đều quên hết, cô gái nhỏ dường như còn chưa kịp phản ứng lại sự buồn bã của nửa nhịp trước.

Cũng không biết sau này lỡ như thật sự cãi nhau với người khác thì phải làm thế nào đây.

Có lẽ là ở nơi này thật sự quá thoải mái, bỗng nhiên anh lại nhọc tâm nghĩ đến chuyện chẳng có chút liên quan nào. Lâm Mộ Đông không giải thích gì thêm, anh chỉ lại lần nữa cúi đầu xuống, nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ khẽ dùng sức.

Diệp Chi có chút không phản ứng kịp, thuận theo lực đạo của anh cô khẽ nhích về phía trước, ngẩng mặt lên.

“Đều đã qua rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Lâm Mộ Đông khẽ cúi đầu, anh đảm bảo với cô, giọng nói nhẹ nhàng gần như mang theo chút dịu dàng và hơi khàn:”Anh nghỉ ngơi một lúc đây.”

Chiều cao của hai người vốn dĩ đã chênh lệch nhau không ít, hiện tại Lâm Mộ Đông đang nửa ngồi trên bệ cửa sổ, cái chiều cao tiêu sái ấy bị bả vai thả lỏng làm mơ hồ đi.

Trong căn phòng mở tối yên tĩnh, tất cả mũi nhọn ở trên người anh đều bị sự ôn hòa làm phai nhạt đi,  từ đầu đến cuối sống lưng thẳng tắp rộng rãi ấy gần như thấp thoáng lộ ra chút mệt mỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu, anh khẽ cúi người tựa lên bả vai của cô gái nhỏ.

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô chủ động dang tay ra ôm chầm lấy anh.

Giống như có thể cảm nhận được tình huống hiện tại của anh, cô gái nhỏ không giống bất cứ người nào đã từng chữa trị cho anh, họ luôn không ngừng truy hỏi về vấn đề của anh, muốn anh trả lời suy nghĩ, nhưng cô thì chỉ an an tĩnh tĩnh để cho anh dựa vào, cánh tay vòng qua lưng anh, nỗ lực nhón chân lên để cho anh dựa được thoải mái hơn một chút, một tay nhẹ nhàng câu lấy cổ của anh.

Nhiệt độ ấm áp rơi ở giữa trán, lưu lại một chút sức nặng ấm áp.

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, cánh tay phút chốc siết chặt lại, rồi lại chậm rãi thả lỏng ra, anh vẫn duy trì khoảng cách và lực đạo ở trước mắt.

Tâm trạng ở đáy lòng dần dần được xoa dịu hoàn toàn thỏa đáng, Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, anh lại lần nữa đứng lên, tiện thể đem cô gái nhỏ đang cố nhón chân kéo vào trong lòng nhẹ nhàng ôm lấy.

Đang định bỏ tay ra, bỗng nhiên Diệp Chi nhúc nhích ở giữa cánh tay của anh.

Lực đạo mềm mại nhẹ nhàng đẩy lồng ngực anh ra, một cái đầu nhỏ chui ra ngoài, cô kiên nhẫn nói:”Cho nên…..rốt cuộc là anh xin lỗi cái gì thế?”

Lâm Mộ Đông vô thức nín thở, sau đó lại chậm rãi thở ra, khóe môi không chút vết tích khẽ cong lên, sau cùng anh xoa xoa đầu của cô gái nhỏ, cuối cùng buông hai tay ra.

Lâm Mộ Đông lục lọi trong túi áo, anh đem một viên kẹo sữa đặt ở bên cạnh gối nằm của Diệp Chi, giọng nói ôn hòa trong trẻo:”Không có gì đâu, em mau đi ngủ đi.”

Anh là lo lắng Diệp đội y sợ tối, nên mới nhanh chóng chạy qua đây xem thử, hiện tại nhìn Diệp Chi xem ra một chút cô cũng không sợ, anh cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa.

Lâm Mộ Đông đặt viên kẹo xuống, giúp cô xê dịch ghế ngồi đến đầu giường, rồi mới đứng dậy rời đi.

Diệp Chi bị dọa một phen:”Anh đợi chút……”

Bước chân của Lâm Mộ Đông khẽ ngừng lại, mượn ánh trăng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, cuối cùng anh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra dưới đất đâu đâu cũng đều trải đầy luận văn.

Có cao có thấp rải rác đan xen, trải dài đến tận góc rẽ hàng lang, ở giữa chỉ chừa lại một lối đi chật hẹp.

Bên cạnh giường còn có một quyển sách tiếng Anh chuyên ngành nằm úp ngược có lẽ là bị rớt xuống, bìa giấy bằng đồng cứng dát vàng, nhìn vào liền biết trọng lượng không nhẹ.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra lý do tại sao cô gái nhỏ lại nhất định muốn kéo tay bản thân mình vào phòng, cũng đại khái biết được âm thanh đổ vỡ ban nãy là từ đâu mà đến. Lâm Mộ Đông kịp thời thu lại bước chân, một tay chống vào mép giường, đang muốn đứng thẳng lên, bỗng nhiên chân mày khẽ nhíu lại.

Bên dưới tấm chăn cũng có một thứ gì đó cứng ngắc, không nặng không nhẹ mà cấn vào tay anh.

Bởi vì động tác vô ý vừa nãy của anh, nên món đồ đó cũng theo đó mà rơi ra ngoài, vừa hay chạm vào nút nguồn, có một luồng sáng bất ngờ chiếu sáng cả một khu vực nhỏ ở đầu giường.

Là một cây đèn pin dạng bút, bên cạnh còn trải đầy mấy tờ giấy luận văn, được dán không ít giấy note, có mấy trang còn được gấp góc, tất cả đều được ghi chú chi chi chít chít.

Ánh sáng quá tối, nhìn không rõ nội dung được viết là gì.

Hình dạng của tấm chăn gần như vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, vừa nhìn liền biết là cô gái nhỏ chui hết cả người vào trong chăn, lén lút bật đèn pin lật luận văn viết ghi chú, cái bàn vuông nhỏ ở bên cạnh giường còn đặt một ly cà phê thật đậm.

Nhìn trông vô cùng giống những sinh viên y khoa ở bị chìm sâu vào vòng xoáy thi cử ở trong ký túc xá.

Khó trách cô thậm chí còn không phát hiện đã cúp điện.

Nhớ đến mùi hương cà phê nhàn nhạt ở trên người của Diệp Chi mấy ngày nay, Lâm Mộ Đông chụp lấy cái đèn pin nhỏ xém chút nữa đã lăn xuống đất, đặt lại lên giường, tầm mắt chuyển hướng đến Diệp Chi.

Cô gái nhỏ bị bắt tại trận cũng đang âm thầm liếc nhìn anh.

Diệp Chi hiển nhiên đã không còn sợ anh nữa, cô trung thực đứng ở bên cạnh, cần cổ trắng nõn thon dài khẽ rụt lại, chân mày đuôi mắt đều ngoan ngoãn mà rũ xuống, hoàn toàn biến thành dáng vẻ khiêm tốn nhận sai.

Cô đường đường chính chính, quang minh chính đại, đứng ở trước mặt anh từng chút từng chút lết đến bên cạnh giường, tinh vi mà khều khều lấy đống lộn xộn kia, rồi chậm rãi đem từng món từng món giấu ở phía sau lưng.

Lâm Mộ Đông:”….”

Không lo liệu việc nhà không biết củi gạo mắc rẻ, có nuôi con mới biết lòng cha mẹ.

Huấn luyện viên Lâm năm nay 25 tuổi, cuối cùng, lần đầu tiên anh đã nhận thức được nỗi đau đầu thật sự của đội trưởng Sài kiêm chức vụ người cha già.