Quang Minh Rực Rỡ

Chương 9: 25 + 26 + 27 + 28



【 25. 】

Mẹ Chu bị bệnh nặng, đến nay vẫn chưa khỏi.

Tôi mang hoa quả đi thăm bà, bà chỉ về phía cửa bảo tôi cút.

Tôi cúi đầu với bà ấy: "Dì giữ gìn sức khỏe."

Bà che mặt khóc, "Nếu không phải Trạch Xuyên sợ cô không có cha mẹ giúp đỡ bị người khác khi dễ, cầu xin tôi để tôi giúp cô, cô cho rằng cô dựa vào cái gì....."

"Tôi không nên nuông chiều nó, lẽ ra không nên nuông chiều nó...."

Sau khi ra khỏi phòng, tôi trốn ở góc tường khóc rất lâu.

Đi đến trước phòng bệnh của Chu Trạch Xuyên, tôi len lén nhìn vào bên trong.

Anh nằm ở trên giường, thiếu niên hăng hái ngày xưa giờ lại giống như gãy cánh.

Tôi không dám đi về phía trước nữa, ngay cả một câu xin lỗi cũng nói không nên lời.

【 26. 】

Năm ba đại học, tôi lựa chọn đi vùng núi dạy học tình nguyện.

Trình Nguyệt Minh chỉ vào mũi tôi mắng: "Cậu điên rồi, tình trạng sức khỏe cậu thế này mà còn muốn dạy người khác?"

Tôi cười nói: "Tớ đã ổn hơn rất nhiều rồi."

Cô ấy ôm tôi khóc: "Ổn cái gì mà ổn, vóc dáng một mét sáu lăm sắp gầy thành đũa rồi."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức túm lấy quần áo.

"Cậu để cho tớ đi đi, bằng không tôi cũng không biết mình có thể làm được những gì."

【 27. 】

Điều kiện sống ở vùng núi gian khổ, tôi lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Trong mắt những đứa trẻ nơi này đều có chút khát vọng đối với tương lai, khát vọng đối với cuộc sống.

Tôi rất thích chơi trò chơi với chúng.

Tôi dạy chúng kiến thức, cũng cùng chúng ném khăn tay, chơi trốn tìm.

Nửa tháng sau, trường học đột nhiên có người quyên tặng vật tư dạy học.

Tôi nhìn ký hiệu quen thuộc mới biết là Trình Tấn đến.

Con người hắn luôn như vậy, đi tới chỗ nào cũng phải phô trương một phen.

Lúc nói chuyện phiếm với hắn, hắn nói: "Chu Trạch Xuyên sắp kết hôn rồi."

Trong nháy mắt cả người tôi cứng đờ.

Hắn lại hỏi: "Muốn trở về không?"

Tôi lắc đầu.

Tôi không muốn quấy rầy anh nữa.

【 28. 】

Trong lớp tôi dạy tổng cộng có 30 học sinh, Nhị Đản là nhóc nghịch ngợm nhất trong này.

Sau này tôi mới biết, ba mẹ nó luôn đánh nó.

Càng đánh, nó ngược lại càng phản nghịch.

Đêm mưa, tiếng sấm nổ vang.

Có người tìm tới nói Nhị Đản bỏ nhà trốn đi, hiện giờ tìm mãi cũng không thấy bóng người.

Tôi vội vàng mặc quần áo, đi theo mọi người cùng nhau đi tìm.

Tôi tìm thấy nhóc ở dưới vách đá.

Nhóc đang hôn mê bất tỉnh, trên trán rất nóng.

Tôi cẩn thận từng li từng tí dọc theo sườn núi đi xuống, lại không ngờ tới lúc này có một tảng đá thật lớn nện xuống về phía tôi.

Lồ ng ngực truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, tôi đau đến mức ngất đi, hơn mười phút sau lại tỉnh lại như một kỳ tích.

Tôi ôm Nhị Đản đang hôn mê chạy thẳng đến trạm y tế.

Vừa chạy, tôi vừa lải nhải bên tai nó: "Nhị Đản à, lần sau còn bỏ nhà trốn đi thì nhóc sẽ bị đánh nát mông đấy."

Một giờ sáng trạm y tế đèn đuốc sáng trưng.

Điều kỳ lạ là các bác sĩ và y tá đều nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ.

Tôi giải thích với họ: "Tôi là giáo viên tình nguyện, học sinh này mắc mưa, phát sốt rồi."

Tay y tá run rẩy: "Cô, cô, cô..."

Tôi lau mặt, đột nhiên phát hiện có chất lỏng gì đó không ngừng tuôn ra từ mắt và mũi.

Ngoại trừ mùi gột rửa của nước mưa thì mùi máu tươi khiến người ta nôn mửa càng ngày càng nồng đậm.

Trương Mộng - người bạn dạy học tình nguyện cùng với tôi chạy tới thét lên: "Mục Tư Tư, cậu không sao chứ, mọi người ơi cứu cô ấy với!"

Tôi sửng sốt, nói: "Không sao mà, chỉ là bị đá đập một cái mà thôi."

Tôi đã nghĩ rằng tôi không sao cả.

Làm gì có bệnh nhân nào như tôi, có thể chạy có thể nhảy, đầu óc tỉnh táo đến mức vô lý như vậy.

Tôi bước lên vài bước, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tường.

Một cô gái cả người ướt đẫm, trên quần jean toàn là vết bẩn, chiếc áo ngắn tay màu lam cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đì đùng, bóng cây đung đưa lay động.

Lồ ng ngực chấn động một cái, ngực tôi đột nhiên quặn đau từng cơn, hai chân tôi bủn rủn, tất cả các cơ quan dường như ngay lập tức rơi vào trạng thái suy kiệt.

Vài người nâng tôi lên giường phẫu thuật, bác sĩ bên cạnh âm thầm lắc đầu.

"Liên lạc với ba mẹ cô ấy đi."

Tôi mạnh mẽ nắm chặt lấy tay y tá, bừng tỉnh: "Đừng mà."

Đột nhiên tôi nhận ra có lẽ tôi sắp ch.ết.

Một đám người mang những gương mặt xa lạ vây quanh trước giường tôi, trong ánh mắt toàn  là thương hại.

Tôi bỗng nhiên rất nhớ, rất rất nhớ Chu Trạch Xuyên.

Thật ra tôi vẫn luôn nhớ đến anh, lúc ăn cơm nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ cũng nhớ. Chỉ là vào lúc này, loại nhớ nhung này đã hoàn toàn đạt tới đỉnh cao, không thể đè nén được.

Tôi lảo đảo từ trên giường chạy xuống, đau đến mức toàn thân tê dại.

Trương Mộng khóc đi tới đỡ tôi: "Đừng cử động nữa, cậu sẽ ch.ết mất!"

Tôi muốn đi tìm Chu Trạch Xuyên, nhưng tôi nhớ ra nơi này cách anh khoảng hai ngàn km.

Ngồi tàu hỏa thì quá chậm, đi máy bay thì có thể không qua được cửa an ninh.

Tôi cầm lấy điện thoại di động định gọi video cho anh nhưng lại sợ bộ dạng này của mình sẽ dọa đến anh.

À, đúng rồi, anh ấy sẽ kết hôn với Phương Đình.

Nếu thấy máu sẽ không may mắn đâu.

Cuối cùng, tôi chỉ gửi đi hai tin nhắn.

「 Anh trai.... 」

「 Chúc anh hạnh phúc. 」

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là anh trai.

Một lát sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi đột nhiên khóc không thành tiếng.

Cổ họng vừa đau vừa ngứa, tôi cầm lấy tay Trương Mộng.

"Có thể giúp tôi... đi tìm một người tên Chu Trạch Xuyên hay không?"