Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 38



PTSD: Rối loạn căng thẳng hay tâm lý sau chấn thương.

Lâm Mộ Đông rũ mắt, an an tĩnh tĩnh mà mặc cô hành động.

Lực đạo của Diệp Chi vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại, cách một lớp quần áo dán vào lưng anh, từng cái vỗ nối tiếp nhau, kiên nhẫn lại dịu dàng.

Trên người cô dường như cũng mang theo một chút hương thơm ngọt ngào của dâu tây sữa, trán dán trán, gần như có thể cảm nhận được luồng khí yếu ớt của lông mi khi nhấp nháy, hơi thở dịu dàng nhẹ nhàng phả ra ở bên má của anh.

m thanh huyên náo ở xung quanh đều giống như nương theo đó mà bay xa đi.

Cách một lúc sau, Lâm Mộ Đông mới nhỏ giọng lên tiếng: “ Giáng Sinh vui vẻ. ”

Diệp Chi cong cong đôi mắt, cô khích lệ mà xoa xoa vài cái cuối cùng ở trên lưng của huấn luyện viên Lâm, kéo lấy tay của anh: “ Bây giờ ít người, chúng ta qua đó nhanh đi. ”

Không kịp hồi thần, Lâm Mộ Đông đã bị cô nắm lấy, chen vào dòng người đã giải tán bớt.

Những con búp bê hoạt hình chào hàng đã đi xa, không ít trẻ con cũng bám theo nô đùa, trước quầy hàng cuối cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.

Là một quầy hàng phong cách Nhật Bản.

Trên đó được bày không ít những món đồ nho nhỏ, kẹo bông gòn tạo hình hoạt hình, búp bê nhỏ bằng gốm sứ, búp bê bằng vải, còn treo thêm một cái mặt nạ tạo hình hồ ly trắng. Tiểu hồ ly dễ thương cười cong cong đôi mắt, tô điểm thêm hoa anh đào màu hồng nhạt, vòng mắt lộ ra được tỉ mỉ tô thành màu yên chi.

Nhìn vào trông chẳng có tí không khí Giáng Sinh nào cả.

Bên cạnh là bộ vòng và bãi sân bắn súng, thứ bắt mắt nhất chính là một quầy hàng súng nhựa, dựng một tấm bia giấy, chủ quầy còn đang lớn tiếng mời gọi khách hàng.

Đến công viên giải trí đa phần đều là những cặp tình nhân trẻ tuổi, không ít người đều đang hưng phấn chơi thử, những thứ trên quầy hàng chắc hẳn đều là phần thưởng cho người chiến thắng.

Lâm Mộ Đông đối với những thứ này không quá hiểu biết, nhìn thấy cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng sờ sờ cái này nhìn nhìn cái kia, anh sờ sờ mái tóc của cô, khẽ cúi đầu xuống: “ Anh đi mua nước ép lê nóng, em ở đây đợi anh nhé. ”

Ánh mắt Diệp Chi bừng sáng, cô ngẩng mặt lên: “ Có thể xin hai trái sơn trà không ạ?”

Ánh mắt Lâm Mộ Đông dịu dàng, anh cầm găng tay đưa qua cho cô, rồi gật gật đầu.

Cô gái nhỏ vừa ăn hết một cây kem, bàn tay đã lạnh băng. Lâm Mộ Đông thấy cô đeo lại găng tay đàng hoàng, anh dặn dò Diệp Chi đứng đợi trước quầy hàng không được chạy lung tung, sau sau đó chạy đi về phía quầy hàng bán nước ép lê ở cách đó không xa.

Diệp Chi đứng trước quầy hàng vòng quanh một lúc, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.

“ Là Diệp đội y đó sao? Thật không ngờ đến có thể gặp cô ở đây!”

Thần sắc của người ở sau lưng có chút vui mừng, đi về phía cô, chủ động duỗi tay ra: “ Tôi là đội y tùy đội của đội tuyển quốc gia H, hôm đó ở bên cạnh sân thi đấu tôi đã nhìn thấy cô. Cô đã dùng cách thức của Trung Quốc các cô để giúp đội viên nới lỏng gân mô sao? Hiệu quả đúng thật vô cùng tốt, bọn tôi cũng rất muốn học hỏi theo…….. ”

Tiếng Anh của anh ta có chút khẩu âm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghe hiểu, anh ta chủ động lấy thẻ công tác ra, đưa cho cô nhìn.

Diệp Chi có chút không thích ứng được với kiểu tám chuyện như thế này, cô liếc nhìn phương hướng Lâm Mộ Đông rời đi một cái, rồi nắm lấy bàn tay anh ta vừa duỗi qua: “ Xin chào. ”

Đội y của nước H rất nhiệt tình, cười cười cùng cô hàn huyên: “ Diệp đội y cũng là đến đây đón Giáng Sinh hay sao? Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy cô và huấn luyện viên Lâm của đội các cô ở cùng nhau……cô là muốn tìm cách chữa trị giúp anh ta sao?”

Chuyện Lâm Mộ Đông bởi vì bị thương nên về hưu vốn không phải chuyện bí mật, nội bộ vận động viên càng nhiều người biết hơn, trong đội ngũ của đội quốc gia H có người biết không có có gì kỳ lạ.

Diệp Chi mím mím khóe môi, không lên tiếng mà gật gật đầu.

Quầy hàng bán nước lê ép có chút xa, cô đặt đồ vật ở trong tay xuống, muốn đi tìm Lâm Mộ Đông, đội y của nước H ở bên cạnh bỗng nhiên đè thấp âm giọng.

“ Có câu nói này nói ra có thể không thích hợp cho lắm……nhưng tôi khuyên cô, nếu như muốn tìm một đầu đề, thì nên đi tìm một cái càng có giá trị hơn đi, đừng mãi lãng phí thời gian trên người của anh ta nữa. ”

Diệp Chi nhíu nhíu mày: “ Cảm ơn anh, tôi biết rõ tôi đang làm gì. ”

“ Có thể cô không hoàn toàn biết rõ. ”

Đội y của nước H ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, âm giọng càng đè thấp hơn nữa: “ Thầy hướng dẫn của tôi đã từng giúp anh ta làm tư vấn tâm lý, vấn đề của anh ta căn bản không xuất phát từ bàn tay……cho dù cô có chữa khỏi cho anh ta, không còn chút vấn đề gì nữa thì cũng thế mà thôi. Anh ta vĩnh viễn đều không thể chạm vào súng được nữa. ”

“ Trái tim của anh ta kết trên khẩu súng. Mỗi lần bóp cò, đều sẽ khiến anh ta chìm sâu vào hồi ức lúc bị chấn thương, anh ta sẽ nhìn thấy hồi ức đáng sợ nhất của anh ta, anh ta sẽ đem tất cả sai lầm và kết quả của khi ấy đều đổ hết lên người của bản thân mình……hiện tại cô thấy anh ta rất bình thường, nhưng thực ra anh ta vô cùng nguy hiểm. Bệnh nhân PTSD rất dễ bị kích thích, một khi mất kiểm soát, nhất định sẽ làm người bên cạnh mình bị thương.

Thần sắc của đội y nước H có chút cảm thông: “ PTSD thật khó để chữa khỏi, càng đừng nói đến anh ta vẫn còn ở trong đội bắn súng. Mục đích chữa trị của các cô chính là vì muốn để anh ta có thể cầm súng trở lại, nhưng mỗi lần cầm súng đều sẽ khiến cho trạng thái của anh ta càng thêm chuyển biến xấu……đây là một nút thắt không thể nào giải được, anh ta đã vô dụng. ”

Diệp Chi mím chặt khóe môi, sắc mặt cô có chút trắng bệch.

Đội y của nước H thở dài một hơi, anh ta dẫn dắt từng bước: “ Cô là nghiên cứu sinh tiến sĩ trẻ tuổi nhất của phòng thực nghiệm Hoffman. Chúng ta là người cùng ngành, tôi rất tán thưởng cô, tài hoa của cô không cần phải lãng phí như thế này, càng không cần mạo hiểm như thế này…….. ”

Anh ta còn chưa nói xong, bất cẩn ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên sắc mặt của anh ta thay đổi, chớp mắt liền cứng đơ không dám nói nữa.

“ Tôi và anh không phải người cùng ngành, thưa anh. Là nhà tư vấn tâm lý thì không được đem thông tin của người bệnh tiết lộ ra ngoài, người thầy đó của anh là một người hành nghề không hợp cách. ”

Diệp Chi không chú ý đến biến hóa của anh ta, cô nhẹ giọng mở lời, cô tức giận đến mức giọng nói có chút run rẩy: “ Tôi muốn chữa trị cho huấn luyện viên Lâm, cũng không chỉ là vì muốn để anh ấy cầm súng lại. ”

Cô nhớ đến cái hôm thoát ra khỏi vòng vây của phóng viên.

Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, cánh tay căng chặt đến mức gần như cứng đờ, anh an ủi cô từng chút từng chút, bảo cô đừng sợ.

Dùng hết sức khiến lực đạo dịu dàng trở lại.

Lâm Mộ Đông chỉ là trầm mặc xa cách, không có phản ứng bất thường quá khích, không có mất kiểm soát, thậm chí vẫn ở trong đội bắn súng, cho nên cô chưa bao giờ đem cái danh từ này áp đặt lên người anh.

PTSD, rối loạn căng thẳng hay tâm lý sau chấn thương, hồi tưởng, tê liệt, trốn tránh, cảnh giác cao, có tính công kích.

Những điều đó là dùng để tự vệ, phải thu mình lại, không biết có bao nhiêu đớn đau.

Diệp Chi trừng anh ra, khóe môi đã mím chặt đến mức không chút huyết sắc, lồng ngực khẽ nhấp nhô: “ Tôi muốn anh ấy không đau. Đợi tay khỏi, anh ấy muốn làm cái gì đều được. Anh ấy muốn cầm súng thì cầm, không muốn cầm thì không cầm, anh ấy không muốn lấy súng còn có thể lấy tôi…….. ”

Cô gái nhỏ tức hỏng đến hỏng, lại không biết cãi nhau với người khác, cô vừa bất cẩn liền tự mình ăn nói linh tinh trước.

Diệp Chi dùng lực cắn cắn môi dưới, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cô xoay người muốn đi tìm Lâm Mộ Đông.

Cô vẫn luôn không phát hiện ra phía sau có người đứng đấy, tức giận bừng bừng xoay người đi, chưa kịp cất bước, đột nhiên cô đã đâm vào lồng ngực từ đầu đến cuối luôn trầm mặc đứng ở sau lưng mình.

Diệp Chi giật cả mình, muốn ngẩng đầu lên, chợt bị một bàn tay nhẹ nhàng đè đầu lại.

Xúc cảm ấm áp rất quen thuộc, áp sát ở sau đầu của cô, xoa vò an ủi cô, để tựa vào bả vai của mình.

Vành mắt Diệp Chi bỗng nhiên nhụt chí mà nóng bừng lên.

Bất luận thế nào cô cũng không muốn bật khóc ở trước mặt loại người như thế này, cô cắn chặt môi, nhẹ nhàng cọ cọ vào bả vai của Lâm Mộ Đông, đem tất cả hơi nước đều ém xuống lại.

Lâm Mộ Đông bảo vệ cô, anh khẽ cúi đầu.

Cô gái nhỏ chui vào bả vai anh dụi dụi vào anh, vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại, trông như một con vật nhỏ chịu ủy khuất vậy, bả vai mỏng manh căng chặt đến mức nhẹ nhàng run rẩy, một tay cô dùng sức nắm lấy tay áo của anh.

Lâm Mộ Đông im lặng khép mắt lại, đáy lòng đau đớn như bị kim đâm.

Ánh mắt anh dần dần lạnh lẽo trở lại, không mang chút nhiệt độ mà rơi lên trên người người đội y của nước H đến động đậy cũng không dám động đậy kia.

Đội y của nước H sắc mặt trắng bệch, tầm mắt nhanh chóng dời đi, chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.

Lâm Mộ Đông không để ý đến anh ta, một tay anh nhẹ nhàng xoa xoa vào lưng của Diệp Chi, đáy mắt là vẻ u tối sắc bén dọa người đến mức phát lạnh, nhưng ngữ khí lại giống như không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn dịu dàng trầm thấp: “ Muốn cái gì nào?”

Diệp Chi ngẩn người, cô giơ tay lên dụi dụi đôi mắt.

“ Kẹo bông gòn, búp bê, móc khóa, mặt nạ. ”

Lâm Mộ Đông quét mắt nhìn cái quầy hàng bắn súng bằng súng nhựa kia, anh khẽ cúi đầu: “ Muốn cái nào? Có yêu cầu bắn trúng vòng số nào hay không?”

Diệp Chi tập bắn vẫn chưa tìm ra được cảm giác, căn bản cô không muốn đến quầy hàng đó. Bị anh hỏi có chút ngây ngẩn, cô theo bản năng quay đầu lại, cô nhìn nhìn cái mặt nạ tiểu hồ ly tinh tế kia.

“ Hai vị muốn đến chơi không?”

Giọng nói của cô gái nhỏ quá mềm mại, chủ quầy căn bản không phát giác ra bên này vừa mới cãi nhau, nghe thấy giọng nói của Lâm Mộ Đông, ông ta liền nhiệt tình chạy đến chào hỏi: “ Bắn trúng bia liền có kẹo bông gòn! Một lần năm viên bạn, cộng lại hơn ba mươi điểm liền có giải thưởng, mặt nạ bốn mươi điểm……..không khó đâu! Có ống ngắm…… ”

“ Không cần. ”

Lâm Mộ Đông nhạt giọng cắt ngang lời ông ta, anh xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ, ngữ khí ôn hòa: “ Đi chọn một khẩu súng đi. ”

Diệp Chi hơi ngẩn người, vẫn là theo bản năng nghe lời của anh, cô vừa đi vừa quay đầu đi đến trước quầy hàng, cầm lên một khẩu súng lục nhựa trông như thật.

Cô thực sự không quá rành bắn súng, do dự mím mím khóe môi, cô cởi găng tay ra, quay đầu nhìn nhìn Lâm Mộ Đông: “ Huấn luyện viên Lâm….. ”

“ Không sao. ” Lâm Mộ Đông cầm lấy đôi găng ta, “ Bắn trước một phát đã.”

Cô gái nhỏ vẫn có chút không kịp hồi thần, cô cắn cắn môi, hít sâu một hơi giơ súng lên, cố gắng hết sức nhắm vào hồng tâm nằm cách đó không xa nhìn vào chỉ to bằng nắm tay rồi bóp cò.

Viên đạn bằng nhựa nghiêng ngả bay ra ngoài, trên tấm bia giấy một chút vết tích cũng đều không có.

Diệp Chi có chút nhụt chí, muốn bỏ súng xuống, bỗng dưng cánh tay của Lâm Mộ Đông từ phía sau cô dán tới.

Tay phải của Lâm Mộ Đông nắm lấy cổ tay của cô.

Lồng ngực rắn chắc dán vào cô, nhịp tim trầm tĩnh an ổn xuyên qua vải áo, từng chút từng chút rơi ở trên lưng cô, hơi thở mạnh mẽ không dễ xem nhẹ hoàn toàn phả vào mặt cô, anh đem cô gắt gao bao bọc lại.

Diệp Chi nín thở, nhịp tim đột nhiên đập tăng tốc.

Đây là Lâm Mộ Đông trên sân bắn súng.

“ Lúc anh nói nổ súng. ”

Lâm Mộ Đông nắm lấy cổ tay của cô, âm giọng trầm thấp rõ ràng, rơi ở bên tai của cô gái nhỏ: “ Thì em bóp cò. ”

Diệp Chi bị anh cuốn lấy, cổ họng khẽ nhúc nhích, cô nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên.

Tay phải sau vài ngày chữa trị làm phục hồi chức năng đã có thể chịu trọng lực nhẹ, nhưng mà vẫn sẽ cảm thấy đau, sự run rẩy không khống chế được rõ ràng cũng giảm đi không ít.

Súng của những quầy hàng như thế này không thể nào chuẩn được, một cú nổ súng vừa nãy của Diệp Chi rõ ràng cho thấy cây súng này đã bị lệch góc. Lâm Mộ Đông nắm lấy tay của cô dịch lên phía trên một tấc, anh khẽ chuyển qua một góc độ không dễ nhận ra, rồi dán sát vào tai cô: “ Nổ súng.”

Nhịp tim của Diệp Chi khẽ đình trệ, cô vô thức nghe theo giọng nói của anh mà bóp cò.

Lâm Mộ Đông buông tay ra, lùi về sau nửa bước.

Cô gái nhỏ đã cùng anh tập bắn vài ngày, những thứ khác chưa chắc đã luyện ra được, nhưng tay lại có thể đảm bảo độ vững. Bốn phát súng liên tiếp bắn ra, trong tâm vòng tròn của vòng số mười, rơi xuống bốn viên đạn chất chồng.

Ông chủ gần như muốn rơi cả cằm, ông ta kinh ngạc mà trừng to đôi mắt, nhìn tới nhìn lui vài lần: “ Làm……làm kiểu gì được thế? Các người là ai thế hả? Có bí quyết gì thế……. ”

“ Rất đơn giản, nhắm chuẩn là được. ”

Lâm Mộ Đông cầm lấy khẩu súng trong tay Diệp Chi đặt xuống.

Anh xoay người qua, nhìn về phía người đội y thần sắc vẫn đang kinh

hoàng kia: “ Hiện tại tôi đang là huấn luyện viên của đội Trung Quốc. ”

Đội y của nước H sắc mặt biến đổi, miễn cưỡng cười cười: “ Phải phải, chúng tôi biết……… ”

“ Thói quen của người Trung Quốc, là đời này nối tiếp đời khác, củi lửa tương truyền. ”

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông u tối lạnh lẽo: “ Tôi không cầm được súng, thì lại tìm một người khác cầm. Sẽ có càng nhiều người mới đứng trên sân thi đấu, tôi sẽ chỉ dạy từng người một, súng ở trong tay bọn họ, tôi cũng sẽ từng khẩu từng khẩu điều chỉnh giúp bọn họ. ”

Lâm Mộ Đông nhìn vào anh ta, thần sắc rất bình tĩnh: “ Ai cho các người tư cách nằm mơ thế?”